Nhìn con mồi giãy giụa trong sự bất lực, Tạ Trường Thanh cười lên khoái trá. Hắn nén nhịn cũng đã lâu rồi.
Ngọc Vô Tâm không giống những nữ nhân khác. Tướng mạo của nàng rất là quái lạ, ba phần giống người sống, bảy phần giống người chết, vẻ đẹp hết sức ma mị, ít nhiều rùng rợn. Nhưng, cũng bởi sự cổ quái này mà Tạ Trường Thanh mới bị nàng hấp dẫn. Trong đời Tạ Trường Thanh hắn, mỹ nữ xinh đẹp qua tay nào thiếu, từ thục nữ hiền lương cho đến phóng đãng lẳng lơ, nhu mì cho đến mãnh liệt, loại nào cũng đều đã ăn qua. Tuy nhiên, dạng như Ngọc Vô Tâm thì đây là lần đầu tiên hắn nếm. Tạ Trường Thanh hắn đang rất nóng lòng muốn biết hương vị nó ra làm sao.
Chỉ đơn giản như vậy, một cuộc giao hoan. Chẳng có cái gọi song tu hay là thái bổ chi hết. Tu vi của Ngọc Vô Tâm hiện vẫn còn quá thấp, thi triển bí thuật bây giờ sẽ vô cùng lãng phí. Dù sao bí thuật kia cũng không đòi hỏi đối tượng dùng để thái bổ phải còn thân xử nữ, vì vậy cho nên...
"Tiểu mỹ nhân, cùng ta vui vẻ nào!".
"Roẹt!".
Trước trường y, giờ lại đến trung y bị xé rách. Trên người Ngọc Vô Tâm lúc này, ở phía trên, còn sót lại cũng duy một cái áo lót màu lam nhạt vừa đủ để che đi đôi gò bồng đảo căng tràn nhựa sống.
"Tông chủ, xin đừng... ư!".
Lời ra tới đó thì Ngọc Vô Tâm không nói thêm được nữa. Miệng nàng đã bị lấp kín rồi. Tạ Trường Thanh, hắn hôn nàng.
"Ưm...!".
Tạ Trường Thanh chẳng chút kiêng dè, ra sức đem hàm răng của Ngọc Vô Tâm cạy mở. Không ngoài ý muốn, hắn rất nhanh đã thành công.
Song song với nụ hôn cưỡng đoạt, một trong hai cánh tay của Tạ Trường Thanh cũng lần mò xuống dưới, đem quần của Ngọc Vô Tâm cởi bỏ.
Xong ngoài đến trong, một lớn một nhỏ, cả hai chiếc quần của Ngọc Vô Tâm chẳng mấy chốc đã bị người kéo xuống, để lộ ra một cánh rừng u minh rậm rạp, mật huyệt thần bí ẩn hiện bên trong...
Nhìn thấy chúng, dục hoả của Tạ Trường Thanh càng bốc cao. Không đợi thêm được nữa, hắn đưa tay tự tháo thắt lưng, kéo quần xuống.
Tức thì, cái thứ đồ vật mà ai cũng biết là thứ gì kia lộ ra, và dĩ nhiên là trong tư thế ngẩng cao đầu.
Cầm lấy nó, Tạ Trường Thanh hướng đến mật huyệt thần bí ẩn hiện nơi cánh rừng, đang toan tiến vào thì... hai mắt hắn bỗng nhiên trợn ngược, mặt mày chấn kinh.
Mật huyệt còn chưa kịp chạm đến đã phải buông ngang, Tạ Trường Thanh hoảng sợ tháo lui.
Hắn thật sự là không ngờ được. Ngọc Vô Tâm, nữ nhân này vậy mà lại ám toán hắn. Nàng ta muốn quyết tuyệt? Nàng ta điên rồi hay sao?!
Theo Tạ Trường Thanh thấy thì Ngọc Vô Tâm đích xác đã điên. Bởi với một kẻ thông minh như nàng, chỉ có điên mới làm ra đến loại sự tình này, thậm chí ngay cả mạng sống của mình cũng không cần.
Nhưng, đó là Tạ Trường Thanh thấy. Ngọc Vô Tâm, nàng lại thấy khác. Sau khi thành công dùng châm độc ám toán Tạ Trường Thanh, Ngọc Vô Tâm một giây không bỏ, nhân lúc Tạ Trường Thanh còn chưa kịp hoàn hồn đã gọi ra ba cây đinh nhọn, dài độ gang tay đâm thẳng vào ngực hắn. Tất nhiên, giống như ngân châm, ba cây đinh này cũng chứa đầy kịch độc.
"A a!".
Liên tiếp bị trúng chiêu, trong cơn đau đớn, Tạ Trường Thanh theo bản năng giơ tay tung chưởng, đánh thẳng về phía Ngọc Vô Tâm.
"Ba!".
"Tiện nhân!".
Kinh hoảng còn đó, lửa giận bốc cao, Tạ Trường Thanh tựa dã thú gầm lên một tiếng, lao mình về phía Ngọc Vô Tâm.
Hắn muốn cho ả tiện nhân này nếm mùi đau khổ, sống không bằng chết!
Ý định là vậy, một sự trừng phạt thích đáng dành cho kẻ bất tuân. Chỉ có điều... Mong muốn và thực tại, đôi khi chúng lại cách nhau xa lắm.
Tạ Trường Thanh có xông tới, nhưng còn chưa tới nơi thì hắn đã khựng người lại. Khuôn mặt già nua của hắn một lần nữa biến sắc. Vẻ khiếp hãi tăng gấp bội lần.
Hắn đã trúng độc!
"Ư... Tiện nhân, ngươi...".
Vừa bị đánh bay, Ngọc Vô Tâm chả màng đến vết máu còn vương nơi khoé miệng, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt kia như đang muốn nói: "Tạ Trường Thanh ngươi tận số rồi!".
"Ta muốn ngươi chết!".
Dính phải mấy vết thương chí mạng, lại còn ẩn chứa kịch độc khiến cho linh lực trong cơ thể khó lòng điều động, Tạ Trường Thanh tự hiểu nếu không mau mau hạ sát Ngọc Vô Tâm thì chính bản thân sẽ phải bỏ mạng, bèn thông qua thần niệm thúc động cổ trùng.
Nhưng lạ lùng làm sao, mẫu trùng trong cơ thể hắn đã phát đi tín hiệu mà Ngọc Vô Tâm vẫn cứ bình thản như không. Nói gì thống khổ kêu la, một tia đau đớn trên mặt nàng còn chẳng có...
Đây là chuyện gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Tạ Trường Thanh không làm sao hiểu được. Hắn rất cần được giải đáp, vào một ngày nào đó. Còn bây giờ...
"Soạt!".
Tạ Trường Thanh quay đầu bỏ chạy.
Phải! Hắn cần phải chạy! Hắn phải gọi tiếp viện!
Hắn chưa muốn chết!
Lão già ngươi còn muốn chạy?
Đừng hòng!