"Suỵt..." Đáp lại nàng là một cái ra hiệu ý bảo im lặng.
Nét mặt khá đỗi âm trầm, La Sương thi triển ẩn nặc thuật, lặng lẽ bước theo tiểu sư muội của mình.
...
Một lúc sau...
Trước phòng Tôn Tiểu Yến.
Sau khi nhìn thấy Tôn Tiểu Yến đi vào bên trong, La Sương và Hàm Yên cũng liền hiện thân.
Hàm Yên nói: "Sư tỷ, lẽ nào Tiểu Yến thật sự...".
"Mười thì quá chín rồi." - La Sương có chút hung dữ - "Thật không nghĩ nó lại to gan như vậy".
"Sư tỷ, vậy giờ chúng ta phải làm sao?".
"Còn có thể làm sao? Chúng ta phải...".
La Sương mới nói đã ngưng. Nàng xoè bàn tay phải ra, tức thì, một miếng ngọc bài màu lam liền xuất hiện. Lúc này nó đang phát quang.
"Sư phụ xuất quan rồi".
La Sương đem miếng ngọc bài cất đi, dặn Hàm Yên: "Hàm Yên, muội ở đây trông chừng, ta đi đón sư phụ".
"Sư tỷ...".
...
Trong lúc ấy, tại mật thất.
"Nam nhân, ta mang đồ ăn tới cho ngươi nè".
Người còn chưa đến thanh âm đã vang. Với chiếc hộp cầm trên tay, Tôn Tiểu Yến tiến thẳng vào bên trong căn mật thất.
"Nam nhân, ta...".
Tôn Tiểu Yến đang tính nói thêm, nhưng khi chính thức nhìn thấy thân ảnh Lăng Tiểu Ngư thì lời trong miệng, toàn bộ đều phải nuốt ngược trở vào. Bởi lẽ, Lăng Tiểu Ngư lúc này làm gì có thì giờ để mà lắng nghe nàng nói. Trên chiếc giường tiện nghi vừa đủ kia, hắn vẫn đang còn ngồi đả toạ.
"Đang liệu thương sao?".
Tôn Tiểu Yến đem chiếc hộp đang cầm bỏ xuống, tiến lại gần hơn. Ở trước mặt Lăng Tiểu Ngư, nàng cúi người thật thấp, tò mò quan sát. Ban đầu là những quang điểm li ti màu xám đang lơ lửng xung quanh Lăng Tiểu Ngư, kế đấy là khuôn mặt hắn, rồi mái tóc hắn...
"Đúng là hơi lạ nhỉ...".
Tôn Tiểu Yến càng xem thì càng cảm thấy nam nhân trước mặt mình đây có không ít điểm đặc biệt. Ví như mái tóc này chẳng hạn...
Tóc hắn, nó không giống như người ta. Thay vì đen, thay vì bạc thì mái tóc hắn lại đủ cả bạc và đen; kỳ lạ là... chúng chẳng hề trộn lẫn mà tách biệt rạch ròi. Khoảng một phần ba nằm ở phía trước thì đen tuyền, còn hai phần ba nằm ở phía sau thì lại bạc trắng như vôi, rất chi đối nghịch.
"Làm sao có thể như vầy được nhỉ?".
Dạ tò mò, Tôn Tiểu Yến đưa tay ra, đang toan chạm vào mái tóc đặc biệt của nam nhân đối diện thì...
"Làm gì đấy?".
... Lăng Tiểu Ngư, hắn đã mở mắt.
Chả quan tâm tới câu hỏi vừa rồi, Tôn Tiểu Yến vui vẻ mà rằng: "Nam nhân ngươi dậy rồi, thật hay quá".
Dậy?
Lăng Tiểu Ngư thật là không đồng tình lắm đâu. Tối qua giờ Lăng Tiểu Ngư hắn nào đã ngủ, sao lại bảo dậy được.
Chẳng buồn chấp, hắn hỏi cho có: "Tìm ta có chuyện gì?".
"Thì cái này nè".
Tôn Tiểu Yến vươn tay với lấy chiếc hộp đặt ở gần đó, giơ lên cho Lăng Tiểu Ngư xem.
"Nam nhân ngươi hôm qua không phải nói muốn ta làm cho vài món sao?".
"Hì hì... Sáng nay ta dậy sớm đi xuống bếp nấu đấy. Tất cả đều là những món mà ta thích ăn nhất. Ngon lắm...".
Vừa nói Tôn Tiểu Yến vừa mở nắp hộp, đem bát đĩa bên trong bày luôn ra giường.
"Thịt nướng này... Cá hấp này... Rau cải xào này...".
...
Lăng Tiểu Ngư cúi xem đống bát đĩa đựng đầy thức ăn còn nóng hổi vừa được người bày ra giường, ngẩng lên thì hỏi:
"Tiểu cô nương, tất cả đều là do ngươi tự làm sao?".
Thật lòng Lăng Tiểu Ngư không nghĩ Tôn Tiểu Yến lại có thể giỏi giang tới như vậy. Nhớ lại hôm qua... Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chỉ bởi chút cảm xúc cá nhân nên mới nhờ vả vậy thôi.
Yến cô cô của hắn, nàng cũng là một người hết sức đảm đang...
...
"Nam nhân, những món này dĩ nhiên đều là do ta tự nấu." - Tôn Tiểu Yến được dịp khoe khoang - "Ngươi không biết đó chứ, tài nghệ của ta được sư phụ tán thưởng lắm đấy. Có lần sư phụ còn bảo người ăn đồ ăn của ta còn tốt hơn là uống đan dược nữa".
"Sư phụ ngươi hẳn là phải rất yêu thương ngươi".
"Đúng vậy, sư phụ rất yêu thương ta. Người coi ta như con gái của người vậy".
Nói đoạn, Tôn Tiểu Yến cúi xuống, đem đôi đũa cầm lên đưa cho Lăng Tiểu Ngư, giục: "Ngươi mau ăn đi, thức ăn để nguội sẽ không ngon đâu".
Lăng Tiểu Ngư vừa tiếp nhận đôi đũa, nàng liền chỉ vào món cá hấp, bảo: "Ngươi ăn cái này trước nè. Đây là món ăn ta yêu thích nhất đấy".
"Được rồi".
Lăng Tiểu Ngư không nhiều lời, theo sự chỉ điểm của cô gái bên cạnh gắp một miếng cá hấp cho vào miệng.
"Thế nào? Có ngon không?".
"Ừm... Rất không tệ." Lăng Tiểu Ngư gật đầu, ra chiều tán thưởng.
Nghe vậy, trên mặt Tôn Tiểu Yến liền sinh thêm tiếu ý.
Nàng hé môi, đang chuẩn bị bảo Lăng Tiểu Ngư ăn thêm thì...
"Chết rồi! Có người vào...".
Thần tình khẩn trương, Tôn Tiểu Yến vội bảo: "Nam nhân, ngươi mau trốn đi!".
Trốn?
Lăng Tiểu Ngư không tán đồng. Hắn không định sẽ tiếp tục lẩn trốn thêm nữa. Vốn dĩ hắn còn đang tính hôm nay sẽ đi gặp chủ nhân của Tuyết Linh Cung này kia mà.
"Kẻ đang đi vào hẳn là Tôn Sở Sở đi".
Thầm nghĩ, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục động đũa, vừa ăn vừa chờ đợi.
"Nam nhân ngươi... ngươi sao còn ngồi đó?! Mau trốn đi...".
"Oành!".
Tôn Tiểu Yến nói chưa hết câu thì cánh cửa mật thất đã nổ tung. Tiếp đó, một bóng trắng lao tới chỗ nàng, đem nàng kéo ra khỏi Lăng Tiểu Ngư.
...
"Sư phụ?!".
Nhận ra kẻ đang ôm giữ mình, Tôn Tiểu Yến liền ngưng ý định phản kháng. Thay vào đó, nàng chuyển sang lo lắng. Nhiều hơn gấp bội.
Mới rồi phát hiện có người tiến vào mật thất, Tôn Tiểu Yến nàng đã nghĩ đó là Hàm Yên, không ngờ... So với sư tỷ Hàm Yên thì sư phụ nàng càng khó thu xếp hơn a!
"Sư phụ, người nghe con giải thích...".
"Sư phụ, thật ra chuyện này... Con...".
...
Những lời Tôn Tiểu Yến nói, Tôn Sở Sở mặc dù nghe được nhưng đã chẳng hồi âm. Không phải vì nàng không muốn mà là không thể. Miệng nàng, nó không làm sao mở ra được. Tay chân, hay thậm chí là cả linh lực bên trong cơ thể nàng nữa, hết thảy cũng đều không thể điều động.
Nàng biết, đây đều là vì tên nam nhân đang ngồi trên chiếc giường đằng kia. Hắn đang tác động đến không chỉ thân xác mà còn cả linh hồn nàng nữa.
Trước mắt nàng bây giờ, cảnh vật hiện hữu, nó rất đáng sợ. Nàng nhìn thấy xung quanh nam nhân kia có một cỗ khí tức màu xám bốc lên ngùn ngụt. Rồi, từ trong cỗ khí tức đó, hai cái bóng tách ra, một cái màu trắng, một cái màu đen. Lúc này, chúng chính là đang nhe nanh lè lưỡi sát ngay bên cạnh, tùy thời đều có thể đem nàng nuốt chửng...
Trong đời mình, những thứ ghê gớm Tôn Sở Sở nàng đã gặp qua không ít, cảm giác sợ hãi cũng từng hiện hữu nhiều lần. Nhưng... Nàng thề là chẳng có lần nào trong số ấy lại khủng khiếp giống như tại thời điểm này.
Ba ba trong rọ còn có thể bò, cá nằm trên thớt còn có thể giãy, bằng như Tôn Sở Sở nàng... Một ngón tay nàng thậm chí còn vô phương nhích nổi!
Tôn Sở Sở, nàng hoàn toàn bất lực.
Trước khi xông vào đây, căn mật thất này, Tôn Sở Sở nàng đã nghĩ sẽ xuống tay hạ sát Lăng Tiểu Ngư. Và thực tế thì mới nãy nàng cũng đã hành động như vậy, xuất ra một chưởng đánh Lăng Tiểu Ngư, ý đồ giết chết. Chỉ là không ngờ... Một chưởng mạnh mẽ kia của nàng đã bị đối phương rất dễ dàng hoá giải. Vì lẽ đó, để đảm bảo an toàn cho đồ nhi, nàng mới chuyển hướng đem Tôn Tiểu Yến kéo ra.
Vốn Tôn Sở Sở nàng định sẽ mở lời chất vấn, sau đó thì tùy cơ ứng biến, nhưng thật chẳng ngờ...
Chỉ một ánh mắt, nam nhân kia đã lập tức khiến cho nàng đứng yên bất động...
Rốt cuộc thì đối phương đã dùng thủ đoạn gì? Tại sao ngay đến một chút lực lượng của đối phương Tôn Sở Sở nàng cũng không thể nhận ra?
Bổn sự bậc này, thực đã vượt quá tầm hiểu biết của Tôn Sở Sở nàng rồi.
...
"Sư phụ, người...".
Đứng bên cạnh, La Sương là người đầu tiên phát giác ra vẻ bất thường của Tôn Sở Sở. Theo phản xạ, nàng thử chạm vào người sư phụ mình thì...
"A a...!".
"Sư tỷ!".
Chứng kiến La Sương bị đánh bay, Hàm Yên và Tôn Tiểu Yến lúc này mới nhận ra điều cổ quái.
Dìu đỡ La Sương xong, Tôn Tiểu Yến liền chuyển sang lo cho sư phụ mình.
"Tiểu Yến!" La Sương vừa mới ăn đau khổ, nay trông thấy sư muội mình hành động như vậy thì hô lên, ý tứ ngăn cản.
Tiếc rằng đã muộn. Tay của Tôn Tiểu Yến, lúc này đã chạm vào người Tôn Sở Sở.
p/s: 1 chương thôi nhé mọi người. Hôm qua đang mệt mà cố viết, viết xong đau mắt lắm. Giờ có muốn cũng viết không nổi nữa