hơn nữa, Tiêu cô nương là vì cứu ngươi nên mới như này…Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy khó khăn quá, thì thôi vậy! Để cô ấy giữ
tấm thân thuần khiết nhập thổ, đó cũng là do ngươi, ngươi chọn đi!".
Lăng Kiếm nghe thế liền đỏ mặt, chậm dãi nói: "Thuộc hạ…thuộc hạ sao có thể là loại người đó? Tiêu cô nương vì cứu thuộc hạ nên mới
như vậy, thuộc hạ sao có thể thấy chết không cứu? Làm thế chẳng phải là không bằng loài cầm thú sao?". Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên khẽ cười, trong lòng hắn nghĩ, hà hà, ta chính là đang đợi câu nói này của ngươi, nghĩ vậy nhưng mặt hắn vẫn nghiêm túc nói:
"Vậy ngươi còn đợi gì nữa? Chuyện này không được phép chậm trễ! Nội thương ở mức độ này, càng kéo dài thời gian thì càng nguy hiểm,
ngươi mau theo ta, tìm một nơi yên tĩnh, ngươi trị thương cho Tiêu cô nương, còn ta ở ngoài canh chừng. Hiện nay nhanh nhất có thể
giúp cho Tiêu cô nương thoát khỏi nguy hiểm mới là quan trọng nhất!".
Tng Quân Thiên Lí vừa xong việc bước ra, dựa vào nhãn lực của hắn, nhìn cái là biết ngay bên trong có uẩn khúc gì, Lăng Thiên hoàn
toàn không muốn vị thánh thủ y thuật này chen ngang vào kế hoạch tuyệt diệu của hắn. Hơn nữa, Tiêu U Hàn nội thương tuy nặng, nhưng
tuyệt đối không phải là thương thế chí mạng gì, ngộ nhỡ cô ta tự tỉnh lại….
Quả nhiên, vừa thấy Lăng Thiên nói như vậy, Lăng Kiếm lập tức trở nên lo lắng, hắn nhìn sắc mặt của Tiêu U Hàn,, dường như cảm thấy
lại nhợt nhạt đi một phần, hô hấp cũng khó khăn hơn…
"Nếu chỉ là những thứ vừa nãy thì vẫn là chưa đủ, những điều đó chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng của vị cô nương này mà thôi,
làm không tốt còn sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, không biết chừng còn bị liệt cả đời!". Một giọng nói trong trẻo vang lên, dường như là
đang cố gắng kìm nén cái gì đó, nhịn đến đúng là khổ sở, chính là Tống Quân Thiên Lí, chỉ thấy bộ mặt thánh khiết trị bệnh cứu người của
hắn, chậm rãi nói: "Nếu như muốn cô ấy được bình an vô sự, vậy thì trong quá trình trị liệu, nhất định phải có âm dương điều hòa, thiên địa
giao thái, nguyên dương và nguyên âm thủy nhũ giao dung, như vậy có thể đảm bảo chắc chắn vạn vô nhất thất!". Lăng Kiếm kinh ngạc:
"Ả? Lời này là thật sao?".
Lăng Thiên trợn mắt nhìn Tống Quân Thiên Lí một cái, chửi: "Dâm tặc!".
Thiên Lí mỉm cười, nói: "Đang nói bản thân ngươi đấy à?! Lăng Kiếm, ta nói cho ngươi viết, thật ra…".Lăng Thiên không đợi hắn nói tiếp, lập tức ngắt lời, nói: "Lăng Kiếm, vừa nãy là ta suy nghĩ không chu đáo, lời nói của Thiên Lí tiền bối
mới là kế sách vẹn toàn, nhanh đi theo ta, tìm chỗ nào vắng vẻ để cứu người, chậm trễ sẽ sinh biến". Nói rồi kéo tay Lăng Kiếm, không
thèm để ý Tống Quân Thiên Lí nói gì cả, vội vã đi luôn.
Hai người vừa rời đi, sắc mặt nghiêm túc của Tống Quân Thiên Lí liền biến thành vô cùng đặc sắc, phì một tiếng hắn cười phá lên, cười
ngặt nghẽo nghiêng ngả, tự lẩm bẩm nói: "Tên Lăng Thiên này, đúng là quá….có tài!".
Thiên Thượng Thiên tông môn, trong một căn nhà nhỏ heo hút, cửa nẻo đóng chặt, Lăng Thiên đứng cách căn nhà tầm 10 mấy trượng cẩn
thận vừa canh chừng vừa lén la lén lút dựng ngược hai tai lên để nghe nghóng.
Bên trong, Lăng Kiếm hình như còn đang do dự, tiếp đó là những tiếng sột xoạt, Lăng Thiên mặt mày hớn hở, vỗ tay cái đẹt một cái. Hồi
lâu, Lăng Kiếm bắt đầu thở gấp, hình như là rất tốn sức lực, Lăng Thiên ôm bụng, cười không thành tiếng, cười đến cơ mặt co giật không
ngừng…
Đột nhiên "Bốp!" một tiếng vang lên, hình như vừa có ai đó bị ăn một phát tát như trời giáng, sau đó là một giọng nữ vừa xấu hổ vừa tức
vang lên: "…Dâm tặc! Ngươi đang làm gì vậy?!".
Giọng nói hoảng loạn của Lăng Kiếm: "Ta ta ta….ta đang…cứu cô….ta ta….cô đừng hiểu nhầm….cô bị trọng thương, nhất định phải
như này thì mới cứu được….ta ta ta…..".
"Huhuhu….". Tiếng khóc thút thít vang lên.
"Ta cái đó ta….ta ta….". Lăng Kiếm dường như đang muốn kết quả là lắp bắp nói không thành lời.
"Ngươi như này, ta sau này làm gì còn mặt mũi nào nhìn người khác? Huhuhu….ta ta ….ta không sống nữa! Huhuhu….". Giọng nữ lúc
này nghe rất là bi quan.
Lăng Thiên dựng ngược ngón cái lên: Cao! Đúng là quá cao! Từ cao trong Cao Lão Trang! Có thể nói ra được câu nói đó lúc này, đúng là
không còn gì hơn.
Lăng Kiếm lúc này lắp bắp hồi lâu, mới nói được một câu: "Ta ta …quả thật là đang …cứu chữa cho cô…". Càng nói càng nhỏ, càng
cảm thấy bản thân mình đuối lí. Lăng Kiếm lúc này mới đột nhiên phản ứng trở lại: đúng là trước giờ chưa bao giờ nghe thấy kiểu trị thương
như thế này…. Có điều lúc vừa nãy do Lăng Kiếm quan tâm quá lên tâm thần bấn loạn, không còn kịp để suy nghĩ cái gì hợp lí hay không
hợp lí nữa….
Vừa nghe thấy câu nói này, giọng nói của cô gái lập tức lớn hơn, vừa ấm ức vừa phẫn nộ: "Trị thương? Kiểu trị thương này của ngươi, làm
vẩn đục sự trong sạch của ta, ta thà chết đi cho xong! Huhuhu…ta là khuê nữ nhà người ta, sao có thể để ngươi chà đạp thế này? Ngươi
là đồ….dâm tặc!".
"Ta quả thật không phải dâm tặc!". Có thể nghe ra, Lăng Kiếm lúc này đang luống cuống thế nào: "Ta ta ta ta …hay là… ta chịu trách
nhiệm với cô!".
"Chịu trách nhiệm? Ngươi chịu trách nhiệm kiểu gì?" Giọng nữ khí thế ép người. Lăng Thiên ở bên ngoài mở cờ trong bụng, vỗ đùi liên tục.
"Ta…ta lấy cô làm vợ, làm vợ ta, được chưa nào?". Giọng nói của Lăng Kiếm. Lăng Thiên không cần nhìn cũng có thể biết được trên trán
tên tâm phúc số 1 của hắn đang toát hết mồ hôi hột.
"Ngươi….dâm tặc! Ngươi ngươi….cứ giống như là lỗ vốn lắm ý nhỉ! Bản cô nương cần ngươi lắm sao? Hừm….không tình không nguyện
gì cả….". Giọng nữ lúc này đã có chút hờn dỗi, còn có chút xấu hổ, nhưng vẫn là dùng khẩu khí nổi giận đùng đùng nói.
"Không….không lỗ….ta không lỗ, không lỗ". Lăng Kiếm bắt đầu nói lăng lộn xộn: "Ta….lãi rồi…".
Giọng nữ phì cười, nhẹ giọng giáo huấn nói: "Đây là đang buôn bán sao? Lỗ với lãi cái gì? Đồ ngốc!".
"Hihihi…hihihi….".
"Huynh quay người đi! ". Giọng nói xấu hổ của Tiêu U Hàn.
"Tại sao?" Lăng Kiếm ngơ ngác.
"Muội…mặc quần áo!". Tiêu U Hàn tức giận: "Quay mặt đi chỗ khác, huynh là lợn à!".
"Ơ ơ…ồ ồ….". Lăng Kiếm gật đầu như gà mổ thóc.
Tiếp đó lại là những tiếng sột xoạt, sau đó hồi lâu không ai nói gì, tiếp đó hai người lại nói với nhau vài câu gì đó. Giọng nói nhỏ quá, Lăng
Thiên nghe không rõ, đang định vận thần công để nghe nghóng thì bên trong bỗng truyền ra những tiếp "bép bép bép…" (thôi thì các bác
vừa đọc vừa tưởng tượng nha, hì).
Lăng Thiên tóc tai dựng ngược, vọt người lao ra xa mười mấy trượng nữa, vội lấy vạt áo bít lỗ tai lại, rùng mình nghĩ: "Thần tốc quá…tiến
triển nhanh như vậy, đúng là còn nhanh hơn cả thánh thủ tình trường như công tử ta….".
Lăng Thiên lén lún tìm chỗ trốn, vô cùng cẩn thận xem xét xung quanh, nếu như để người ta Lăng Thiên công tử danh chấn thiên
hạ đang trốn chỗ này để nghe trộm thủ hạ số 1 của mình…..thì đúng là mất mặt lắm!
Hồi lâu, cửa mở ra, Lăng Kiếm cười hihi, liếm mép, nghênh ngang bước ra, nhìn dáng điệu thằng cha này, đúng là chưa bao giờ trải qua
trận chiến kiểu này bao giờ, thần hoàn khí túc, tinh thần sảng khoái, có lẽ giờ ném cho hắn hai con voi lớn hắn cũng có thể đập phát chết
tươi vậy….
Tiêu U Hàn đỏ mặt bước theo phía sau hắn, hai bàn tay nắm lấy ống tay áo một cách bất an, đầu hơi cúi xuống, không ngừng nhìn quanh
trên người mình, chỉ sợ có chỗ nào quần áo xộc xệch, bị người khác cười. Đôi môi hơi cong lên như là vẫn rất tức giận, chốc chốc lại dỗi
hờn một câu, nhưng trên mặt là nét mừng vui nhìn rất rõ ràng.
"Công tử, công tử, người còn ở đây không? Tiêu cô nương không sao rồi. thuộc hạ đã cứu được cô ấy rồi, công tử….". Lăng Kiếm mặt
mày hớn hở, vừa bước ra khỏi cửa liền gọi lớn. Chuyện đại hỉ như này, sao có thể không chia sẻ niềm vui trong lòng hắn với công tử
được?
"Lợn! Đúng là đồ con lợn!". Lăng Thiên chửi thầm trong lòng, vừa ra cái đã gọi tên mình? Điều này chẳng phải là nói với Tiêu U Hàn biết
vừa nãy lúc đang "trị thương" còn có người khác canh ở bên ngoài sao? Làm sao khuê nữ, cô nương nhà người ta chịu được?
Nếu như Tiêu U Hàn nghi ngờ, hỏi vài câu thì sẽ biết được chuyện này là trò quỷ của mình, từ dẫn mối tơ hồng đến thủy đáo cừ thành,
hoàn toàn là thiết kế của mình, đến lúc đó không biết sẽ khó xử biết bao….
Nhưng Lăng Kiếm đã gọi rồi, mình n không ra mặt, thì sẽ càng dễ bị nghi ngờ, không biết làm thế nào, thế là hắn đành vừa ho khan
vừa lên tiếng: "Ta ở đây".
"Á….?" Quả nhiên, một tiếng hô kinh ngạc vang lên, khuôn mặt đẹp của Tiêu U Hàn lập tức biến sắc, nàng nhìn Lăng Kiếm: "Vừa nãy
Lăng công tử….thái tử gia cũng ở bên ngoài? Vậy vừa nãy…".
Lăng Kiếm cười tươi như hoa, vội gật đầu nói: "Nếu như không có công tử giúp chúng ta canh chừng, vết thương của nàng sẽ không khỏi
nhanh như vậy được, tiền bối Thiên Lí còn nói với ta pháp môn thiên địa giao thái gì đó, không cần dùng đến là tốt rồi…".
"Lợn! Huynh đúng là một con lợn! Con lợn đần độn!". Tiêu U Hàn lập tức đỏ mặt tía tai, xấu hổ đến muốn chui xuống đất, không biết làm
thế nào đành ra sức cấu vào người Lăng Kiếm, hạ thủ không chút lưu tình.
"Ơ…haha….khục, hai người….tiếp tục, ừm, hai người tiếp tục, ta đi trước đây". Lúc này không đi, thì lúc nào mới đi? Lăng Thiên vứt lại
một câu, vội vàng chuồn gấp.
Lăng Kiếm đau đến méo mặt, hai bàn tay trắng nõn nà ra sức véo những miếng thịt trên cánh tay, trên đùi, trên vai, trên lưng hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lăng Thiên đứng trên một bức tường thấp đã đổ một nửa, ánh mắt tản mạn nhìn xung quanh, bất giác than dài một hơi.
Trận chém giết cả đêm qua, không chỉ là Thiên Thượng Thiên, môn phái được xem là 1 trong tam đại ẩn tông không còn vết tích gì trên thế
giới này, liên đới với đó Tiêu Gia từ nay cũng biến mất trên đời! Từng là cái van tài phú lớn nhất thiên hạ, không ngờ lại suy tàn đến mức độ
nà
Hai người Lê Tuyết và Lăng Thần trên người không chút bụi bặm, giống như lăng ba tiên tử, chầm chậm bước đến. Tối hôm qua 3 người
chia nhau ra phụ trách các bên, lúc này nhìn sắc mặt của 2 nàng liền có thể biết hoàn toàn không có chuyện lớn gì.
"Trận chiến tối qua, sở thuộc tây viện, đại công cáo thành! 313 đệ tử của Thiên Thượng Thiên không kẻ nào chạy thoát. Giết tại trận 290
người, bắt sống 23 người. Có điều, những người già, trẻ em, phụ nữ của Tiêu Gia ở tây viện, tổng cộng thương vong hơn 100 người,
những người được gọi là nhân vật quan trọng, đều may mắn không sao cả". Lê Tuyết hai tay chắp sau lưng, bình đạm nói.
Quyển 7