Thần tình hung ác, hai mắt đậm ý gian, dáng vẻ kia nào có nửa điểm giống kẻ đang bị trọng thương, trúng độc.
"Không ổn!".
Ngó thấy sư yêu Thác Hán đột nhiên quay đầu phản kích, vẻ mặt lại lộ ra gian ý như vậy, Tôn Thi Hàn trong lòng không khỏi thầm hô. Để bảo đảm an toàn, nàng vội đình chỉ ngay ý định, thay vì tiếp tục lao lên, trực tiếp va chạm thì Tôn Thi Hàn nàng đã chuyển hướng tránh đi một chưởng của sư yêu Thác Hán.
Nhưng, tính toán của nàng, bấy nhiêu vẫn là chưa đủ. Một chưởng kia của Thác Hán, Tôn Thi Hàn nàng đúng đã tránh được, tuy nhiên... Thác Hán, hắn không chỉ có duy nhất một thủ đoạn.
Liền sau một chưởng nọ thì từ bụng Thác Hán, một tia lam quang cũng đã phóng ra. Lại nói, tia lam quang này, nó vốn chẳng phải linh lực. Nó là ám khí. Một cây ngân châm.
Nghe có vẻ giống với thứ ám khí lúc nãy Tôn Thi Hàn đã dùng?
Không. Không phải giống. Thực ra thì Tuyệt Tình Châm của Tôn Thi Hàn và cây ngân châm mới vừa được sư yêu Thác Hán phóng ra đây, chúng chỉ là một. Thác Hán chỉ là lấy gậy của ông mà đập lưng ông thôi. Còn về tại sao Thác Hán lại làm được như vậy, cái này cũng chỉ có thể đợi hắn trả lời.
Hiện tại...
"Ư...!".
... Tôn Thi Hàn, nàng đã trúng chiêu. Cây Tuyệt Tình Châm kia của nàng đã vừa mới xuyên qua người nàng.
...
"Tỷ tỷ!".
"Cung chủ!".
"Cung chủ!".
...
Trong tiếng hô hoán của các cung nhân, sự dìu đỡ của Tôn Sở Sở, Tôn Thi Hàn một tay đặt ở trước ngực, cố gắng áp chế thương tích cùng độc tố. Cõi lòng nàng bây giờ, thật là lo ngại lắm. Sợ hãi? Cũng có đôi phần.
Trăm triệu lần nghĩ Tôn Thi Hàn nàng cũng không sao ngờ được cục diện sẽ biến ra như vầy. Tuyệt Tình Châm vốn dĩ là bảo vật của nàng, vậy mà vừa rồi nàng lại vô phương ngăn giữ...
Đã bị Tuyệt Tình Châm đánh trúng thì cho dù có là tu sĩ chân nhân hậu kỳ đỉnh phong cũng chưa chắc trấn áp nổi chứ đừng nói một tên chân nhân trung kỳ như Thác Hán. Kết hợp với bộ dạng sinh long hoạt hổ bây giờ của hắn, dễ thấy Thác Hán hắn vốn cũng chẳng bị thương hay trúng độc cái gì. Một màn kinh hãi quay đầu bỏ chạy của hắn, xem ra chỉ là diễn kịch.
Thế nhưng... chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Tuyệt Tình Châm do nàng xuất ra ban nãy, không phải là đã xuyên qua tầng linh quang hộ thể, ghim vào người Thác Hán hắn rồi sao?
Tôn Thi Hàn, nàng thật tình vẫn chưa thể nào hiểu được.
"Ha ha ha!".
Trái ngược với Tôn Thi Hàn, với Tôn Sở Sở, Thác Hán lúc này lại rất chi vui vẻ. Hắn cười mà rằng: "Tôn Thi Hàn, ngươi nghĩ bổn gia còn bất cẩn giống như năm đó sao?".
"Nói cho ngươi biết, bổn gia đã điều tra ngươi rất kỹ. Thực lực của ngươi thế nào, pháp bảo nắm giữ bao nhiêu, hết thảy bổn gia đều đã nghe ngóng tận tường. Hôm nay bổn gia tới đây, ngươi nghĩ là để tìm chết? Nực cười! Bổn gia há lại ngu ngốc như vậy?!".
Tôn Thi Hàn im lặng, nét mặt âm trầm.
Thác Hán đột nhiên lại chạy tới Tuyết Linh Cung, Tôn Thi Hàn nàng sao lại chẳng nghi. Nàng đã thắc mắc. Và cũng chính bởi thắc mắc, dạ còn chưa rõ nên ban nãy nàng mới không xuất thủ, chỉ đứng bên ngoài quan sát. Tới khi thành công dùng Tuyệt Tình Châm ám toán, lúc ấy Tôn Thi Hàn nàng mới thực yên tâm, cho rằng đối phương ngông cuồng tự đại, vẫn ngu ngốc như xưa. Nào ngờ...
Thác Hán hôm nay quả đã khác xưa. Hắn thậm chí còn biết bày trò diễn kịch.
Tôn Thi Hàn đã tính sai, và sai lầm thì tất phải trả giá. Bằng chứng là thương tích cùng độc tố ở trong người nàng lúc này. Tuy nhiên, còn chưa phải kết thúc, đấy mới chỉ là bắt đầu. Theo sau sự gục ngã của nàng, Tuyết Linh Cung này chắc chắn cũng sẽ phải chịu cùng kết cục. Thác Hán kia đối với nàng có hận ý như vậy, hắn há lại bỏ qua cho các cung nhân Tuyết Linh Cung?
Bản thân đã trọng thương, đi kèm thương thế lại còn thêm cả kịch độc vốn vô phương hoá giải, Tôn Thi Hàn tự biết bây giờ Tuyết Linh Cung đã không ai đủ sức trấn áp Thác Hán được nữa, bèn cắn răng ra quyết định.
"Sở Sở." - Nàng nhìn muội muội, bảo - "Mau dẫn mọi người rời khỏi chỗ này".
"Tỷ tỷ?!".
"Cung chủ...!".
Tôn Sở Sở và các cung nhân nghe Tôn Thi Hàn ra quyết định thì rất ngoài ý muốn. Nhưng nói thế không có nghĩa là các nàng không hiểu. Chí ít thì Tôn Sở Sở, tầng lớp trưởng lão ai nấy đều tường minh.
Tuyệt Tình Châm là báu vật của Tuyết Linh Cung, uy năng hết sức ghê gớm. Đặc biệt là loại độc tố ẩn chứa bên trong kia. Loại độc này vốn không đơn thuần một dạng, một thuộc tính. Nó là sự tổng hợp, dung luyện của rất nhiều kỳ độc trong thiên hạ. Mỗi một đời cung chủ Tuyết Linh Cung, ai nấy đều ra sức bồi đắp, vì thế cho nên Tuyệt Tình Châm cũng càng ngày càng trở nên đáng sợ. Một loại độc như vậy, thuốc giải há lại có thể chế luyện?
Trên thực tế, thuốc giải nó vốn không có. Nói cách khác, độc tuyệt tình một khi trúng phải, người trúng chắc chắn là phải chết. Đừng nói chân chân trung kỳ, kể cả là chân nhân hậu kỳ đỉnh phong e cũng khó tránh kết cục này. An ổn được, hoạ may chỉ những bậc đại năng đã thoát ly chữ "phàm", đạt đến cái gọi là "tiên", là "thần". Giống như Lăng Tiểu Ngư...
Đáng tiếc, Tôn Thi Hàn lại không phải bậc đại năng. Tu vi của nàng mới bất quá là chân nhân trung kỳ đỉnh phong. Nàng đã trúng phải chất độc Tuyệt Tình kia thì cũng đồng nghĩa cái chết đã mười mươi trước mắt. Vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian, sớm hay muộn mà thôi.
Bảo mọi người rời khỏi Tuyết Linh Cung, ý tứ của Tôn Thi Hàn nàng lẽ nào còn chưa rõ? Nàng đây là muốn dùng chút hơi sức sau cùng của mình giữ chân Thác Hán, hòng kéo thêm thời gian cho mọi người trốn chạy...
"Tỷ tỷ, muội không đi." Thần tình kiên quyết, Tôn Sở Sở ngay lập tức từ chối yêu cầu của tỷ tỷ mình.
Chạy? Tôn Sở Sở nàng sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ được chứ?
Cũng cùng chung ý nghĩ, các vị trưởng lão, các cung nhân Tuyết Linh Cung, trước sau ai nấy đều biểu thị tâm ý của mình, đều không muốn đi.
"Cung chủ, thuộc hạ xin được ở lại!".
"Cung chủ, thuộc hạ xin được ở lại!".
"Cung chủ, chúng nô tì nguyện tồn vong cùng cung chủ!".
...
"Các ngươi...".
Tôn Thi Hàn đối với tình cảm của muội muội và các cung nhân rất là cảm động. Thường ngày nàng hay la mắng, trách phạt bọn họ như vậy, thế mà trong giây phút sinh tử tồn vong này bọn họ lại...
"Hỗn xược!" Kìm chế cơn xúc động trong lòng, Tôn Thi Hàn quát mắng. Đây đâu phải lúc làm theo cảm xúc cá nhân. Muội muội nàng, chúng cung nhân, bọn họ ở lại, kết cục chỉ có chết thôi. Trước khi chết, sợ là bọn họ còn bị tên nam nhân ti tiện kia làm nhục...
"Ta là cung chủ Tuyết Linh Cung này." - Tôn Thi Hàn gằn lên - "Lệnh của ta các ngươi dám trái?".
"Tất cả cút khỏi đây hết cho ta!!".
...
Tôn Thi Hàn là vậy, đã cố áp chế thương tích, đã bày ra bộ dạng rất chi hung dữ, thế nhưng hiệu quả thì... thật chẳng bao nhiêu. Tôn Sở Sở, các trưởng lão, chúng cung nhân, hết thảy đều không ai cho thấy là có ý định rời đi.
"Các ngươi... Các ngươi...".
"Khục khục...".
"Tỷ tỷ!"
"Cung chủ!".
"Cung chủ!".
...
"Cung chủ, thuộc hạ sống là người Tuyết Linh Cung, chết là ma Tuyết Linh Cung. Chúng thuộc hạ hôm nay nguyện cùng cung chủ đồng sanh cộng tử!".
Đứng đầu trong các trưởng lão, một vị phụ nhân tóc bạc nói lớn. Nói xong, cũng không quản Tôn Thi Hàn có nguyện hay là không nguyện thì nàng đã bước ra trước.
"Các tỷ muội! Hãy cùng ta giết tên ác tặc này!".
"Sát!".
"Sát!".
"Sát!".
Hàng loạt những thanh kiếm ngân lên, trong tiếng hô hoán của vị trưởng lão nọ, cùng với nàng, những cung nhân khác nhanh chóng xông lên phía trước, vây giết sư yêu Thác Hán.
Có thể trước một chân nhân trung kỳ đỉnh phong như Thác Hán các nàng thật không phải đối thủ, có thể hành động đang làm ra đây rất là dại dột, có thể hôm nay tất cả các nàng đều sẽ phải chết, nhưng... xá gì. Trong số các nàng, đa phần đều từng có cuộc sống bi đát, khốn cùng, may sao nhờ có Tôn Thi Hàn ra tay giúp đỡ, rộng cửa cưu mang mới an ổn tới ngày hôm nay...
Đúng là thường ngày Tôn Thi Hàn rất hay la mắng, trách phạt các nàng, nhưng sự che chở thì vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Tôn Thi Hàn đã trúng phải độc Tuyệt Tình, mười mươi phải chết, Tuyết Linh Cung này chắc chắn rồi sẽ bị hủy... Người vong, nhà mất, các nàng hà tất lại phải trốn chạy?
Các nàng đã nương nhờ Tuyết Linh Cung bao nhiêu năm, hôm nay cũng nên cùng nó tàn lụi rồi.
...
Không hối, không tiếc, các trưởng lão, chúng cung nhân đem cả tính mạng mình ra để chiến đấu, chẳng cầu được sống, chỉ mong sao kéo được sư yêu Thác Hán cùng chết, coi như là vì Tôn Thi Hàn báo thù. Tiếc rằng...
Chênh lệch vẫn cứ là chênh lệch.
Chân nhân sơ kỳ, vấn đỉnh hậu kỳ, nhân số dù đông cũng chả có tác dụng gì. Các nàng không làm sao tổn hại được Thác Hán. Càng đánh, các nàng càng tổn thất nhiều thêm. Chỉ trong thoáng chốc, người chết, kẻ trọng thương đã nằm la liệt trên đất...
Tôn Thi Hàn chứng kiến mọi người chẳng khác nào những con thiêu thân từng người gục ngã, dạ quặn đau, lệ trào khoé mắt.
Kết quả hôm nay, cái thảm cảnh này, hết thảy đều là từ Tôn Thi Hàn nàng mà ra.
Giá như lúc này vị thần nhân kia có mặt tại Tuyết Linh Cung thì tốt biết bao nhiêu. Tôn Thi Hàn chợt nghĩ. Nàng chưa bao giờ tha thiết muốn được nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư giống như hiện tại. Tiếc thay, hắn không ở đây. Cùng với Tôn Tiểu Yến, hắn đã đi ra ngoài, thời điểm trở về thì chưa biết khi nào.
"Có lẽ lúc hắn quay lại thì Tuyết Linh Cung đã không còn nữa rồi".
Bi thương, trách móc, oán hận, Tôn Thi Hàn hét lên một tiếng. Mặc kệ thương tích, mặc kệ độc tố đang hủy hoại thân thể mình, nàng lao thẳng về phía sư yêu Thác Hán, muốn dùng chút sức lực cuối cùng của mình để kéo hắn xuống chốn cửu tuyền.
Nàng... muốn tự bạo!