"Ríu rít... ríu rít...".
"Ríu rít...".
Bên ngoài Tuyệt Tình Điện, một bầy hỉ thước đang thi nhau cất lên tiếng hót. Chúng không đứng cố định một nơi mà chuyền từ cành này sang cành khác, bay từ chỗ này sang chỗ khác. Theo đó, tiếng hót của chúng cũng trải rộng hơn. Từ tiền điện cho đến hậu điện, hầu như đều có dấu chân chúng lưu lại, có tiếng chúng ngang qua. Tư phòng của Tôn Thi Hàn cũng không ngoại lệ. Bên cửa sổ, trên một cành cây cách đó khoảng ba sải tay, hoặc hơn một chút, lúc này có một chú chim hỉ thước đang ngẩng cao đầu để khoe khoang chất giọng mà theo như cảm nhận của Lăng Tiểu Ngư thì... vốn chả hay ho gì.
Trên chiếc ghế đặt bên khung cửa, Lăng Tiểu Ngư ngồi nhìn chú chim hỉ thước nọ, đặt một ngón tay lên miệng: "Suỵt... Tiểu tử, im lặng một chút để cho nàng ấy ngủ".
"Ríu rít... ríu rít...".
"Ríu rít...".
Chả bận tâm gì đến lời nói cùng cử chỉ của Lăng Tiểu Ngư, ngoài ô cửa, chú chim hỉ thước lẻ loi kia vẫn như cũ rướn cổ lên mà ca, mà hót. Thanh âm càng lúc càng to, giống như là đang thách thức vậy.
"Tiểu tử nhà ngươi...".
Lăng Tiểu Ngư cau mày thầm trách. Những tiếng kêu của chim hỉ thước đã đánh thức giai nhân trên giường mất rồi.
Muốn "dạy bảo" cho kẻ đã phá hỏng giấc ngủ của người khác một trận nên thân, Lăng Tiểu Ngư vươn tay ra, thần niệm khẽ động. Ngay lập tức, cả người chú chim hỉ thước kia liền bị hút tới, từ cành cây loáng cái đã nằm gọn trong lòng bàn tay Lăng Tiểu Ngư.
"Tiểu tử, để xem ta dạy dỗ ngươi thế nào".
Lăng Tiểu Ngư không nói chơi, hắn làm thật. Tay trái hắn cầm giữ chim, còn tay phải, hắn nắm lấy một sợi lông trên người nó, giật mạnh.
"Ác! Ác!".
"Ác! Ác...!".
Liên tiếp là những tiếng kêu thất thanh. Chim hỉ thước cuối cùng đã biết sợ. Giờ phút này nó thật sự hãi hùng. Nó làm sao ngờ được một con người tướng mạo đàng hoàng, phong phạm ngời ngời như Lăng Tiểu Ngư lại có thể đối xử với mình "tàn nhẫn" như vầy. Đáng tiếc, có hối thì cũng đã muộn màng. Tiếng kêu "đau thương" của nó, Lăng Tiểu Ngư nào có mảy may động lòng.
Cứ thế, từng sợi lông của chim hỉ thước bị nhổ xuống, mỗi lúc một nhiều, chả mấy chốc mà một mảng lông dưới bụng chim hỉ thước đã bị Lăng Tiểu Ngư nhổ sạch.
"Soạt!".
Vào giây phút mà chim hỉ thước tưởng chừng sẽ bị Lăng Tiểu Ngư đem lông nhổ trụi ấy thì một cánh tay đã vươn ra giải cứu. Nàng giật lấy chú chim nhỏ từ trong tay Lăng Tiểu Ngư, trách móc: "Tiểu Ngư, chàng làm gì vậy?!".
Nửa điểm ăn năn cũng chẳng có, Lăng Tiểu Ngư điềm nhiên chỉ vào chú chim mà Tôn Thi Hàn vừa mới đoạt, đáp: "Đang nhổ lông nó".
"Tại sao chàng lại nhổ lông nó? Nó đã làm gì chàng?".
Tôn Thi Hàn thực thấy không vui. Một chú chim nhỏ đáng yêu như vầy, Lăng Tiểu Ngư hắn sao lại nỡ thương hại chứ.
Suy nghĩ của Tôn đại cung chủ, Lăng Tiểu Ngư đương nhiên hiểu được. Hắn giải thích: "Con chim này rất không biết điều, lúc nãy ta bảo nó im lặng để cho nàng ngủ, vậy mà ta vừa dứt câu thì nó liền hót, thanh âm càng lúc càng to. Nàng xem, nàng đã bị nó đánh thức rồi".
Tôn Thi Hàn im lặng, lòng như mới nếm qua hương mật. Lăng Tiểu Ngư, thì ra hắn đây là vì nàng.
"Thi Hàn? Sao không nói gì?".
Tôn Thi Hàn nhanh chóng ổn định tâm tình, nàng lườm một cái, nói: "Chàng đường đường là thần nhân chí thượng, sao lại đi tính toán với một con chim chứ? Thật là mất mặt. Con chim này cũng đâu phải linh điểu, nó làm thế nào nghe hiểu lời chàng nói...".
Nói đoạn, Tôn Thi Hàn tiến sát đến bên cửa sổ, đem chú chim đáng thương đương cầm thả đi.
Đúng lúc này, toàn thân nàng bỗng căng lên thấy rõ. Thì ra, phía sau lưng nàng, một thân thể nam nhân đã áp sát.
"Chàng... chàng làm gì vậy? Buông thiếp ra...".
"Để yên một lúc".
...
"Đã hơn "một lúc" rồi. Buông thiếp ra đi".
"Thi Hàn, nàng có thực sự vui vẻ không? Có hối hận không?".
Đột nhiên nghe Lăng Tiểu Ngư hỏi như vậy, Tôn Thi Hàn quên luôn e thẹn. Nàng vấn, giọng trầm đi hẳn: "Sao lại hỏi thiếp câu này?".
"Ta đã cưỡng đoạt nàng. Trinh bạch của nàng là bị ta cướp lấy...".
Lăng Tiểu Ngư dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu giữa chúng ta không phát sinh quan hệ, có lẽ nàng đã chẳng lấy ta".
Tôn Thi Hàn đem những ngón tay người gỡ ra, quay đầu lại: "Chàng nói đúng, trinh bạch của thiếp là bị chàng cướp lấy. Chàng đã cưỡng gian thiếp. Nhưng mà... Tiểu Ngư, câu cuối cùng chàng nói sai rồi".
"Chàng cho thiếp đồng ý thành thân với chàng là vì đã bị vấy bẩn ư?" Tôn Thi Hàn lắc đầu "Không phải. Thiếp rất quan trọng trinh tiết, giữ gìn còn hơn cả mạng sống, điều đó là thật. Nhưng không có nghĩa vì thất tiết với chàng mà thiếp phải chấp nhận lấy chàng. Tiểu Ngư, nếu không phải chàng, thiếp sớm đã tự mình kết liễu rồi".
"Nàng... yêu ta sao?".
"Không yêu thì thiếp há lại để cho chàng tùy ý khinh bạc hết lần này đến lần khác?".
Tôn Thi Hàn nói xong thì đầu cũng cúi thấp. Da mặt nàng thực mỏng lắm, mấy lời yêu thương vẫn khó tự nhiên mở miệng được.
"Nàng đúng là nữ nhân ngốc. Ai lại đi yêu kẻ đã ức hiếp mình như thế".
Nói thì nói vậy, Lăng Tiểu Ngư vẫn dang tay ôm Tôn Thi Hàn vào lòng, cử chỉ rất chi trìu mến.
Nữ nhân này chính là thê tử của hắn, người đã cùng hắn bái đường, hợp cẩn giao bôi. Năm tháng sau này hắn phải có trách nhiệm bảo bọc, chăm lo cho nàng. Dù rằng... tháng năm sẽ không được nhiều.
...
"Thi Hàn." Ôm ấp hồi lâu, Lăng Tiểu Ngư chợt lên tiếng gọi.
"Ân?" Tôn Thi Hàn nghe gọi thì chủ động tách ra, ngẩng đầu chờ đợi.
"Ta muốn đưa nàng đến một nơi".
"Ở đâu?".
"Không thuộc Bắc Nguyên".
"Đến đó làm gì?" Tôn Thi Hàn lại hỏi.
"Đòi nợ".
"Đòi nợ?".
"Ừ." Lăng Tiểu Ngư gật đầu xác nhận "Chúng ta đi đòi nợ".
...
Thiên hạ chia làm năm phần, trừ bỏ vùng đất Trung Nguyên trù phú, dân cư đông đúc, tông môn đầy rẫy ra thì còn có Đông Hoang, Tây Vực, Nam Lĩnh và Bắc Nguyên. Bốn khu vực này tuy rằng không thể sánh được với Trung Nguyên, đại tu sĩ không xuất ra nhiều, nhưng không phải là không có. Một vài địa phương, thậm chí còn tồn tại thế lực chẳng hề thua kém so với lục đại tông môn Trung Nguyên ngày trước là Thiên Kiếm Môn, Tam Tiên Đảo, Lam Yên Tự, Cửu Hoa Cung, Âm Phong Cốc, Bái Nguyệt Giáo. Ví như Thiên Nhai Hải Các chẳng hạn.
Xét về vị trí, Thiên Nhai Hải Các được kiến lập trên đảo Thần Long, thuộc vùng ranh giới giữa Đông Hoang và Bắc Nguyên. Thế lực này khá là đặc biệt, xưa giờ hiếm giao du với thế giới bên ngoài. Nhiều khi những đại sự phát sinh ở Trung Nguyên, khắp nơi đều biết nhưng Thiên Nhai Hải Các thì chưa chắc đã biết. Bọn họ chả mấy quan tâm. Mười năm, hai mươi năm mới có một lần tiến vào trong đất liền, đối với Thiên Nhai Hải Các cũng là bình thường.
Thiên Nhai Hải Các là vậy, không ưa thích thế giới bên ngoài. Trong mắt bọn họ chỉ có Thần Long Đảo mới thực tốt đẹp. Đông Hoang, Tây Vực, Nam Lĩnh, Bắc Nguyên và cả Trung Nguyên, hết thảy đều bị bài xích. Tư tưởng ấy chẳng phải mới đây, đã có từ lâu rồi, ngay ở thời vị các chủ đầu tiên còn tại thế kia. Chắc có lẽ trước khi lưu lạc đến Thần Long Đảo, vị ấy đã từng trải qua những chuyện không lấy gì làm vui trên đất liền.
Lẽ dĩ nhiên, với tư tưởng bài xích như vậy, Thiên Nhai Hải Các sẽ chẳng thể nào hân hoan chào đón ngoại nhân được. Xưa giờ, những người từ đất liền muốn đặt chân lên đảo, một trăm thì đã có chín chín người bị ngăn cấm. Để được Thiên Nhai Hải Các đồng thuận, thực khó khăn vô cùng. "Dễ dàng", có chăng là lúc này.
Sáng hôm nay, có một đôi nam nữ đã tìm đến. Bọn họ một đường tiến thẳng, hết sức dễ dàng vượt qua đại môn Thiên Nhai Hải Các.
Đệ tử Thiên Nhai không phải không ngăn chặn, bọn họ căn bản là ngăn không nổi. Vừa mới lao lên, y phục người ta còn chưa kịp chạm đến thì đã bị đánh bay, ngăn, làm sao ngăn đây?
Đối phương đã ra tay như thế nào, dùng loại thủ đoạn gì, bọn họ đều không biết a!