Lăng Tiểu Ngư, hắn ngủ rất ngon. Đã từ lâu lắm rồi hắn mới lại có cảm giác bình yên thế này. Không phải lo, chẳng cần nghĩ, chỉ việc thả hồn phiêu đãng...
Đêm tối qua đi, bình minh ló dạng. Trong hai người thì Lăng Ba là người đầu tiên thức dậy. Nàng nằm nghiêng về bên phải, một tay chống đầu, mắt dịu dàng nhìn Lăng Tiểu Ngư.
"Giáo chủ bây giờ thật giống một đứa trẻ." Bất giác Lăng Ba thầm nghĩ.
Ngắm nhìn thêm một lúc, chợt Lăng Ba trở mình. Tay cầm lọn tóc đen tuyền, nàng đưa đến mặt Lăng Tiểu Ngư, ngoáy mũi hắn.
"Ưm...".
Nghe động, Lăng Ba lập tức thu tay, nằm xuống giả bộ ngủ.
Dưới sự quấy nhiễu của Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư hiện giờ đã tỉnh. Hắn che miệng ngáp dài một hơi, kế đấy thì nghiêng qua ngắm nhìn Lăng Ba.
"Vừa rồi chọc phá mà giờ lại nhắm mắt vờ ngủ... Hmm, để ta xem nàng có thể giả trang được bao lâu".
Trong lòng có chủ ý, Lăng Tiểu Ngư đưa tay lên mặt giai nhân, nhẹ nhàng vuốt ve. Mân mê được một lúc thì hắn cúi xuống hôn lên trán nàng. Nhưng còn chưa hết. Sau trán, Lăng Tiểu Ngư hắn lại di chuyển xuống môi, liếm nhẹ một cái rồi mới tiến vào bên trong miệng. Đó là còn chưa kể tay hắn, chúng đã bắt đầu luồn vào trong chăn, tìm đến đôi gò bồng đảo của Lăng Ba.
"Đừng!".
Tới nước này, khi mà cả trên dưới đều bị người khuấy động, Lăng Ba có muốn "ngủ" cũng không thể nào ngủ thêm được nữa. Nàng bắt lấy cánh tay hư hỏng của Lăng Tiểu Ngư, miệng cũng tách ra khỏi hắn.
"Giáo chủ, người làm gì vậy? Mới sáng ra mà...".
"Sao? Không ngủ nữa?" Lăng Tiểu Ngư mỉm cười, hỏi lại.
"Giáo chủ, người thật xấu".
...
"Giáo chủ".
"Sao?".
"Người không tính thay đồ sao?".
"Đang chờ nàng mặc giúp".
"Sao người không tự mặc lấy?".
"Trước đây không phải đều là Lăng Ba nàng mặc?".
"Nhưng... không phải trần trụi như vầy".
Trước kia, vào mỗi sáng Lăng Ba nàng đúng là đều đến tẩm cung đánh thức, mặc y phục cho giáo chủ, nhưng những lúc đó trên người giáo chủ còn có một lớp quần áo, đâu như bây giờ.
"Lăng Ba, chuyện gì cũng đã làm rồi, nàng sao lại còn xấu hổ?".
"Nào, giúp ta thay y phục".
"K-Không... Giáo chủ tự làm lấy đi".
"Thật sự không?".
"Không".
"Haizz..." Lăng Tiểu Ngư cố tình thở dài "Nàng không giúp thì thôi vậy, ta sẽ tự thay. Nhưng mà... Lăng Ba, ta nghĩ trước khi thay đồ, có một việc mà chúng ta nên làm".
"Làm gì?".
"Tắm rửa".
Môi nở nụ cười ẩn ý, Lăng Tiểu Ngư nói với Lăng Ba: "Đêm qua chúng ta như vậy như vậy, trên người có không ít dấu vết khác lạ".
Lăng Ba nghe qua, trong đầu liên tưởng. Và càng nghĩ thì khuôn mặt nàng càng đỏ lên. Nàng cảm thấy rất là xấu hổ.
"Lăng Ba, đi tắm thôi".
"G-Giáo chủ đi tắm trước đi." Lăng Ba vùi đầu vào trong chăn, đáp.
Nàng đây rõ ràng là đang lẩn trốn. Chẳng may thay, Lăng Tiểu Ngư lại không có ý buông tha. Cơ hội tắm uyên ương mấy khi có được, bỏ qua sao đặng?
Mắt hiện ý gian, Lăng Tiểu Ngư không nói thêm gì nữa. Thay vì nói, thay vì hỏi thì hắn hành động luôn. "Soạt!" một tiếng, cả tấm chăn mà Lăng Ba đang đắp đã lập tức bị tước đi. Trong sự "kinh hãi" của nàng, hắn nhanh tay đem nàng bồng lên, rồi nhắm chỗ thùng nước bước đi.
"Giáo chủ, mau bỏ Lăng Ba xuống!".
"Mau bỏ xuống!".
"Không bỏ".
Mặc cho Lăng Ba ra sức kháng nghị, vùng vẫy, Lăng Tiểu Ngư từ đầu đến cuối đều đáp "không".
Lần tắm uyên ương này coi bộ hắn đã quyết tâm thực hiện rồi.
...
"Bõm!".
Sau khi đem giai nhân thả xuống thì Lăng Tiểu Ngư cũng nhanh chóng nhảy vào trong thùng nước. May là thùng nước này kích cỡ đủ lớn để dung nạp hai người.
"Giáo chủ, người không biết xấu hổ!".
"Phu thê cùng tắm, thiên kinh địa nghĩa, ta tại sao phải xấu hổ?".
"P-Phu thê gì chứ? Người ta còn chưa gả...".
"Đời này nàng còn có thể gả cho ai khác sao?".
Lăng Ba im lặng. Giáo chủ của nàng nói đúng, đời này Lăng Ba nàng đúng là không thể gả cho ai khác được. Không phải vì những nam nhân khác sẽ chê bai nàng thất tiết mà là vì tâm nàng đã nguyện. Lăng Ba nàng là người của giáo chủ, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình giáo chủ mà thôi.
...
"Lăng Ba, nàng còn tính ngâm mình trong nước bao lâu nữa?" Thân thể đã sạch, quần áo cũng đã thay, Lăng Tiểu Ngư xoay lại nhìn kẻ hiện vẫn còn ngồi bên trong thùng nước, hỏi.
"Giáo chủ, người... người ra ngoài đi".
Trái với mong muốn của Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư không những không rời đi mà còn vươn tay nắm lấy tay nàng.
"Chúng ta bây giờ nào khác phu thê, đừng xấu hổ".
"Nhưng mà...".
Bất chấp giai nhân ngượng ngùng phản đối, Lăng Tiểu Ngư vẫn đem nàng kéo ra khỏi thùng nước. Vừa ra, Lăng Ba ngay lập tức với tay toan cầm lấy y phục để che thân, đáng tiếc lại bị người ngăn cản.
"Giáo chủ...".
"Để ta mặc cho nàng".
Hả?
Lăng Ba sửng sốt, ngỡ đã nghe lầm.
Trong cái thế giới này, nam nhân luôn được xem trọng hơn là nữ nhân. Xét cùng giai cấp, chuyện nữ nhân hầu hạ nam nhân vốn dĩ bình thường; thế nhưng nếu nam nhân hầu hạ nữ nhân, điều này... phải nói rất là bất thường đấy. Xưa giờ, Lăng Ba nàng chỉ nghe thê tử giúp phu quân của mình thay y phục, chưa từng nghe chuyện ngược lại.
Người thường đã thế huống hồ là giáo chủ. Giáo chủ người thân phận cao thượng, là một đại tu sĩ đứng đầu thiên hạ đấy. Trong khi đó Lăng Ba nàng? Bất quá một nha hoàn, một phàm nhân bé nhỏ vô danh.
"Giáo chủ, không được!".
Lăng Ba đem tay người giữ lại: "Người là giáo chủ Huyết Sát Giáo, là kẻ đứng đầu thiên hạ, sao có thể làm chuyện này...".
Lăng Tiểu Ngư khẽ cười: "Còn nàng lại là nữ thần của ta".
p/s: Đây là một giấc mộng đẹp, nhưng giấc mộng nào cũng đến lúc phải tàn. Có những mong ước đến cuối cùng cũng chỉ là mong ước. Mọi người chuẩn bị tâm lý nhé, bởi những ngày tháng ngọt ngào đã sắp qua...