Kẻ này Ngọc Vô Tâm không biết. Nhìn hắn bề ngoài tuổi khoảng hai sáu hai bảy, mặt mày anh tuấn, tu vị...
Ngọc Vô Tâm nhíu mày. Thần thức của nàng chẳng khám phá ra được cảnh giới của đối phương.
Gã nam nhân này không hề đơn giản!
Mà, đâu chỉ mình hắn, cả những nữ nhân bên cạnh hắn, trừ bỏ Vu Mộng Tương ra thì ai nấy cũng đều có tu vi bất phàm. Tất cả vậy mà đều là tu sĩ Vấn đỉnh kỳ!
Ba nữ tu Vấn đỉnh, lại thêm một nam nhân thần bí... đám người này chắc chắn không phải tu sĩ Nam man.
Rốt cuộc thì bọn họ là ai? Đến đây với mục đích gì?
Còn nữa. Tại sao bọn họ lại đi chung với Vu Mộng Tương, giữa đôi bên có quan hệ gì?
Liên tiếp là những câu hỏi hiện lên trong đầu Ngọc Vô Tâm, khiến cõi lòng nàng lo lắng bất an.
Hít vào một hơi, Ngọc Vô Tâm cẩn trọng hướng đám người đứng bên trên ôm quyền nói: "Các vị tiền bối, không biết đột nhiên dừng ở tiểu tông là có việc gì?".
Trên tấm thảm đỏ, Đông Phương Ngọc xoè rộng chiếc quạt đang cầm, nhìn sang Vu Mộng Tương hỏi: "Ả chính là người nàng nói, Ngọc Vô Tâm?".
"Bẩm thiếu gia, chính là ả." Một bộ nhu thuận, Vu Mộng Tương kính cẩn đáp. Trong lúc liếc xuống nhìn Ngọc Vô Tâm, nơi đáy mắt nàng chợt loé qua một tia âm độc khó thấy.
Ngọc Vô Tâm đương nhiên là không thấy. Dù vậy, từ thái độ cùng những lời nói mình vừa nghe, nàng chẳng khó để nhận ra là đối phương không hề có thiện ý.
Hai chữ "thiếu gia" mà Vu Mộng Tương mới gọi là thế nào? Không lẽ ả đã đầu phục vào gã nam nhân này rồi sao?
Nếu mà thật vậy thì mục đích dẫn chủ tử đến Ma Thần Tông của Vu Mộng Tương, Ngọc Vô Tâm nghĩ là mình có thể đoán ra.
Trước khi được Tạ Trường Thanh lựa chọn làm truyền nhân thì nàng và Vu Mộng Tương chính là đối thủ, đôi bên vốn chẳng ưa gì nhau. Kể từ lúc phân định thắng thua trên lôi đài, mâu thuẫn càng thêm sâu đậm. Mãi tới gần đây, thời điểm Ngọc Vô Tâm nàng đem tu vị công bố, ngồi lên ngôi vị tông chủ thì oán ý mới coi như chấm dứt. Ít ra là nàng đã nghĩ như vậy, rằng Vu Mộng Tương sẽ phải an phận...
"Hừm..." Ngó xem sắc diện nặng nề của Ngọc Vô Tâm, trên không trung Vu Mộng Tương lặng lẽ nhếch môi.
Kỳ thực Ngọc Vô Tâm đã không nghĩ sai. Sau khi nghe qua tin tức mà Ngọc Vô Tâm nàng công bố, chứng kiến nàng bước lên ngôi vị tông chủ thì Vu Mộng Tương đã lựa chọn buông bỏ hận thù. Địa vị thấp hơn, tu vi lại không bằng, làm sao có thể chống đối đây?
Vu Mộng Tương đã nghĩ về sau sẽ an phận làm thuộc cấp dưới trướng Ngọc Vô Tâm. Cái gì bất cam, cái gì oán hận nàng đều buông bỏ hết.
Song, trời cao có vẻ không đành để nàng phải sống cảnh luồn cúi như vậy. Số mệnh khiến xui thế nào lại để cho nàng gặp được Đông Phương Ngọc, còn được vị thiếu chủ này xem trọng.
Qua mấy ngày tiếp xúc, ái ân, Vu Mộng Tương đã nắm được đại khái về con người Đông Phương Ngọc. Vị thiếu chủ này thân phận cực tôn quý, là nhi tử thứ ba của Đông Phương Vũ - cung chủ Thiên Cực Cung - một đại tông môn nằm ở khu vực phía đông của Ô La đại lục. Theo như hắn nói thì mẫu thân Đông Phương Vũ của hắn chính là một vị đại cao thủ Linh châu kỳ.
Lúc nghe tới đây, trong lòng Vu Mộng Tương mừng như điên. Nàng được Đông Phương Ngọc coi trọng, như vậy không phải tương lai sẽ vô cùng xán lạn ư? Cho dù chỉ là một thị nữ theo hầu thì đãi ngộ nhận được cũng đã tốt hơn nhiều so với làm đệ tử chân truyền ở Ma Thần Tông.
Tại đất Nam man này Ma Thần Tông có thể nhận mình cự đầu, nhưng nếu đem so với Thiên Cực Cung của Đông Phương Ngọc... kiến hôi mà thôi.
Hãy nhìn xem. Đông Phương Ngọc tùy tiện mang theo vài cung nhân của Thiên Cực Cung thì mỗi người cũng đều đã là cao thủ Vấn đỉnh kỳ rồi. Trong khi đó, Ma Thần Tông thì sao? Cảnh giới cao nhất là Ngọc Vô Tâm cũng mới bất quá Trúc cơ hậu kỳ.
Đi theo Đông Phương Ngọc, Vu Mộng Tương cho là một lựa chọn sáng suốt. Nhưng trước khi đến Thiên Cực Cung, trước khi vứt bỏ đất Nam man nghèo nàn này, nàng phải làm xong một việc: giẫm đạp Ngọc Vô Tâm!
"Thiếu chủ." Thanh âm nhu thuận, Vu Mộng Tương nắm lấy tay áo của Đông Phương Ngọc mà rằng "Thiếu chủ nhất định phải làm chủ cho Mộng Tương".
"Tương Nhi an tâm." Đông Phương Ngọc vỗ về "Tương Nhi nàng bây giờ đã là người của ta, ta đương nhiên sẽ giúp nàng đòi lại công đạo".
Đòi lại công đạo?
Tuy không rõ Vu Mộng Tương đã nói gì với Đông Phương Ngọc nhưng theo Ngọc Vô Tâm suy đoán thì những lời đó chắc chắn chẳng tốt lành gì. Nàng vội lên tiếng: "Tiền bối, có thể người đã hiểu lầm...".
"Hiểu lầm? Hừ!".
Lời trong miệng Ngọc Vô Tâm còn chưa kịp nói hết đã bị tiếng hừ lạnh của Đông Phương Ngọc cắt ngang. Kế đó, một cỗ uy áp kinh khủng đè xuống khiến các đệ tử Ma Thần Tông phải gồng mình chống đỡ.
"Ngọc Vô Tâm! Tiện nhân ngươi nhiều lần hãm hại Tương Nhi của ta, dùng thủ đoạn đê hèn để giành thắng lợi, đoạt đi truyền thừa tông chủ. Chưa hết, sau khi chiếm được truyền thừa ngươi còn xuống tay sát hại Tạ Trường Thanh, cướp lấy ngôi vị tông chủ...".
"Hiểu lầm? Tiện nhân ngươi còn dám nói hiểu lầm?!".
"Tiền bối, không phải như vậy! Xin nghe...".
Ong!
Lần này uy áp đè ép còn lớn hơn trước gấp bội. Dưới cỗ áp lực này, không ít đệ tử Ma Thần Tông đã nằm bẹp, khoé miệng trào máu tươi...
Đây chính là chênh lệch. Trước mặt một cao thủ Vấn đỉnh, tu sĩ Luyện khí cũng chẳng hơn gì sâu kiến. Trúc cơ kỳ ư? Tép riu mà thôi.
"Ngọc sư tỷ!" Lần đầu tiên trong đời phải đối mặt với địch nhân cường đại, dưới cỗ uy áp to lớn, dù đã được Ngọc Vô Tâm bảo hộ nhưng Tố Tâm vẫn không khỏi hoảng hốt. Cô bé sợ hãi nắm chặt tà áo sư tỷ mình.
Riêng bản thân mình... Ngọc Vô Tâm dĩ nhiên là cũng đang rất khẩn trương. Nàng làm sao ngờ được tai ương lại bất thình lình ập đến như vầy. Tại đất Nam man hẻo lánh bỗng nhiên xuất hiện cao thủ Vấn đỉnh kỳ, lại những ba bốn người một lúc...
Là trời hại Ngọc Vô Tâm nàng sao?