"Gạt bỏ tạp niệm, tập trung tinh thần".
Tiếp sau lời nhắc nhở, chừng thấy Tôn Thi Hàn đã hoàn toàn tập trung, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới bắt đầu triển khai đạo thuật. Dưới thủ đoạn của hắn, cực âm chi khí từ bốn phương tám hướng lũ lượt thi nhau hội tụ, rồi được trận pháp luyện hoá...
...
Những việc cần làm đều đã làm, từ giữa hồ nước, Lăng Tiểu Ngư hiện vừa mới di chuyển ra ngoài. Đứng trên bờ hồ, hắn lặng im dõi mắt quan sát Tôn Thi Hàn.
Vì muốn giúp Tôn Thi Hàn nàng cường đại thần hồn mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã tiêu tốn không ít thời gian cùng sức lực, vậy nên sai sót là điều hắn chẳng mong nhìn thấy. Thực lực của hắn có thể hoàn toàn khôi phục lại hay không, ký ức của hắn có thể níu lại được hay không, hết thảy đều phải dựa vào Tôn Thi Hàn nàng. Nữ nhân này, Lăng Tiểu Ngư hắn cần phải bảo hộ.
...
Tâm tư của Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn dĩ nhiên là vẫn còn chưa biết. Biết thế nào được kia chứ? Tôn Thi Hàn nàng cũng đâu phải thần nhân, lại càng không phải thân nhân hay là tình nhân gì của hắn. Nàng bất quá chỉ là một kẻ đang mang ân huệ; đứng bên cạnh hắn, so với một thị tì nàng nào có khác chi.
Mặc dù đã nghe qua quá khứ, đã tường thân phận, nhưng đến hôm nay, Lăng Tiểu Ngư vẫn là một bí ẩn lớn đối với Tôn Thi Hàn. Trước mắt, nàng vô pháp giải được, chỉ có thể hy vọng ngày sau thấu hiểu. Còn bây giờ...
Như đang thấy, Tôn Thi Hàn nàng phải tập trung hấp thu cực âm chi khí tại Quỷ Vực này để cường đại thần hồn. Theo như suy đoán của nàng, hẳn sau khi nàng hấp thu xong hết toàn bộ cực âm chi khí ở đây thì cũng là lúc Lăng Tiểu Ngư sẽ giúp nàng nhập xác.
...
Tâm lý sớm mong được trùng sinh, Tôn Thi Hàn cố gắng tập trung hết mức có thể, chiếu theo pháp quyết mà Lăng Tiểu Ngư đưa cho đem âm khí hấp thụ. Tất nhiên, với số lượng âm khí dày đặc ở Quỷ Vực này, Tôn Thi Hàn muốn hấp thu xong một sớm một chiều là hoàn toàn không thể. Trên thực tế, quá trình diễn ra lâu hơn nàng tưởng nhiều, tính đến hôm nay đã là ngày thứ ba mà hồ nước dưới mông Tôn Thi Hàn nàng vẫn còn rất đỗi dồi dào...
...
Cứ thế, một ngày rồi lại một ngày trôi qua, chẳng mấy chốc mà Tôn Thi Hàn đã ở dưới Quỷ Vực được mười lăm ngày vừa đúng. Trong khoảng thời gian này, Lăng Tiểu Ngư vẫn luôn kề cận bên nàng. Có thể nói là một tấc không đi, một li không dời.
Nhưng... đấy là mười lăm ngày vừa qua, hiện tại thì khác. Sau nửa tháng ngồi bất động dưỡng thần, hôm nay Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng đã mở mắt. Trên mặt hắn lúc này, biểu cảm thật có chút khó coi. Rõ ràng đã có chuyện không hay xảy ra.
Tôn Thi Hàn?
Không phải nàng. Vấn đề đến từ tông môn của Tôn Thi Hàn nàng: Tuyết Linh Cung.
Vì muốn tránh sự kiện sư yêu Thác Hán lặp lại, Lăng Tiểu Ngư hắn đã chế ra sáu tấm linh phù đặc biệt, ba cái đưa cho Tôn Tiểu Yến, ba cái còn lại thì đưa cho Tôn Sở Sở, phòng khi các nàng hoặc Tuyết Linh Cung xảy ra chuyện thì dùng chúng để liên hệ với mình. Mới vừa rồi, hắn đã nhận được tín hiệu. Người phát là Tôn Sở Sở.
"Tuyết Linh Cung xảy ra chuyện rồi sao?".
Lăng Tiểu Ngư thầm tự vấn, rất nhanh đã liền đưa ra quyết định. Hắn xoè bàn tay phải, khẽ động thần niệm. Tức khắc, từ bên trong lòng bàn tay hắn, một con cá toàn thân đen tuyền bơi ra.
"Ngươi ở đây thay ta hộ pháp cho Tôn Thi Hàn." Nhìn hắc ngư, Lăng Tiểu Ngư căn dặn. Dặn xong thì liền khai mở thông đạo không gian, đưa chân tiến nhập.
...
Bằng vào thủ đoạn thần nhân, cả quãng đường xa xăm diệu vợi chả mấy chốc đã bị Lăng Tiểu Ngư vượt qua. Vị trí mà hắn xuất hiện, vậy mà lại chính xác ngay bên cạnh Tôn Sở Sở - người đã phát tín hiệu kêu gọi.
"Trưởng lão!".
Vừa trông thấy thân ảnh Lăng Tiểu Ngư, Tôn Sở Sở liền nói gấp: "Ngài mau cứu Tiểu Yến!".
...
Cái chỗ mà Lăng Tiểu Ngư, cũng là đám người Tôn Sở Sở, La Sương, Hàm Yên đang đứng, với Lăng Tiểu Ngư thật chẳng lạ lẫm gì, quá quen thuộc là đằng khác. Chỗ này, đích thị nơi cư ngụ của hắn và Tôn Tiểu Yến - căn phòng ấm cúng ấy.
Chỉ có điều... Thời điểm này, toàn bộ căn phòng đều đã đổ nát cả rồi. Và ở giữa đống đổ nát, thân ảnh Tôn Tiểu Yến đang hiện hữu. Khuôn mặt nàng, trên da thịt nàng, mạch máu, những đường gân, chúng nổi lên rõ rệt.
"Tẩu hoả nhập ma", đấy là bốn chữ vừa hiện lên trong đầu Lăng Tiểu Ngư.
"Đứa trẻ này...".