Đừng thấy thường ngày nàng rất có phong phạm đại sư tỷ mà lầm, thực chất ở phương diện tình cảm, nàng chẳng khác gì một chú nai tơ cả. Và đó cũng chính là lý do vì sao mãi đến tận hôm nay, khi Thiên nhân luận pháp đã kết thúc được mười ngày rồi mà nàng vẫn chưa thể bình tâm lại được.
"Ta... rốt cuộc nên làm gì bây giờ?".
"Hôm qua đi thỉnh giáo sư phụ, người bảo tâm cảnh bao năm của ta đã bị phá hỏng, điều đó làm cho người vô cùng thất vọng. Người yêu cầu ta mau chóng gạt đi tạp niệm, ngăn cấm không cho nghĩ đến hắn nữa. Nhưng mà ta phải làm sao mới kiểm soát được mình đây...".
"Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ đạo hạnh của ta sẽ chẳng còn tiến xa thêm được nữa mất...".
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi có biết ngươi đã hại ta rồi hay không? Ngươi có biết chỉ bởi vì ngươi mà bây giờ ta...".
Lệ Thắng Nam càng nói thì thanh âm càng nghẹn lại. Cuối cùng, nước mắt đã không kiềm được nữa mà rơi xuống.
Lệ Thắng Nam, nàng đã khóc. Những giọt nước mắt của sự bất lực, ai oán và tự trách. Giờ phút này, nàng thực là rất thương tâm. Nhất là khi nhớ lại thái độ ngày hôm qua của sư phụ, nước mắt của nàng lại chảy xuống nhiều hơn...
Vì cái gì chứ?
Vì cái gì mà Lệ Thắng Nam nàng phải chịu cảnh như vầy?
"Lăng Tiểu Ngư! Tất cả đều là lỗi của ngươi!".
Kèm theo tiếng hét thương tâm, bông hoa trên tay cũng bị Lệ Thắng Nam vò nát, ném đi thật xa.
Chính tại lúc này, từ phía sau lưng Lệ Thắng Nam, một cô gái đi tới. Nàng mặc một bộ đồ màu trắng, kiểu cách đơn giản, dung nhan kiều diễm mê người. Tiếc là thần thái hơi hững hờ một chút.
"Sư tỷ." Cô gái mặc bạch y khẽ gọi.
Nghe được giọng nói thân quen, Lệ Thắng Nam giật mình, lập tức nín khóc. Động tác vội vàng, nàng dùng tay lau đi nước mắt vướng đọng trên khuôn mặt mình, vừa lau vừa hỏi: "Tiểu Ngọc, muội đến từ lúc nào?".
"Cũng được một lúc rồi." Dương Tiểu Ngọc thành thật đáp.
Và lẽ dĩ nhiên, câu trả lời ấy lập tức khiến cho Lệ Thắng Nam phải bối rối.
"Tiểu Ngọc, nói vậy... muội nghe hết rồi phải không?".
"Ừm." Trái với vẻ bối rối của sư tỷ mình, Dương Tiểu Ngọc gật đầu một cách điềm tĩnh.
Nàng hỏi: "Sư tỷ, tâm cảnh của tỷ thật sự đã bị phá hỏng rồi sao?".
Lệ Thắng Nam cúi đầu khẽ gật, chua xót nói ra: "Đối với chuyện phát sinh hôm đó, ta không cách nào vượt qua được...".
"Tiểu Ngọc, muội nói cho ta biết, ta phải làm sao bây giờ?".
Trước ánh mắt trông mong cầu cứu của sư tỷ mình, Dương Tiểu Ngọc thoáng ngẫm một lúc, chợt hỏi: "Sư tỷ, tỷ nói thật cho muội biết, đối với Tiểu Ngư tỷ cảm thấy thế nào?".
"Ta... Còn có thể thế nào chứ? Hắn căn bản là một tên vô lại xấu xa".
Bên cạnh, Dương Tiểu Ngọc lắc đầu phủ nhận: "Sư tỷ, nếu tỷ không nói thật thì muội cũng chẳng cách nào giúp được".
"Tiểu Ngọc, ta...".
Lệ Thắng Nam cắn môi, sau một hồi do dự thì rốt cuộc cũng chịu nói lời thành thật: "Thật ra ta không phải không biết chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, hắn vốn cũng không cố tình...".
"Ta biết, Lăng Tiểu Ngư hắn chẳng phải người xấu. Tuy tư chất kém một chút, tướng mạo bình thường một chút nhưng ngộ tính lại rất cao, tâm chí càng là kiên định hiếm ai sánh bằng...".
"À, còn một điểm nữa: Lăng Tiểu Ngư hắn là một kẻ cực kỳ ngu ngốc".
Ngu ngốc?
Dương Tiểu Ngọc truy vấn: "Sư tỷ, tại sao sư tỷ lại nói Tiểu Ngư như vậy?".
"Nói hắn ngu ngốc ấy hả?".
Lệ Thắng Nam như cũ quả quyết: "Lăng Tiểu Ngư hắn đúng là như vậy mà. Ta nghe mọi người nói hôm đó, trong trận đấu với Lưu Cảnh Thiên, hắn đã bất chấp mà thiêu đốt cốt nguyên...".
"Cốt nguyên, đó là cái gì chứ? Chỉ vì một trận đấu mà hắn lại cả gan tự đẩy bản thân vào nguy hiểm như vậy, đó không phải ngu ngốc thì là gì? Ta nghe sư phụ nói nếu chẳng nhờ Lăng sư bá bỏ ra đại giới, tự mình dùng cốt nguyên của bản thân để bù đắp thì e hôm nay căn cơ của hắn đã hỏng mất rồi".
"Sư tỷ nói đúng. Hành động của Tiểu Ngư hôm đó thật sự rất ngu ngốc. Nhưng mà...".
Dương Tiểu Ngọc dừng một chút, rồi mới chốt hạ: "Sư tỷ, nếu tỷ biết tại sao hắn làm như vậy, hẳn tỷ sẽ có cái nhìn khác hơn về sự "ngu ngốc" ấy của hắn".