Lăng Thần dạ một tiếng, đứng dậy, nhìn về phía Tây Môn Thanh, trong mắt xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, dạng người này xứng với cái danh tài tử sao?
Môi hồng hé mở, Lăng Thần không thèm nhìn thẳng vào Tây Môn Thanh, ngạo nghễ ngâm chầm chậm: "Thái vân thiên, thái vân gian, thái vân thiên thượng thái vân gian, vân thiên vĩnh cửu, vân gian vĩnh cửu!"
Hạ liên vừa được nói ra, cả trường trở nên tĩnh mịch, câu đối này không những đối thích hợp mà còn kiêm cả ý cảnh sâu xa, nếu so sánh thì ngay cả vế trên cũng không thể sánh bằng, chỗ khó nhất chính là, câu đối này thực sự là tuyệt đối, thượng liên Tây Môn Thanh hao tổn tâm huyết lắm mới nghĩ ra được, bản thân cũng chưa chắc đối được, người trong trường, ai cũng hiểu đạo lý này, cho nên sao không kinh ngạc.
Một lát sau, tiếng khen hay vang lên khắp nơi, kéo dài mãi không thôi.
Tây Môn Thanh xòe quạt xếp trong tay, khẽ phe phẩy hai cái, lộ ra phong độ thanh thoát, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu ưu nhã, nhìn Lăng Thần, cao giọng khen ngợi: "Đối rất hay, đúng là rất chuẩn! Tài hoa của cô nương thực sự khiến Tây Môn Thanh được mở rộng tầm mắt! Câu đối này thực sự vô cùng tuyệt vời, Tây Môn Thanh cam bái hạ phong, không biết phương danh của tiểu thư xưng hô thế nào? Với tài hoa tuyệt thế của cô nương, chắc rằng sớm đã vang danh Thừa Thiên!"
Lăng Thần lạnh lùng nói: "Liệt danh của tiểu nữ không đáng để nhắc đến, còn tài hoa tuyệt thế gì đó càng không dám nói đến, câu đối dễ như vậy thì có tài hoa gì chứ? Tây Môn công tử quá khen rồi." Lời này của Lăng Thần này tuy là lời nói khiêm tốn, kỳ thật căn bản là đang nhắm vào Tây Môn Thanh, rõ ràng đang châm biếm hắn không có trình độ, ra một câu đối chẳng có chút khó khăn, hiển nhiên bản thân không hề có chân tài thực học, chỉ là hạng mua danh cầu lợi! Lăng Thần căm tức Tây Môn Thanh đã châm chọc Lăng Thiên, trong lòng sớm đã chán ghét hắn đến cực điểm, cho nên nói năng không chút khách khí.
Lời này vừa được nói ra, cả trường xôn xao.
Ý của Lăng Thần vốn là muốn sỉ nhục Tây Môn Thanh, nhưng lời nói vừa rồi lại đã đắc tội với tất cả mọi người trong trường.
Mọi người đều cảm thấy lời của nữ tử tuyệt sắc này hơi quá khoa trương. Câu đối mà vừa rồi Tây Môn Thanh nói ra, mọi người đã dùng hết sức lực, vắt óc suy nghĩ nhưng thượng iên thực sự là quá khó. Có xưng là tuyệt đối cũng không phải quá
Nữ tử này đột nhiên có sở đắc, đối được vế trên thì cũng thôi đi, không ngờ còn nói là quá dễ. Ý tứ của lời này chẳng phải là nói một ngàn người có mặt ở đây không bằng hạng đàn bà như nàng ta sao?
Vốn với trí tuệ của Lăng Thân sẽ không thất sách thất ngôn như vậy, nhưng lúc trước Tây Môn Thanh lại cứ chĩa mũi nhọn vào Lăng Thiên, đã phạm phải đại kỵ của Lăng Thần, cái vẩy ngược của Lăng Thiên đương nhiên là Lăng Thần mà cái vẩy ngược của Lăng Thân tất nhiên cũng chính là Lăng Thiên. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nói đi nói lại, với tài hoa của Lăng Thần mà luận, câu nói vừa rồi không tính là thái quá.
Tây Môn Thanh sắc mặt lập tức tái xanh, gấp quạt lại, lạnh lùng nói: "Lời này của cô nương, khẩu khí không khỏi hơi quá đáng đó! Cho dù cô nương có thể đối được một câu, chẳng lẽ có thể xem thường quần anh trong thiên hạ ư? Đây chính là thái độ của Lăng gia danh chấn Thừa Thiên đối với thiên hạ quần anh ư?"
Lăng Thiên lạnh lùng nói: "Lời này của ngươi chẳng khác nào đánh rắm, một câu đối của nữ tử thôi mà kéo cả thiên hạ anh hùng vào. Tây Môn công tử thật là biết pha trò. Huống chi câu đối vô cùng nông cạn như thế này mà lại có người khen luôn miệng, còn tự khoe khoang là tuyệt đối, đợi khi có người đối được thì xấu hổ thành tức giận. Chẳng lẽ đây chính là khí độ của người được gọi là thiên hạ anh kiệt, là gia giáo của thế gia như Tây Môn thế gia, là truyền thống tốt đẹp của Tây Môn thế gia, là phong thái của người được gọi là đương kim đệ nhất tài tử ư? Ta nhổ vào! Thật đúng là không biết xấu hổ, cực kỳ bỉ ổi!"
Lời này sắc bén cay nghiệt, không để cho Tây Môn Thanh danh mãn thiên hạ và Tây Môn thế gia một chút mặt mũi nào. Sự khinh miệt mỉa mai và coi thường trong lời nói vô cùng rõ ràng như sợ người ta không nghe ra.
Tây Môn Thanh không nén nổi giận dữ, quay đầu lại, hung hăng nói: "Lăng công tử đã nói như vậy, chắc là tài hoa hơn người, thiên hạ vô song ư? Tây Môn Thanh thật muốn thỉnh giáo một phen."
Lăng Thiên khịt mũi một cái, khinh thường nói: "Thiên hạ vô song thì chưa biết, có điều câu đối của loại trẻ con ba tuổi như ngươi, bản công tử có thể đối được."
Tây Môn Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong mặt đỏ như máu, phong độ nho nhã lúc trước đã không còn sót lại chút gì, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Nguyện nghe cao luận!"
Thượng liên này vốn là Tây Môn Thanh ngẫu nhiên có được, hắn nhiều lần vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn chưa đối ra được, hắn tự cảm thấy thượng liên mà mình không thể đối được thì tất nhiên là thiên cổ tuyệt cú, nhất định có thể làm khó tất cả anh kiệt, khiến bản thân được nổi bật trước mặt anh tài thiên hạ. Không ngờ Lăng phủ tùy tiện phái ra một thiếu nữ liền dễ dàng đối được, tiếp theo lại bị Lăng Thiên châm biếm là không đáng một xu, Tây Môn Thanh có tu dưỡng tốt đến mấy cuối cùng cũng không thể nhịn nổi, cơ hồ hồ như phát cuồng, nào còn để ý tới phong độ gì đó.
Loại câu đối như thế này, có thể đối được một câu đã là khó lắm rồi, bắt tìm một câu khác để đối, căn bản chính là làm khó người ta, nhưng Ty Môn Thanh muốn lấy lại thể diện nên cũng chẳng thèm để ý đến điều này.
Lăng Thiên cười to một tiếng, nói: "Làm một câu đối khác ư, có gì khó đâu! Ngươi nghe cho rõ nhé, hạ liên của ta là: Thính vũ các, thính vũ lạc, thính vũ các trung thính vũ lạc, vũ các tam canh, vũ lạc tam canh. Thế nào?" Tây Môn Thanh sắc mặt trắng bệnh, lảo đảo muốn ngã.
Thì ra, câu đối của Lăng Thiên so với của Lăng Thần thì còn cao hơn một bậc, "tái thi đài, tái thi tài" chính là nơi chốn cụ thể, còn "thái vân thiên, thái vân gian" chung quy là vật hư ảo, nếu nói về vế đối thì hợp, nhưng nếu nghiền ngẫm sâu hơn, thủy chung "thính vũ các, thính vũ lạc" mà Lăng Thiên đối vẫn cao hơn một bậc.
Lăng Thiên cười hắc hắc: "Nếu không vừa lòng, ngươi nghe thêm nhé: Độc thư đình, độc thư thanh, độc thư đình trung độc thư thanh, thư đình thiên cổ, thư thanh thiên cổ. Thế nào? Thưởng tuyết lĩnh, thưởng tuyết cảnh, thưởng tuyết lĩnh đầu thưởng tuyết cảnh, tuyết lĩnh vạn niên, tuyết cảnh vạn niên, ha ha ha, thế nào, có được thi đỗ không?"
Tây Môn Khánh sắc mặt trắng bệch, không nói lên lời.
Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra nụ cười trào lộng, nói: "Tây Môn công tử, tại hạ có một câu đối, cũng muốn múa rìu qua mắt thợ một phen."
Tây Môn Thanh sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn rất tự tin vào văn tài của mình, nghĩ chắc sẽ không xấu mặt, bình tĩnh nói: "Xin thỉnh giáo!
Lăng Thiên mỉm cười nói: "Câu đối này rất đơn giản, công tử tất nhiên có thể đối, thượng liên của ta là: Thính vũ tạ, thính vũ tố, thính vũ tạ trung thính vũ tố…"
Tây Môn Thanh lại biến sắc, Lăng Thiên không ngờ lại lấy câu đối trước để làm khó mình. Lúc trước Lăng Thiên đã đối liền ba câu, hiện tại lại dùng bố cục này để làm khó mình, nhưng mình ngay cả mộ câu cũng đối không nổi.
Cả trường lại một lần nữa xôn xao, phải biết câu đối "tái thi đài, tái thi tài" mà Tây Môn Thanh đưa ra làm khó mọi người không hề quá phận, nhưng hắn không ngờ cũng không đối được, điều này cực kỳ không thỏa đáng.
Tây Môn Thanh cũng coi như có chút tài ứng phó, sắc mặt trong nháy mặt đã khôi phục lại được vẻ bình tĩnh: "Cái này gọi là ra câu đối thì dễ, đối lại thì khó. Lăng huynh tự thị tài cao, chỉ là đã đối mấy câu rồi, có đối thêm nữa cũng vô ích, hà tất phải mãi câu nệ ở câu đối này nữa!"
Lời nói tuy tự thị là hoàn hảo, nhưng người trong trường lại chẳng phải là kẻ ngốc, biết rõ Tây Môn Thanh không thể ứng đối, cho nên mới ra hạ sách này.
Lăng Thiên hắc hắc cười lạnh: "Thì ra Tây Môn huynh không ngờ lại khinh thường không thèm đối, quả nhiên cao minh, không thẹn là đệ nhất tài tử của Tây Môn thế gia!"
Ở bên cạnh, sớm đã có mấy lão nho sinh dùng nét chữ rồng bay phượng múa chép lại mấy câu đối vừa rồi của Lăng Thiên, mấy người vây thành một vòng, ngâm nga cân nhắc từng chữ, càng nhìn càng thấy mấy hạ liên này của Lăng Thiên đều vô cùng tuyệt diệu, bất cứ một câu nào cũng phối hợp với thượng liên một cách châu liên bích hợp, thiên y vô phùng, quả thật là bút tích của thần, không khỏi tán thưởng không thôi, không ngờ Lăng Thiên luôn nổi tiếng với cái danh hoàn khố lại hung hoài cẩm tú như vậy.
Tiêu Nhạn Tuyết nhìn Lăng Thiên phong thần tuấn lãng ở trong trường, không khỏi ra sức dụi mắt, đây... đây..là đệ nhất 'hoàn khố' của Thừa Thiên ư?
Ở mặt bắc, trong Thiên Tuyệt các, một thiếu niên áo trắng mi thanh mục tú đang khẽ ngâm nga hạ liên mà vừa rồi Lăng Thiên đã đối, không khỏi hít sâu một hơi, viết ra một hạ liên: Quan thương hải, quan thương tùng, quan thương hải lý quan thương tùng, thương hải vạn niên, thương tùng vạn niên, rồi lại chầm chậm lắc đầu, vo tờ giấy trắng tinh lại thành một nắm, trên mặt lộ ra thần sắc tự thẹn không bằng.
Bình tâm mà luận, "quan thương hải, quan thương tùng" này cũng coi như là đối khá chuẩn, chính là một tác phẩm thượng gia, nhưng so với câu đối của Lăng Thiên thì vẫn còn kém xa.
Lăng Thiên cười mỉm quay đầu lại, cao giọng nói: "Tiên sinh, đồ đệ không làm xấu mặt người chứ?"
Tần đại tiên sinh vuốt râu, mặt vui như nở hoa, gật đầu liên hồi.
Một câu này của Lăng Thiên cũng đem ánh mắt của mầy vị đại nho trong trường chuyển về phía Tần đại tiên sinh, ai ai trong mặt cũng rộ lên vẻ hâm mộ, nhao nhao tiến lên trước chúc mừng Tần tiên sinh lại có thêm một cao đồ. Tần đại tiên sinh trong miệng thì liên hồi nói lời khiêm tốn, nói nào là liệt đồ tuổi trẻ vô tri, nào đã có thành tựu gì đâu, thật là không hiểu chuyện, trong trường hợp này không ngờ lại không có lễ số như vậy, quay về nhất định sẽ trách phạt thật nghiêm.
Lời này khiến các vị đại nho trong lòng đều khinh thường, nhìn bộ dạng miệng ngoác đến tận mang tai của lão gia hỏa này, quay về mà nỡ trách phạt tên đệ tử đã làm rạng danh mình như vậy mới là lạ! Tài hoa thế này mà kêu là tuổi trẻ vô tri ư, thật là nực cười.
Có điều có đồ đệ thế này, chẳng trách Tần đại tiên sinh có thể yên lòng như vậy. Đặc biệt là Lăng Thiên ở ngay trước mặt tất cả mọi người gọi Tần đại tiên sinh là sư phụ, tuy có hơi có chút khoa trương thất lễ, nhưng các vị đại nho có mặt ở đây đều khao khát đệ tự của mình có thể khoa trương như vậy một hồi, để cho cái mặt già nua của mình được rạng rỡ thêm mấy phần.
Tây Môn Thanh lúc này sớm đã hận Lăng Thiên muốn chết, trên khuôn mặt miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Lăng công tử quả nhiên tài hoa hơn người, Tây Môn Thanh cực kỳ bội phục!" Lời này vừa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
Lăng Thiên thờ ơ nói: "Không dám, không dám, ta biết vừa rồi Tây Môn công tử chỉ là hạ thủ lưu tình mà thôi, căn bản khinh thường không thèm đối loại câu đối mà có thể đối ra nhiều loại hạ liên như vậy. Tại hạ vừa rồi chẳng qua là may mắn qua cửa mà thôi, trong lòng thực sự là vô cùng hoảng hốt." Lời này vừa được nói ra, trên mặt Tây Môn Thanh lập tức trở nên
Trong Thiên Mộng các, Ngọc Mãn Thiên hét lên một tiếng: "Thơ hay, thơ hay! Quả nhiên là thơ hay!" Rồi túm một miếng sườn lớn trong khay để trước mặt, gặm một cái, miệng đầy mỡ.
Quyển 3