Suốt khoảng thời gian này Ngọc Vô Tâm vẫn chăm chỉ tu hành, thường xuyên bế quan. Có lúc để luyện đan chế dược, có khi vì lĩnh hội đạo pháp thần thông. Ba năm trôi qua, Linh Tịch Ma Thiên Quyết của nàng cũng đã bắt đầu thu được chút thành tựu.
Quả không hổ là công pháp do lão quái Nguyên anh kỳ dồn hết tâm huyết cả đời sáng tạo nên, Linh Tịch Ma Thiên Quyết này thần diệu vô cùng. Bên trong, ngoại trừ hai đại thần thông là Thiên Ma Cửu Thuẫn và Tam Đồ Chỉ ra thì vẫn còn có bảy loại thần thông ghê gớm khác nữa. Những thần thông này theo Ngọc Vô Tâm đánh giá thì cái nào cũng đều hữu ích, hoặc trong tu luyện, hoặc trong chiến đấu. Ví như Thiên Ma Nhãn có thể giúp tu sĩ xem rõ vạn vật, khám phá mị thuật huyễn ảnh; hay như Thiên Ma Già Thiên Thuật có thể giúp tu sĩ ẩn tàng khí tức, linh lực, che trời giấu đất...
Trước đây, Ngọc Vô Tâm khi dùng tử dịch Thiên Sương Thảo đúng là cũng phát huy hiệu quả tương tự, giúp bản thân ẩn tàng tu vi, nhưng che đậy được cũng chỉ tối đa chín thành mà thôi, một thành còn lại thì không thể che giấu. Song Thiên Ma Già Thiên Thuật thì khác, nó có thể giúp tu sĩ ẩn giấu hoàn toàn tu vị.
Thử ngẫm, ngươi là một cao thủ Vấn đỉnh, nhưng biểu hiện ra bên ngoài chỉ hệt phàm nhân thế tục, như vậy không phải sẽ hết sức tiện lợi ư? Người khác càng coi thường ngươi, càng không để ý đến ngươi thì khi ngươi ra tay, khả năng đắc thủ càng cao a.
Lại nói, trong lúc ngươi ẩn tàng tu vi, nếu còn sử dụng thêm Bách Biến Thiên Ma Thuật tiến hành dịch dung cải mạo, như vậy địch nhân làm sao phòng bị nổi đây?
Thiên Ma Già Thiên Thuật, nó thật sự là một loại pháp thuật tương hỗ với Bách Biến Thiên Ma Thuật, cả hai kết hợp thì quá tuyệt.
"Phù...".
Bên trong thạch thất, Ngọc Vô Tâm mở mắt, miệng thở ra một ngụm trọc khí. Sau hai mươi ngày bế quan, hôm nay rốt cuộc nàng cũng đã thành công tiến nhập cảnh giới Vấn đỉnh trung kỳ. Tốc độ tu luyện này không thể không nói là cực kỳ nhanh.
Tu tiên đạo có chín đại cảnh giới, càng lên cao tu luyện càng khó khăn. Chiếu theo lý lẽ thông thường, cho dù tư chất thiên tài cũng không thể nào chỉ vỏn vẹn hai ba năm liền từ Vấn đỉnh sơ kỳ tu đến Vấn đỉnh trung kỳ được. Huống chi Ngọc Vô Tâm đây lại còn không phải đêm ngày đóng cửa khổ tu. Trừ bỏ tu luyện ra thì nàng còn nghiên cứu chế luyện đan dược, rồi tu tập thần thông, rèn luyện Linh khí các thứ. Mà trong mỗi một khoản, khoản nào nàng cũng đều thu được thành tựu vượt trội hơn người. Với kết quả đó, thực bảo Ngọc Vô Tâm là thiên tài của thiên tài cũng không đủ.
Thiên phú trên các phương diện tu luyện, luyện đan, chế khí... của Ngọc Vô Tâm đều kinh khủng tới như vậy sao?
Thật ra thì không phải. Ngọc Vô Tâm tuy có thiên phú thật đấy, nhưng còn chưa ghê gớm tới mức đó. Sở dĩ trên các phương diện nàng đều thu được thành tựu hơn người là vì trên người nàng có chí bảo. Thứ nhất là Bạch liên hoa, thứ hai là Linh Tịch Ma Thiên Quyết. Đặc biệt là Bạch liên hoa.
Dựa vào bảo vật nghịch thiên này mà ba năm qua nàng đã thành công trợ giúp tu sĩ các phái luyện chế ra không ít đan dược, tinh chế rất nhiều phế đan, biến phế thành bảo. Cứ thế ngày qua ngày, số lượng linh thạch thu về càng lúc càng nhiều, các loại đan dược cũng càng thêm phong phú đa dạng. Thân gia giàu lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà Ngọc Vô Tâm đã trở thành đại phú bà trong giới tu tiên luyện đạo của Ô La đại lục.
Nơi thế tục phàm nhân có tiền thì thứ gì cũng có thể mua. Tu tiên giới cũng đồng dạng như vậy, không có khó khăn nào mà tiền không giải quyết được. Không được chẳng qua là tiền của ngươi chưa đủ lớn mà thôi. Câu nói "Có tiền có thể sai khiến được quỷ thần" vốn cũng không ngoa.
Tiến độ tu luyện thần tốc, luyện đan thuật nâng cao, luyện khí thuật cũng thu được kha khá thành tựu, thần thông bí pháp ngày càng am hiểu... tất cả những thứ này còn không phải do sức mạnh "đồng tiền" mang lại. Thiên phú chỉ là cái cơ sở, một phần thôi. Ba năm qua, đa phần đều là do Ngọc Vô Tâm không tiếc tài nguyên tu luyện mới có thể đạt đến những thành tựu như ngày hôm nay.
Chỉ là...
Tiền tiêu nhiều thì trong lòng sẽ xót. Ngọc Vô Tâm giàu có nhưng cũng là có mức độ, sau khoảng thời gian vung tiền như nước, đến hôm nay gia sản của nàng đã vơi đi hết bảy tám phần rồi. Nhất là đan dược dùng cho tu luyện. Với cái cách cắn đan như ăn kẹo hồ lô của nàng, hiện số lượng Bồi Nguyên Đan đã gần như cạn kiệt. Đừng nghĩ mỗi hạ phẩm, ngay đến trung phẩm Bồi Nguyên Đan cũng thế...
"Tẩy Tủy Đan đối với ta sớm đã không còn tác dụng, hạ phẩm Bồi Nguyên Đan thì cũng chỉ cấp trung phẩm trở lên mới cho hiệu quả rõ ràng, nhưng bây giờ đã sắp dùng hết".
"Xem ra cũng nên tiến hành kế hoạch thu lấy phế đan của Phiêu Hương Các rồi".
Với thân phận thiếu chủ, ba năm qua Ngọc Vô Tâm đã không ít lần tham ô đan dược, các loại tài liệu, song cũng chỉ nằm trong mức độ hạn hẹp thôi. Lấy nhiều thì không được, rất dễ bị phát hiện. Nếu muốn chiếm hữu một số lượng lớn, khả dĩ nhất cũng chỉ có thể đánh chủ ý đến Phế Đan Phòng.
Nhưng...
"Những loại phế đan từ cấp Trúc cơ trở lên thì đều có trương mục ghi chép rõ ràng. Đừng nói Thanh Nguyên Đan, chỉ Bồi Nguyên Đan thôi cũng đã không dễ lấy, cách vài ba hôm đều sẽ có người kiểm kê...".
"Xem ra cũng chỉ có thể trông chờ ở nó".
Thở ra một hơi, Ngọc Vô Tâm chuyển mình đứng dậy. Trước khi ra khỏi phòng thì nàng đã thi triển Thiên Ma Già Thiên Thuật, đem tu vị chân chính che giấu, thay vì Vấn đỉnh trung kỳ thì biểu hiện ra bên ngoài chỉ là Vấn đỉnh sơ kỳ.
Tốc độ tu luyện của nàng quá nhanh, nếu để người khác biết thì cũng không hay, sẽ bị để ý, thậm chí nghi ngờ.
"Cũng may Thiên Ma Già Thiên Thuật này có thể tùy thời thu phát, linh lực tiêu hao không nhiều".
...
Mấy ngày sau.
Trên một ngọn núi vô danh cách Trường Bạch Sơn khoảng tám trăm dặm về hướng đông nam.
Ngọc Vô Tâm một thân lục y tươi mát ngồi trên một thân cây đại thụ gãy ngang nhìn quỷ hồn trước mặt, hỏi: "Thu Đồng, đã lĩnh hội tốt chưa?".
"T-Tốt rồi." Thu Đồng gật đầu, vẫn cái giọng cà lăm như trước.
Đây là dị tật bẩm sinh, mặc dù đã chết nàng cũng không cách nào sửa được. Trước đây Ngọc Vô Tâm cũng đã từng nhọc công uốn nắn qua, nhưng uốn hoài không cong, nắn mãi cũng không tròn, bất đắc dĩ đành lắc đầu chịu thua, để mặc luôn tới giờ.
"Được rồi, giờ thì hãy biến hoá ra cho ta ta xem".
"Vâng".
Thu Đồng hít sâu một hơi, khuôn mặt có chút khẩn trương. Nàng điều động linh lực, nhanh chóng thi triển thuật biến hoá. Nháy mắt, từ một thiếu nữ thanh thuần khả ái nàng đã biến thành một nữ quỷ tóc tai bù xù, móng tay dài cong như móc câu.
"Grừ... gừ...!".
"Grừ...!".
Ngồi trên thân cây, Ngọc Vô Tâm ngó xem Thu Đồng trong dáng hình nữ quỷ, thầm thở dài, bảo: "Biến trở lại đi".
Thu Đồng y lời làm theo, biến trở lại là một thiếu nữ bạch y trắng tuyết, có chút lo lắng hỏi: "Chủ-Chủ nhân, thế-thế nào?".
Ngọc Vô Tâm không đáp mà quay sang nhìn Tố Tâm đang đứng bên cạnh, hỏi: "Ngươi thấy sao?".
Tố Tâm thành thật nói ra: "Không đáng sợ chút nào".
Ngọc Vô Tâm lúc này mới quay lại nhìn Thu Đồng: "Bộ dạng vừa rồi của ngươi dùng để doạ phàm nhân thế tục còn được, trước mặt tu sĩ mà nói...".
"Xin-Xin lỗi." Khiến cho chủ nhân thất vọng, trong lòng Thu Đồng thực rất không vui.
"Xem ra phải làm mẫu cho ngươi một chút".
Đã có chủ ý, Ngọc Vô Tâm mới quay qua bảo với Tố Tâm: "Tiểu nha đầu, ngươi làm cho Thu Đồng coi".
"Được a!".
Có dịp thể hiện Tố Tâm tự nhiên vui vẻ. Cô bé nhảy từ trên thân cây xuống dưới đất, đứng ở trước mặt Thu Đồng tự vỗ ngực mình: "Thu Đồng, ngươi coi ta nè. Ác quỷ là phải như vầy".
Nói rồi Tố Tâm thi triển pháp thuật, trong nháy mắt hắc vụ cuồn cuộn nổi lên, âm phong rít gào ghê rợn. Từ trong hắc khí mịt mù, một con lệ quỷ hiện ra. Lệ quỷ này thân thể cao lớn, mắt to như cái bát, răng nanh tua tủa tựa dao găm, lại còn thêm quả tóc xanh da vàng, tay chân mắt tai mọc loạn, thật đáng sợ vô cùng.
"A! Có quỷ! Có quỷ!".
Nhìn thấy hình dạng gớm ghiếc kia, Thu Đồng hoảng sợ hét toáng lên. Nàng vội vàng chạy tới bên Ngọc Vô Tâm - chỗ dựa duy nhất lúc này - rồi trốn ở sau lưng, hai tay gắt gao nắm chặt.
Chứng kiến từ đầu đến cuối, Ngọc Vô Tâm vừa tức lại vừa thấy buồn cười. Ai đời quỷ hồn lại đi sợ quỷ hồn, nha đầu Thu Đồng này...
"Tố Tâm, biến trở lại".
Đợi cho Tố Tâm hoàn nguyên trạng, lúc này Ngọc Vô Tâm mới quay sang giáo huấn Thu Đồng: "Nha đầu ngươi có phải là đang đùa giỡn với ta hay không?".
"K-Không có!" Thu Đồng vội lắc đầu.
"Ngươi thật sợ?".
"R-Rất sợ".
"Ngươi cũng là quỷ hồn, sợ cái gì?".
"Ta..." Thu Đồng cúi đầu không nói. Nàng cũng biết như thế thật chẳng hợp lý, nhưng... thực sự là nàng vẫn rất sợ.
"Haizz..." Ngọc Vô Tâm thở dài, dạ thầm than.
"Xem ra phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa thì mới có thể tiến hành kế hoạch thâu lấy phế đan được".