"Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư, các ngươi nếu đã kiên quyết như vậy... Thôi được, Cơ Thành Tử ta sẽ thành toàn cho các ngươi".
"Chưởng môn sư huynh, cảm tạ sư...".
Niềm vui chưa kịp nở đã vội úa tàn, Lăng Thanh Trúc nhìn kim quang đang toả ra từ Cang - thanh bảo kiếm, cũng là một trong Ngũ Đại Tiên Kiếm mà Cơ Thành Tử nắm trong tay, thần tình đại biến. Nàng nhanh chóng kéo Lăng Tiểu Ngư cùng bỏ chạy.
Chỉ là... các nàng chạy thoát được sao?
...
"Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư, các ngươi một kẻ là sư một kẻ là đồ mà lại sinh lòng luyến ái... Thiên Kiếm Môn ta là danh môn, há có thể dung thứ chuyện này?".
"Để không thẹn với tổ sư gia, để không thẹn với chính giáo thiên hạ, hôm nay Cơ Thành Tử ta sẽ đích thân dọn đi đống nhơ bẩn này!".
"Ong!".
"Ong!".
Cang kiếm ngân lên, Cơ Thành Tử lập tức hoá thành một đạo kim quang đuổi theo. Dựa vào đạo hạnh thâm sâu của mình, chẳng mấy chốc mà hắn đã đuổi tới.
Chắn trước lối đi, hắn nhanh tay ném ra bốn tấm phù lục, giăng thành đại trận.
"Để ta xem các ngươi còn có thể chạy đi đâu!".
...
"Sư huynh, huynh thật muốn truy cùng giết tận?".
Đáp lại Lăng Thanh Trúc là một ánh mắt lạnh lùng, rất đỗi hà khắc: "Sư đồ luyến ái, đại tội bất dung".
Nói đoạn, Cơ Thành Tử dang cánh tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại.
Dưới sự thao túng của hắn, Cang cấp tốc bành trướng, hoá thành một thanh đại kiếm dài đến mấy mươi thước, khí thế kinh khủng vô cùng.
Đứng trước uy áp của tiên kiếm, Lăng Thanh Trúc tự biết khó lòng cản nổi, cắn răng khẩn cầu: "Sư huynh, xin hãy niệm tình...".
"Pháp bất vị thân, nghĩa bất dung tình".
...
"Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư, các ngươi chịu chết đi!".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng Cơ Thành Tử thì bên cạnh hắn, Cang cũng ngân lên chói tai, bắt đầu chém xuống.
Hung hiểm cận kề, Lăng Thanh Trúc vội vàng bày ra phòng hộ, mang ra tất cả bổn sự của mình hòng chống đỡ.
Nhưng...
Cái uy của tiên kiếm há lại là thứ mà con người có khả năng ngăn cản?
Lăng Thanh Trúc là tu sĩ chân nhân hậu kỳ, điều đó không giả, tuy nhiên, so với Cang - một trong Ngũ Đại Tiên Kiếm - thì vẫn quá ư bé nhỏ.
Thực tế, nó đã chứng minh điều đó. Sau một kiếm nọ, toàn bộ phòng hộ mà Lăng Thanh Trúc bày bố đều sụp đổ ngay. Riêng bản thân nàng, kết quả cũng chả khá hơn bao nhiêu...
...
"Sư phụ!".
"Sư phụ!".
"Khục khục...".
Lấy tay quẹt ngang miệng, Lăng Thanh Trúc gượng dậy trấn an: "Thiếp không sao".
"Sư phụ, nhưng người...".
Dạ bất nhẫn, Lăng Tiểu Ngư hai mắt rưng rưng, hướng Cơ Thành Tử quỳ sụp xuống.
"Chưởng môn sư bá, người muốn trừng phạt đệ tử thế nào đệ tử cũng cam nguyện, chỉ xin sư bá hãy tha cho sư phụ...".
"Tiểu Ngư Nhi, chàng...".
Lăng Thanh Trúc cảm động, cố ngăn dòng lệ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên thương khung...
"Chưởng môn sư huynh, muội thân là sư phụ, chẳng những không thể hướng đạo cho đồ nhi mà còn nảy sinh tình ý, đẩy hắn vào chỗ bất luân... Tất cả tội nghiệt đều là do muội...".
"Sư huynh, muội cam nguyện gánh lấy mọi tội hình, chỉ khẩn xin sư huynh hãy lưu cho Tiểu Ngư Nhi một con đường sống".
"Sư phụ không được!".
Đang quỳ, Lăng Tiểu Ngư lập tức bật dậy: "Không phải do người, hết thảy đều là lỗi của đệ tử! Là đệ tử đã nảy sinh tà niệm!".
Ngước lên Cơ Thành Tử, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục khẩn cầu: "Chưởng môn sư bá, tội nghiệt là do đệ tử gây ra. Xin sư bá hãy trừng phạt một mình đệ tử!".
"Tiểu Ngư Nhi, không được...".
...
"Đủ rồi!".
Sát ý nồng đậm, Cơ Thành Tử đưa ra phán quyết: "Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư, đến nước này rồi mà các ngươi còn chưa biết hối cải...".
"Oan nghiệt... Đúng là oan nghiệt!".
"Ong!".
"Ong!".
Lại một lần nữa, Cang kiếm ngân lên.
Hoàng kim kiếm khí toả ra tứ phía, nó bắt đầu chuyển động.
Kiếm thứ hai... chém xuống.
...
So với lần trước thì một kiếm lần này có vẻ chậm rãi hơn, tuy nhiên, uy lực ẩn chứa thì... lớn hơn rất nhiều. ít nhất cũng phải gấp đôi.
Cái chết, có lẽ chỉ còn là sớm muộn.
Nhưng dù vậy, Lăng Thanh Trúc vẫn như cũ, muốn bảo hộ cho tướng công của mình.
"Tiểu Ngư Nhi, thiếp xin lỗi...".
Lăng Thanh Trúc lưu lại một nụ cười yếu ớt rồi giơ tay gạt Lăng Tiểu Ngư ra, lao thẳng về phía tiên kiếm.
"Đừng... g... g... g...!!".
...
Lăng Tiểu Ngư với tay nhưng đã muộn. Sư phụ hắn, nương tử của hắn, nàng đã đi rồi.
Dưới Cang kiếm, thân xác nàng đã bị cắt thành trăm mảnh. Hồn phách của nàng, nó cũng vĩnh viễn tiêu tán...
Sững sờ... Chết lặng... Lăng Tiểu Ngư gục ngã trên đất...
Một đỗi sau, hắn mới bắt đầu di chuyển. Không phải đi mà là bò. Hắn bò trên đất, nhặt từng miếng thịt, từng mảnh vải còn sót lại của Lăng Thanh Trúc. Trong lúc lượm nhặt, miệng hắn không ngừng kêu gọi...
"Sư phụ... Sư phụ...".
"Sư phụ...".
"Sư phụ...".