Lúc này, bầu không khí ở đây đang hết sức náo nhiệt. Đông, tây, nam ba hướng hướng nào cũng đều hiện hữu ăm ắp thức ăn, rượu thịt. Dĩ nhiên là chẳng nằm dưới đất. Những đồ ăn, thức uống kia, hết thảy đều được sắp ngay ngắn trên bàn, trước mặt Ái Chân Kha Lạc Hoàng và tam đại yêu vương Chân Cơ, Ban Viêm, Ngô Trạch.
Có thịt, có rượu, ca múa đương nhiên sẽ không thể thiếu. Ái Chân vốn cũng là kiểu người yêu thích náo nhiệt.
Biết ý Ái Chân, tam đại yêu vương, mà cụ thể là xà yêu Chân Cơ đã chuẩn bị rất đủ đầy. Ca kỹ, nàng sớm đã cho gọi ra. Lúc này, các nàng chính đang đàn, đang múa phục dịch Ái Chân. Và phản ứng của Ái Chân thì... Trông thần sắc, thiết nghĩ hẳn là vừa ý.
Ngắm xem đám ca kỹ đàn hát bên dưới, Ái Chân tay cầm một cái đùi nướng to, vừa ăn vừa hỏi: "Chân Cơ, trong đám này có gần phân nửa đều là nữ tử nhân loại, tài nghệ cũng không tệ. Chân Cơ ngươi kiếm ở đâu đấy?".
Được hỏi, xà yêu Chân Cơ liền đem chén rượu trên tay bỏ xuống, kính cẩn hồi âm: "Thưa Đại nhân, lần trước nghe Đại nhân bảo đã chán xem yêu loại nên thuộc hạ lập tức tự mình đi đến các thế lực nhân loại ngụ tại Đông Hoang, từ chỗ bọn chúng lựa chọn ra những cô gái xuất sắc nhất mang về động phủ, sau đó đích thân huấn luyện cho bọn họ".
"Ừm..." - Ái Chân nghe xong thì gật gù tán dương - "Chân Cơ ngươi quả thật không tệ, lại biết vì ta mà lo nghĩ".
Nói đoạn, Ái Chân lấy ra một viên đan dược màu đen rồi ném qua cho Chân Cơ: "Thưởng cho ngươi".
Khẽ liếc viên đan dược màu đen trong tay, nội tâm xà yêu Chân Cơ có chút không yên: "Đại nhân, thuốc này...?".
"Là thuốc tốt".
Đối với sự ngờ vực kia của xà yêu Chân Cơ, Ái Chân có vẻ không ưa gì lắm. Nàng nói, giọng lại lạnh thêm mấy phần: "Sao? Chân Cơ ngươi không thích phần thưởng của ta?".
Tự biết chính thái độ hoài nghi của mình đã làm cho Ái Chân Kha Lạc Hoàng phật ý, Chân Cơ tái mặt, vội vàng nhận sai: "Đại nhân! Chân Cơ tuyệt không dám! Là Chân Cơ đã hồ đồ!".
"Thật là hồ đồ sao?" Ái Chân dường như chẳng mấy tin tưởng. Nàng nở một nụ cười ý vị, bảo: "Được, thì hồ đồ. Vậy... bây giờ Chân Cơ ngươi hẳn đã hết hồ đồ rồi đi? Đan dược của ta, ngươi hẳn cũng nên uống rồi chứ nhỉ?".
Mặc dù trong nội tâm đoán biết thứ Ái Chân Kha Lạc Hoàng vừa ban cho mình vốn cũng không phải loại tốt lành gì, thế nhưng xét ở tình cảnh này, Chân Cơ nàng thật là không thể không theo. Cực chẳng đã, nàng đem viên đan dược đang cầm trong tay cho vào miệng, nuốt xuống.
"Như vậy có phải là tốt hơn không".
Ái Chân giơ đùi dê nướng lên, cắn một miếng to rồi hỏi: "Thế nào? Chân Cơ ngươi đã cảm nhận được?".
Phía dưới, Chân Cơ ngay tức thì đứng lên. Trên khuôn mặt biểu lộ niềm hoan hỉ, nàng cảm tạ: "Tạ Đại nhân đã trọng thưởng!".
"Ừm..." Ái Chân ra hiệu cho Chân Cơ ngồi xuống, kế đấy chuyển mắt nhìn sang chỗ của Ban Viêm và Ngô Trạch: "Hai người các ngươi hãy nhìn Chân Cơ mà học hỏi. Chỉ cần các ngươi trung thành với ta, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi đâu".
Ban Viêm, Ngô Trạch chẳng ai bảo ai, cả hai cùng đứng lên, cúi đầu mà rằng: "Nguyện vì Đại nhân ra sức!".
"Rất tốt".
Bữa tiệc lại được tiếp tục...
...
Thịt vẫn ăn, rượu nồng vẫn uống, bầu không khí trong động Huyền Anh đã lại náo nhiệt, "vui tươi" như lúc ban đầu. Hay ít ra bề ngoài là như vậy.
Thực tế, ở trong lòng ư?
Xà yêu Chân Cơ, hạt yêu Ban Viêm, ngô công Ngô Trạch, bọn họ sợ rằng chẳng vui vẻ gì đâu. Đầu phục dưới trướng một kẻ tính khí thất thường, thủ đoạn kinh nhân như Ái Chân Kha Lạc Hoàng, tính mạng tùy thời đều có thể bị lấy mất a.
Ban thưởng ư? Có trời mới biết ẩn trong cái phần thưởng kia còn tồn tại thứ gì khác hay không. Nói không chừng...
Những lời cảm tạ, những nụ cười tươi, mười quá chín đều là giả tạo mà thôi.
...
"Ực...".
Hướng đông, trên ghế chủ toạ, Ái Chân Kha Lạc Hoàng một hơi uống cạn chén rượu đầy, uống xong thì bỗng trở nên trầm mặc. Nàng cúi nhìn những đồ ăn thức uống trên bàn một lúc, chợt nhíu mày.
Thần tình bất mãn, nàng buông luôn miếng thịt nướng đang cầm bên tay phải.
Phía dưới, ba người Chân Cơ, Ngô Trạch, Ban Viêm trông thấy cảnh ấy thì nét mặt không khỏi khẩn trương.
"Đại nhân." - Ban Viêm dè dặt hướng Ái Chân Kha Lạc Hoàng hỏi - "Rượu thịt có vấn đề gì sao ạ?".
"Rượu thì không có, nhưng còn thịt...".
Ái Chân đưa mắt đảo một vòng, lạnh nhạt tiếp lời: "Các ngươi không cảm thấy mấy loại thức ăn này đều đã bị mất đi hương vị nguyên sơ sao?".
Hương vị nguyên sơ? Là ý gì?
Lẽ nào ý của Đại nhân...
Tính khí, thói quen sinh hoạt của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, đám người Chân Cơ, Ban Viêm, Ngô Trạch ít nhiều cũng có hiểu biết, vậy nên khi nghe nàng nói ra mấy lời nọ, tất cả không hẹn mà gặp đều nghĩ đến một khả năng.
Và, lần này, điều bọn họ nghĩ, nó quả chẳng hề sai.
Trên ghế chủ toạ, Ái Chân chỉ tay vào một cô gái nhân loại hiện vẫn còn đang múa, bảo: "Ngươi, lại đây".
Thanh âm không lớn, trái lại còn rất nhẹ nhàng, nghe rất thân thiện, nhưng chính cái sự "nhẹ nhàng, thân thiện" ấy đã khiến cho khuôn mặt người được gọi phải tái đi. Dễ thấy, nàng ta đang rất sợ hãi.
Dù vậy, bước chân của cô gái nhân loại cũng không tính chậm. Sau khoảnh khắc rùng mình ngắn ngủi, lúc này nàng đã đặt chân lên các bậc thang, tiến đến bên cạnh Ái Chân Kha Lạc Hoàng.
"Đ-Đại nhân".
"Không cần sợ." - Ái Chân trấn an, kế đấy thì yêu cầu - "Nói cho ta danh tự của ngươi".
Nhận thấy Ái Chân Kha Lạc Hoàng chẳng có vẻ gì là muốn thương hại mình, cô gái nhân loại cũng từ từ mà an định lại. Nàng kính cẩn: "Bẩm Đại nhân, nô tì họ Phạm, tên gọi là Chân Chân".
"Phạm Chân Chân?".
Ái Chân Kha Lạc Hoàng mỉm cười, xem chừng thích thú.
Nụ cười ấy, đối với cô gái nhân loại Phạm Chân Chân thì thật rất thuần lương khả ái. Nàng cảm nhận như vậy. Trong đầu nàng thầm nghĩ: "Vị Đại nhân này hình như cũng không phải loại hung ác...".
Đó là một nhận xét sai lầm. Khẳng định là như vậy. Chẳng mất quá nhiều thời gian để Phạm Chân Chân tự mình nhận ra điều ấy.
Vốn đang cười, thần sắc Ái Chân Kha Lạc Hoàng bỗng bất ngờ biến đổi. Thay thế nụ cười "thuần lương khả ái" là một vẻ hung ác lạnh lùng, sắc tựa như dao. Nhanh như chớp, nàng vươn tay đem cổ Phạm Chân Chân bắt lấy, trong sự bất lực của đối phương mà rằng:
"Phạm Chân Chân? Cái tên này của ngươi khiến ta rất là không vui đấy".
"Ư... ư..." Đã cảm nhận được hơi thở tử vong, Phạm Chân Chân càng ra sức giãy giụa, hai tay huơ loạn.
Chỉ là... lại ích gì đây?
Thời điểm bị xà yêu Chân Cơ bắt về đây thì tu vi của Phạm Chân Chân nàng đã bị phong bế, hiện so với thế tục phàm nhân cũng chẳng khác gì. Lui một bước, kể cả khi nàng chưa bị phong bế tu vi, vẫn điều động được linh lực thì lại thế nào? Đứng trước Ái Chân Kha Lạc Hoàng, bá chủ Đông Hoang là Chân Cơ còn vô pháp phản kháng thì huống hồ một tiểu tu sĩ như Phạm Chân Chân nàng.
Chết, đấy là kết cục đã định, không khác đi được. Đừng nghĩ tên gọi. Tên gọi bất quá một cái cớ mà thôi. Nguyên nhân thật sự, nó nằm ở chỗ khác: Trong số những nữ nhân nhân loại đang có mặt, Phạm Chân Chân nàng là người xinh đẹp nhất, có làn da trắng mịn nhất, vóc dáng cân đối nhất. Nói cách khác, theo nhận định của Ái Chân Kha Lạc Hoàng thì... thịt của nàng ăn hẳn ngon nhất.
Là thế đấy. Đúng như ba vị yêu vương Chân Cơ, Ban Viêm, Ngô Trạch đã nghĩ, cái "hương vị nguyên sơ" mà Ái Chân Kha Lạc Hoàng đề cập là sự tươi sống. Thay vì thịt chết thì nàng muốn ăn thịt sống. Phạm Chân Chân chính là "miếng thịt" mà Ái Chân Kha Lạc Hoàng nàng đã chọn.
...
"Ư... ư...".
Trong cái siết của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, Phạm Chân Chân vẫn đang ra sức giãy giụa. Cái bộ dạng này... thật so với cảnh tượng con gà con chó sắp bị người đem đi giết mổ cũng chẳng khác gì nhau.
Ngẫm... đáng thương lắm thay.
Chỉ là, có ai thương đây?
Những nữ tử nhân loại khác, các nàng lo sợ cho mình nhiều hơn là cho Phạm Chân Chân. Ba vị yêu vương? Nhân - yêu hữu biệt, có gì đáng phải tiếc thương. Bọn họ có thương thì cũng chỉ thương cho bản thân mình thôi.
Còn Ái Chân Kha Lạc Hoàng ư?
Buồn cười. Năm đó, ngay đến muội muội mình là Mặc Nguyệt Kha Lạc Hoàng Ái Chân nàng còn có thể ăn tươi nuốt sống thì một nữ tử nhân loại nhỏ nhoi xa lạ lại nghĩa lý gì? Trong mắt Ái Chân thì Phạm Chân Chân e còn hèn mòn hơn cả con sâu cái kiến.