Có điều, chính cái sự tuỳ tiện ấy, nó lại tạo nên "kỳ tích". Lần đầu tiên, chiếc lọ thứ năm nằm ở vị trí xa nhất đã được ném trúng. Mũi tên, nó hiện đang nằm gọn bên trong thân lọ.
"Thật không thể tin, vậy mà lại có người làm được".
"Xa như thế mà cũng ném trúng, hắn có phải là người không vậy?".
"Chậc, cái tên này vận may thật lớn, tùy tiện ném một lần là được luôn".
"Cây trâm quý nhường ấy... Ôi... Chúng ta không còn cơ hội sở hữu nữa rồi...".
Liên tiếp là những thanh âm cảm thán của khách nhân xung quanh. Có ngạc nhiên, có tiếc nuối, có ganh tị, tâm tình đủ cả. Nhưng bất kể cảm xúc có là gì đi nữa thì đối tượng bọn họ hướng đến vẫn chỉ một người: kẻ đã vượt qua thử thách - người chiến thắng. Hết thảy đều đang tập trung ánh mắt nhìn về phía hắn.
...
Đối với sự chú mục nọ, Lăng Tiểu Ngư thực tình chả thoải mái gì cho cam. Nghĩ mau chóng tránh đi, hắn tìm đến người chủ quầy hàng, hỏi: "Bà chủ, thử thách của bà chủ ta đã vượt qua được rồi. Đây là số tiền theo quy định".
Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư cầm nén bạc duy nhất mình có đưa qua.
Tiếp nhận nén bạc, người chủ quầy hàng nhìn nhìn liếc liếc thêm một lúc rồi mới lên tiếng hồi đáp: "Này. Bộ ngươi thấy ta già lắm sao?".
Câu hỏi khá đột ngột nên khiến cho họ Lăng cũng ít nhiều bị bất ngờ. Dù vậy, hắn vẫn bĩnh tĩnh trả lời: "Không có. Bà chủ còn rất trẻ".
"Phải, ta còn rất trẻ. Và vì là còn rất trẻ nên ta chính thức yêu cầu ngươi không được gọi ta là bà chủ nữa".
Không gọi bà chủ? Vậy thì gọi bằng gì?
Lăng Tiểu Ngư thoáng nghĩ, cuối cùng lựa chọn. Hắn nói: "Hmm... Vậy thì cô nương, thử thách của cô nương ta đã vượt qua rồi, bây giờ ta có thể lấy nó không?".
Chủ quầy hàng chu môi, chân mày cau lại: "Ngươi vội cái gì? Ta cũng đâu có nói là không đưa...".
Miệng thì trách, hai chân lại xoay, chủ quầy hàng vươn tay đem cây trâm quý của mình lấy xuống. Cúi nhìn nó, nàng tiếc nuối lẩm bẩm: "Cái lọ nhỏ như vậy mà cũng có người ném vô được. Đúng là đen đủi mà...".
"Haizz... Coi như ta xui xẻo vậy...".
Vốn là người coi trọng tín nghĩa nên dẫu trong lòng rất không nỡ, chủ quầy hàng vẫn quyết định từ bỏ món đồ mình yêu thích. Nàng cầm cây trâm ngũ sắc đưa cho Lăng Tiểu Ngư, dặn: "Nhớ bảo quản nó cho tốt".
"Cảm ơn cô nương".
...
Có được thứ mình muốn, trong lòng Lăng Tiểu Ngư tự nhiên là vui vẻ. Hắn nhìn trâm ngọc, thầm nghĩ: "Lát nữa đem tặng cho sư phụ, khẳng định người sẽ rất thích".
Dạ chờ mong, Lăng Tiểu Ngư chẳng thể đợi thêm được nữa, vội xoay đầu bước đi.
Chỉ là hắn còn chưa đi được bao nhiêu bước thì đã có cả tá người đứng ra cản lối. Bọn họ thi nhau nói...
"Tiểu huynh đệ, đối với cây trâm kia Chu Cát ta thật rất yêu thích, không biết tiểu huynh đệ có thể nhượng lại chăng?".
"Tiểu huynh đệ, ta là Đỗ Bân. Ta muốn mua lại cây trâm của huynh đệ...".
"Huynh đài, xin hãy bán lại cây trâm cho ta. Trần Tiệm ta tình nguyện bỏ ra hai ngàn lượng để mua".
"Hai ngàn lượng mà cũng muốn mua? Tiểu huynh đệ, ta sẽ trả ngươi năm ngàn lượng".
"Tiểu huynh đệ...".
"Tiểu huynh đệ...".
...
Một câu "Tiểu huynh đệ", hai câu "Tiểu huynh đệ", hết người này tới người khác, cả đám thi nhau hỏi mua lại cây trâm quý mà Lăng Tiểu Ngư vừa nhận được.
Nhưng, hắn sẽ bán sao?
Đừng nói vàng bạc châu báu - những thứ vô giá trị trong mắt tu sĩ, dẫu có là linh khoáng linh thạch chất đống trước mặt, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng sẽ không động tâm.
Tài vật bất quá cũng chỉ là tài vật, làm sao bì được với nụ cười của sư phụ hắn...
Khoan đã...
"Tại sao ta lại nghĩ thế nhỉ? Mọi khi sư phụ vẫn hay cười mà...".
Nhẹ lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư đem ý nghĩ kỳ quặc ấy gạt ra khỏi tâm trí, tiếp tục bước đi.
"Đứng lại!".
...
Đảo mắt nhìn đám người đang hung hăng cản lối, Lăng Tiểu Ngư nhíu mày, hỏi: "Các ngươi tính làm gì?".
"Làm gì? Ha ha...".
Theo sau tiếng cười, một vị công tử bước ra. Tướng mạo của hắn, nếu so với Lăng Tiểu Ngư thì anh tuấn hơn nhiều; y phục cũng là như thế, rất đỗi cao sang quý phái...
Trong bộ trường y màu vàng nhạt, hắn phe phẩy chiếc quạt trên tay, giọng cao ngạo: "Tên tiện dân, bổn thiếu gia ta muốn cây trâm của ngươi. Mau dâng lên đây".
...
"Thế nào? Tiện dân, ngươi không muốn đưa?".
Liếc sang một trung niên đứng bên cạnh, vị công tử nọ bảo: "Tiểu Tứ, nói cho hắn biết bổn thiếu gia là ai".
Thái độ ngoan ngoãn, kẻ được gọi Tiểu Tứ lập tức đứng ra.
"Tiểu tử, vểnh tai lên mà nghe cho rõ. Thiếu gia nhà ta chính là nhi tử độc nhất của tri huyện Thanh Châu".
...
"Không ngờ là con trai quan tri huyện...".
"Thì ra hắn chính là Lưu Mục - tiểu bá vương của Thanh Châu chúng ta".
"Suỵt... Nhỏ tiếng một chút. Ta nghe đồn Lưu Mục này rất bạo ngược, cẩn thận kẻo chuốc hoạ vào thân".
"Vậy sao?... Chậc, xem ra tiểu tử kia lần này xui xẻo rồi".