"Ha a.... a a...".
Cũng chẳng rõ mình đã bị Lăng Tiểu Ngư hôn bao lâu, Tôn Thi Hàn chỉ biết là hiện giờ, sau khi được hắn buông ra thì toàn thân nàng đã trở nên mềm nhũn, mũi miệng đều thở gấp.
Nàng hiểu, chính mình đã động tình rồi.
Liếc xem ánh mắt ngóng trông đầy lửa dục của giai nhân, Lăng Tiểu Ngư mới ra vẻ quan tâm hỏi: "Thi Hàn, nàng làm sao vậy?".
Làm sao? Cái này hắn lẽ nào còn không rõ?
Tôn Thi Hàn có chút ai oán. Nàng mím môi, áp thân thể sát vào Lăng Tiểu Ngư, thều thào bên tai hắn: "Yêu thiếp".
"Nhưng mà bây giờ đang giữa thanh thiên bạch nhật. Hay là đợi đến tối hẳn...".
Tôn Thi Hàn cắt ngang câu nói bằng cách véo mạnh vào hông Lăng Tiểu Ngư. Tên phu quân xấu xa này, đã chọc phá nàng suốt nãy giờ, đem lửa dục trong nàng khơi dậy rồi lại bảo nàng đợi đến tối... Quá là độc ác mà.
Chẳng muốn thương lượng hay là nghe người nói nhảm thêm nữa, Tôn Thi Hàn quyết định hành động. Nàng gạt đi xấu hổ, lấy can đảm đem thắt lưng của người cởi ra. Bỏ xong thắt lưng, nàng tiếp tục lần tay vào trong áo hắn...
"Đợi đã".
Lăng Tiểu Ngư đem cánh tay hư hỏng của giai nhân bắt giữ, khuôn mặt tựa cười như không: "Tôn đại cung chủ, đừng có gấp. Trước song tu đã".
Song tu? Tự luyện? Đây là giờ phút nào rồi mà hắn còn... Tôn Thi Hàn cảm thấy rất không vừa ý.
"Tôn đại cung chủ, nàng không chịu? Thế thì thôi vậy. Mấy ngày tới nàng lại tiếp tục ở Tuyết Linh Cung này xử lý sự vụ nhé".
Nói rồi, Lăng Tiểu Ngư xoay người định đi.
"Đợi!".
Nghe được tiếng gọi, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới ngưng bước chân, quay đầu nhìn lại.
"Nhìn cái gì? Chàng không phải nói là muốn song tu?".
Lăng Tiểu Ngư thừa biết là giai nhân đang bất mãn nên chẳng bình luận gì. Hắn an ủi: "Thôi nào, nàng đâu cần phải tức khí như vậy. Song tu xong ta sẽ giao nộp cho nàng tùy nghi xử trí, được rồi chứ?".
"Ai thèm".
...
Lời qua tiếng lại thêm mấy câu thì Lăng Tiểu Ngư và Tôn Thi Hàn cùng tiến đến bên giường, quần áo rất nhanh liền cởi sạch. Bọn họ thoáng điều chỉnh tử thế một chút rồi tiến vào trạng thái song tu.
Không phải tự nhiên, một ý nghĩ nhất thời. Thật ra chuyện song tu lần này, Lăng Tiểu Ngư đã có tính qua, trước lúc hắn hồi cung kia. Hắn cần phải kiểm chứng một vài giả thuyết. Hắn cho khoảng thời gian vừa qua, trong cái vấn đề song tu này, bản thân đã bỏ sót một vài chi tiết nhỏ. Và chính nó - các chi tiết nhỏ này - đã giúp cho "Ma" trong người hắn ngày càng cường đại hơn.
...
Trải qua hơn hai canh giờ tu luyện, quá trình song tu hiện đã vừa mới kết thúc. Kết quả thì... Lăng Tiểu Ngư đã kiểm chứng được rồi. Rất không may, những suy đoán của hắn đều đúng. Và nó thật sự khiến cho tâm tình hắn trở nên trầm trọng.
Thời gian của hắn đúng đã không còn nhiều nữa.
...
"Này..." Nằm ở trên giường, Tôn Thi Hàn chờ đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Lăng Tiểu Ngư có động tĩnh gì thì hé ra đôi mắt, lấy ngón tay khều hắn, ý tứ nhắc nhở.
Lăng Tiểu Ngư âm thầm hít vào một ngụm lương khí, cố nặn ra một diện mạo tươi cười.
"Tôn đại cung chủ đã không chịu thêm được rồi sao?".
"Chàng... lúc nào cũng khi dễ thiếp".
Tôn Thi Hàn ra vẻ ấm ức, quay mặt đi.
"Được rồi, đừng giận. Ai bảo Thi Hàn nàng mê người, lại khả ái như vậy...".
Vừa nói Lăng Tiều Ngư vừa nghiêng mình áp sát thân thể giai nhân. Cảm thấy vướng bận bởi một tầng y phục (bởi do Tôn Thi Hàn đã lấy để che đi cơ thể loã lồ), Lăng Tiểu Ngư mới vươn tay, ý đồ kéo bỏ. Nhưng, hắn đã bị người kháng cự.
"Thi Hàn, bỏ ra nào".
Tôn Thi Hàn làm như không nghe thấy, tiếp tục cầm giữ y phục che thân.
"Tiểu Thi Hàn, ngoan. Mau bỏ ra đi." Thừa biết điểm yếu của giai nhân, Lăng Tiểu Ngư kề miệng thổi vào tai nàng một hơi, khẽ giọng.
Quả nhiên, hành động này của hắn đã lập tức phát huy hiệu quả ngay.
Thân thể Tôn Thi Hàn nhè nhẹ run lên, theo đó, những ngón tay nàng cũng buông lỏng. Thừa dịp, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng đem tất cả quần áo đang che trên người nàng kéo ra, vứt hết xuống nền nhà.
Một vóc dáng dụ nhân tức thì hiện rõ. Hấp dẫn nhất, tất nhiên như cũ vẫn là đôi gò bồng đảo quá khổ kia.
"Thi Hàn, hình như chúng lớn hơn trước một chút thì phải".
Tôn Thi Hàn im lặng. Nàng vội lấy tay che đi vùng núi đôi đồ sộ của mình. Trong lòng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ vì kích cỡ quá lớn của bộ ngực này.
"Chàng... đừng có nhìn chằm như vậy".
"À, được rồi. Không nhìn thì không nhìn".
"Không phải nói không nhìn?".
"Ta xem chứ đâu có nhìn".
"Chàng...".
Đối với sự vô sỉ của Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn thực thấy bất lực, cuối cùng chỉ đành để hắn tùy ý ngắm nhìn, kế đó thì... tùy nghi hôn hít, nhào nặn.
Dưới sự dìu dắt của hắn, nàng dần bị cuốn vào trong mộng cảnh đê mê...
...
Cuộc hoan ái kéo dài tầm khoảng một canh giờ có lẻ, không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Lăng Tiểu Ngư sao chưa biết chứ riêng với Tôn Thi Hàn thì nàng đã thoả mãn. Cái gọi khoái cảm tột cùng, nàng đã đạt đến rồi.
Rúc trong ngực Lăng Tiểu Ngư như con mèo nhỏ, chừng khi hơi thở bình ổn, Tôn Thi Hàn mới thỏ thẻ: "Tiểu Ngư, thiếp yêu chàng".
"Câu này nàng đã nói rất nhiều lần rồi." Lăng Tiểu Ngư nhẹ xoa đầu thê tử, hồi âm.
"Thiếp biết. Nhưng mà... thiếp vẫn muốn nói. Thiếp thấy cho dù mình có nói bao nhiêu lần cũng không đủ".
"Tiểu Ngư." - Tôn Thi Hàn yêu cầu - "Chàng cũng nói yêu thiếp đi".
"Nàng đừng có trẻ con như vậy".
"Không. Thiếp thích nghe. Chàng mau nói đi".
"Thôi được rồi".
Trước sự nài nỉ của giai nhân, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đành phải thuận theo. Hắn nói: "Ta yêu nàng".
Tôn Thi Hàn nhận được điều mình muốn, khoé môi liền nở ra nụ cười thật tươi.
"Chàng nói lại đi".
"Ta yêu nàng".
"Thêm lần nữa".
"Ta yêu nàng".
"Thêm lần nữa, gọi tên thiếp".
"Ta yêu nàng, tiểu Thi Hàn".
"Một lần nữa".
Lăng Tiểu Ngư: "...".
Hắn cảm thấy bất đắc dĩ đấy. Thế nhân vẫn bảo nam nhân yêu bằng mắt, nữ nhân yêu bằng tai, ngẫm quả chẳng sai tí nào.
...
"Thi Hàn, ta đã nói hơn một trăm lần rồi đấy".
"Nhưng mà thiếp vẫn muốn nghe".
Lăng Tiểu Ngư nhăn mày thầm than khổ: "Để lần khác ta lại nói, giờ chúng ta bàn chính sự".
Chính sự?
Tôn Thi Hàn nghi hoặc, tự mình tách ra khỏi lồng ngực ấm áp của Lăng Tiểu Ngư: "Chính sự gì vậy?".
"Thiên hạ đại sự".
Trong tư thế tựa lưng vào vách tường, Lăng Tiểu Ngư bắt đầu từ chuyện của Yến cô cô mình: "Thi Hàn, chuyến này trở về Trung Nguyên ta đã tra ra được thân thế của quỷ diện nhân".
"Kẻ đã bày mưu hãm hại chàng, hại chết Yến cô cô?".
"Ừm".
Lăng Tiểu Ngư gật đầu, nói tiếp: "Nàng chắc sẽ không thể nào đoán được. Quỷ diện nhân kia, thật không ngờ lại chính là kẻ mà trước đây ta từng rất mực tôn kính, vẫn luôn cho là bậc quân tử đức cao vọng trọng".
"Hắn là ai?".
"Chưởng môn đương nhiệm của Thiên Kiếm, cũng là người đứng đầu thiên hạ chính giáo hôm nay: Cơ Thành Tử".
"Là hắn?!".
Đúng như Lăng Tiểu Ngư nói, Tôn Thi Hàn cảm thấy rất khó tin. Có nghĩ thế nào nàng cũng không thể hình dung ra đến kết quả lại là như vầy. Cơ Thành Tử, một con người nổi danh nhân nghĩa, tài đức vẹn toàn đến thế mà lại là Quỷ diện nhân - một kẻ âm hiểm xảo trá, vì đạt được mục đích có thể gây ra những tội ác gớm ghê? Chuyện này...
"Rất khó tin đúng không?".
Lăng Tiểu Ngư cười nhạt: "Ta thật sự cũng cảm thấy rất khó tin. Nhưng nhân tâm chính là như vậy, khó có thể đo lường được. Cơ Thành Tử, hắn đích xác chính là Quỷ diện nhân, kẻ đã hãm hại ta ngày đó".
"Tiểu Ngư, chàng định sẽ làm gì?".
"Thù của Yến cô cô ta không thể không báo, mạng Cơ Thành Tử ta nhất định phải lấy. Phần tứ đại tông môn, thiên hạ chính giáo... đợi ta thu phục xong sẽ xử trí sau".
"Thu phục? Tiểu Ngư, ý chàng là?".
Lăng Tiểu Ngư gật đầu: "Ta muốn thâu tóm chính giáo, đồng thời cũng muốn nắm giữ tà đạo. Nói cách khác, ta sẽ thống nhất toàn bộ tu tiên giới".
Tôn Thi Hàn rung động thì ít, nghi hoặc mới nhiều. Bản lãnh của Lăng Tiểu Ngư tới đâu, nàng biết rõ. Nàng tin chỉ cần hắn muốn thì cả thiên hạ đều sẽ phải phủ phục dưới chân hắn. Chỉ là nàng không hiểu tại sao hắn lại có ý định đó. Trước giờ hắn cũng chưa từng đề cập đến vấn đề này...