Ngọc gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn đám mây trắng lưu động trên bầu trời, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi.
"... Còn có ba năm a... Ba năm! sau ba năm, tình huống sẽ ra sao?". Ngọc Mãn Lâu tựa hồ cõi lòng đầy tâm sự, lời nói tràn đầy cảm thán.
Tại phía sau hắn, một vị trung niên nhân lẳng lặng đứng thẳng đó không nói một lời. Sau khi nghe đến những lời này của hắn thì thân hình đột nhiên run lên, ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp.
Ngọc Mãn Lâu quay đầu ôn hòa nhìn hắn: "Băng Nhan như thế nào rồi?".
Trung niên nhân ánh mắt buồn bã nói: "Bây giờ hẳn là du lịch tại Thừa Thiên. Nha đầu này... Ai!". Nói xong lời cuối cùng, thở dài một tiếng thật sâu!
Ngọc Mãn Lâu chợt nghĩ tới một người nào đó, ha ha nở nụ cười: "Thừa Theien? Ân, địa phương tốt! Lúc đầu nàng đi ra ngoài thì ta liền đề nghị đến Thừa Thiên đi. Hôm nay, nàng quả nhiên ở nơi đó. Tốt, tốt, tốt! Ha ha...". Liên tiếp nói ba tiếng tốt vang lên, tiếp theo là một trận cười to.
Trung niên nhân khó hiểu nói: "Cho tới bây giờ ta vẫn không thể hiểu được tại sao đại ca nhất định phải để Băng Nhan đến Thừa thiên?".
Tinh quang trong mắt Ngọc Mãn Lâu chợt lóe, ha ha cười nói: "Ha ha, chuyện này, ngày sau ngươi sẽ biết". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Tđáp: "Vâng". Ngay từ nhỏ hán cũng đã rất tin phục đại ca trước mặt, trung niên nhân luôn luôn không hỏi gì nhiều. Hắn biết hễ là đại ca muốn làm chuyện gì. Nếu hắn đã làm như vậy tất có đạo lý của chuyện đó. Chính mình chỉ cần làm theo là được.
Tiếng đập cánh từ xa xa truyền đến, một bóng trắng từ phía nam bầu trời trong lành lướt xuống nhẹ nhàng bay vào tiểu lâu đậu ở trên vai phải trung niên nhân. Là một con bồ câu đưa thư trắng như tuyết, the thé cái miệng nhỏ nhắn của mình nhỏ nhắn nhắn của mình nhẹ nhàng cọ xát, thân mật cực kỳ.
Trung niên nhân ha ha cười, đem chiếc ống trúc thật nhỏ từ trên đùi con bồ câu gỡ xuống, từ đó lấy ra một tờ giấy được gấp lại phi thường tinh xảo, mở ra.
Vừa liếc mắt qua một cái nhất thời sắc mặt đại biến. Bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đại ca, Thiên Phong Chi Thủy cho người đến Thừa Thiên! Băng Nhan lại cùng họ đối đầu. Đây là tin tức của Tiết Lãnh gửi về yêu cầu gia tộc phái người tiếp ứng Băng Nhan một chút. Đại ca, nếu không để ta đi thử một lần?".
Ngọc Mãn Lâu cầm tờ giấy trong tay nhíu mày nhưng sau khi xem xong, lại giãn ra. "Ngươi không cần khẩn trương. Băng Nhan khôgn có việc gì. Chỉ bằng cái lão gia hỏa ngoan cố khôgn có đầu óc ở Thiên Phong thì như thế nào lại phái người đến Thiên Tinh? Việc này nhất định không phải Thiên Phong Chi Thủy gây nên".
Trung niên nhân ngẩn ra nói: "Đại ca tại sao lại chắc chắn như thế?".
ngọc Mãn Lâu ha ha cười nói: "Tại Thừa thiên có kỳ nhân sâu không lường được! Ta cũng vậy. Gần hai năm qua mới phát hiện người này tốn tại. Từng phái người lần nữa điều tra. kết quả... phi thường thú vị! Ha ha ha..."
"Kỳ nhân? Thú vị? Là ai?". Thừa Thiên dĩ nhiên còn cóm một vị kỳ nhân? Lại khiến cho đại ca mình cũng có một cái nhìn mới. Trung niên nhân bình sanh tới giờ là lần đầu tiên nhìn thấy đại ca mình dùng loại ngữ khí này nói chuyện nhịn không khỏi nổi lên tò mò.
Ngọc Mãn Lâu là nhân vật ra sao! Gia chủ của thiên hạ đệ nhất võ học thế gia, một thân võ công xuất thần nhập hóa. Hơn nữa trong tay nắm giữ lực lượng cường đại. Coi như là nói tới Thiên Phong Chi Thủy bất quá cung chỉ hơi lưu ý mà thôi! Bây giờ dĩ nhiên lại có một người khiến cho Ngọc Mãn Lâu tôn sùng như thế! Trung niên nhân thật sự là không thể không tò
"Người này...". Ngọc Mãn Lâu trầm tư nói, "Ta phái người tra xét hắn hai năm, mỗi một lần hồi báo đều khôgn giống nhau, mỗi một lần đánh giá đều là một trời một vực. Làm việc khá xa người thường, là nhân vật hiếm thấy trên thế gian! Cho dù là gần được như thế, cũng không đáng để cho ta phải trọng thị hắn. Vấn đề là ngay hiện tại ta đã đem thập cửu phi ưng toàn bộ hướng tới Thừa Thiên, cuối cùng sau hai năm, dĩ nhiên vẫn không thể sờ tới hắn.
Trung niên nhân biến sắc hoảng sợ! Trên thế giới này lại có nhân vật như vậy sao? người này là ai?
Ngọc Mãn Lâu mang theo một vẻ mặt kỳ dị, từ trong miệng nói ra hai chữ: "Lăng Thiên".
"Lăng Thiên? Chính là cái tên mang xú danh thiên hạ đệ nhất hoàn khố bên ngoài sao?". Trung niên nhân Ngọc Mãn Đường kinh ngạc hỏi. hoàn toàn không thể tin nổi.
"Hoàn khố? Ha ha ha... Nếu Lăng Thiên là một hoàn khố thì tinh anh hậu nhân của Ngọc gia ta đây căn bản là một đống gạch vụn. Chậc! Ngươi cũng biết, cái từ hoàn khố của hắn là như thế nào mà tới mà?". Ngọc Mãn Lâu lạnh lùng hừ nói.
Ngọc mãn Đường làm ra vẻ phức tạp: "Tên hoàn khố là tới như thế? Còn tới như thế nào nữa?".
"Hừ! Đồ đầu heo! Ngươi thật cho ta nhàn rỗi không có việc gì đi quan sát một tên hoàn khố ở xa ngàn dặm bên ngoài à?! Ta nói cho ngươi biết danh xưng hoàn khố của Lăng Thien cơ bản tất cả đều là do đệ nhất bang phái Cuồng Phong bang trong thành tại Thừa Thiên tạo ra. Sau một năm thập cửu ưng phi trải qua dò xét ta mới biết được người đứng phía sau Cuồng Phong bang chính là Lăng Thiên! Trách không được lời đồn đãi về hắn truyền bá nhanh như vậy. nguyên lai chính là một tay hắn bày ra cũng tự mình phối hợp".
"Cái này...". Ngọc Mãn Đường có chút hồ đồ: "Vậy chẳng phải là chính hắn tự tạo sao? Có thể nào tự bại hoại chính danh tiếng của mình chứ?".
"Không sai! Đúng là như thế!". Ngọc mãn Lâu ánh mắt lấp lánh, nhìn chăm chú vào trong hư vô, vẻ mặt nghiền ngẫm". Một thiếu niên tuổi còn trẻ lại dĩ nhiên đem toàn bộ người trong thiên hạ coi như kẻ ngu để trêu đùa! Nhung hắn mặc dù kỹ lưỡng, nhưng lại không thể gạt được ta Ngọc Mãn Lâu!". Ngữ khí bên trong thật là phẫn nộ. Bởi vì lúc trước hắn biết Lăng Thiên, quả thật không đưa hắn để vào mắt một chút nào. Noí cách khác, chính hắn người đứng đầu Ngọc gia, khi đó tại trong mắt Lăng Thiên bất quá cũgn chỉ là một kẻ ngu mà thôi!
"Đáng sợ nhất chính là, trải qua hai năm dò xét, không chỉ biết được người giúp Cuồng Phong là hắn, ngay cả Tiêu gia binh khí xưởng cũng là hắn bây giờ đang âm thầm chủ trì. Trong Lăng phủ biệt viện của hắn có một chi tư quân lực chiến đấu rất mạnh, ước chừng hai vạn. Những điều khác không biết gì hết! Vậy mà, toàn bộ đều là lực lượng bên ngoài của hắn! Lấy tâm kế của hắn như thế, như thế nào lại có thể đem lực lượng chính mình toàn bộ phóng ra bên ngoài làm cho người ta biết? Nói cách khác, chiêu bài chính thức của Lăng Thiên, tại thế giới này, trừ bản thân hắn còn có bao nhiêu tâm phúc ở ngoài không người nào biết!". Ngọc mãn Lâu thâm sâu trong mắt ẩn chứa sự hưng phấn! Đó là loại mừng rỡ khi gặp kỳ phùng địch thủ. Rốt cuộc phát hiện, tại chỗ tuyệt đỉnh của thế giới này, chính mình cũng không phải tịch mịch.
"Đại ca, Lăng Thiên này chỉ có mười mấy tuổi mà thôi. Một thiếu niên mười mấy tuổi như thế nào lại có thể là cái dạng như đại ca nói? Đại ca khogn có chút phóng đại lên chứ?". Ngọc Mãn Đường do dự đáp.
"Tuyệt không phóng đại! Thậm chí còn là vô cùng xem thường hắn!". Ngọc Mãn Lâu quả quyết nói: "Người này là ta cả cuộc đời thấy đuwojc là một tuyệt đỉnh thiên tài! Cho nên, ta muốn Băng Nhan lần này nhất định phải đi Thừa Thiên! Chỉ cần Băng nhan tới Thừa Thiên rồi hắn không có lý do gì không biết, cũng khẳng định sẽ mượn cớ tiếp xúc Băng Nhan. Ta không cần biết Băng Nhan làm cái gì, ta chỉ muốn biết hắn ta đối đãi với Ngọc gia ta như thế nào!".
"Đối với ngươi không nghĩ tới, hắn lần này dĩ nhiên sẽ ra tay thử dò xét! Ha ha ha... nếu không phải như thế, ta còn thật không biết thủ hạ hắn dĩ nhiên là cao thủ như thế này!". Ngọc Mãn Lâu cười thật là đắc ý, lần đầu tiên cảm giác chính mình đang âm thầm giác đấu chiếm thượng phong!
Hai người chưa bao giờ gặp mặt nhau, nhưng lại sớm đã ở sâu trong nội tâm đem đối phương coi như đối thủ. Mặc dù song phương cũng không biết đối phương đang tính kế ở chính mình nhưng là không hẹn mà gặp cùng nhau lần lượt thử dò xét, hai người chưa từng gặp mặt, nhưng lại vô tình đạt được sự ăn ý. Đồng dạng cử động, đồng dạng thi thố, đồng dạng ẩn nhẫn, đồng dạng trái tim so với trời cao! Nếu là hai người biết như vậy đều sẽ kinh ngạc không
Nhưng là bây giờ hai người cũng không biết, hai người cũng tưởng đối phương không biết chính mình tồn tại, hơn nữa hai người cũng tưởng rằng chính mình đã nắm lấy chiêu bài của đối phương, cũng không hẹn mà cùng ngầm cao hứng, ngầm cảm khái.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử