Chính là mệnh lệnh của Ngọc Mãn Lâu, lúc này các cao thủ của Ngọc Gia toàn bộ đều đã phóng đến.
Những tiếng loạt xoạt vang lên khắp nơi, từ bốn phương tám hướng các cao thủ của Ngọc Gia lao đến ầm ầm, chỉ thoáng chốc đã xoay
chuyển cục sống toàn bộ những tên làm phản, chỉ để lại nhị hoàng tử lúc này đang tóc tai rũ rượi, hai mắt đỏ ngàu, hô chém hô
giết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tất cả những người có mặt đều không hiểu gì cả, số quân làm phản cộng lại cũng chỉ được 3, 4 nghìn người, chỉ dựa vào một tí lực tượng
này mà lại dám tấn công vào hoàng cung, muốn thay đổi triều đại? Chỉ nói lực lượng trong tay của nhị hoàng tử cũng đã hơn 2 vạn, sao lại
chỉ xuất hiện có một nhúm người thế này? Điều này chẳng phải là rất kì quặc sao?
Ngọc Mãn Lâu chầm chậm bước lên trước, sắc mặt hắn không vui không nộ, cứ thế từ từ bước đến trước mặt đứa con trai thứ hai của
mình, đột nhiên giơ tay tát mạnh một cái vào mặt nhị hoàng tử, choác một tiếng, nhịn hoàng tử mồm phun máu tươi, vừa há mồm ra liền có
mười mấy cái răng lóc tóc rụng xuống, đầu hắn nghiên sang một bên, không nói được câu nào, ngã xuống bất tỉnh.
"Giải về nhốt vào trong nhà lao! Bất kì ai cũng không được đến thăm! Kẻ nào vi phạm giết không cần hỏi!". Ngọc Mãn Lâu ánh mắt sắc
như dao, nói một cách lạnh lùng.
"Báo!....". Lại một người cưỡi ngựa lao đến, người trên ngựa toàn thân mặc đồ tang.
Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm thấy điều gì đó không lành đã xảy ra.
"Bẩm báo ….hoàng thượng, tam hoàng tử….tam hoàng tử….". Người đến báo nhìn thấy Ngọc Mãn Lâu liền lập tức lăn xuống ngựa,
toàn thân run rẩy, lắp bắp nói không thành câu.
"Tam hoàng tử làm sao?". Ngọc Mãn Lâu vẫn rất bình tĩnh, nhưng ống tay áo hơi run run, trong giọng nói có hơi chút khàn khàn.
"Tam hoàng tử….các thị vệ trong phủ của tam hoàng tử không biết tại sao, đột nhiên làm phản, trong lúc không kịp đề phòng tam hoàng
tử đã….đã bị hạ độc thủ!". Người đến bẩm báo nói xong liền lấy đầu đập xuống đất, khóc to thành tiếng.
Ngọc Mãn Lâu há hốc mồm, nhưng hắn không nói ra được thành tiếng, thân người hắn lặng lẽ lùi về sau một bước, đột nhiên hắn cảm thấy
toàn thân vô lực, không còn một cái gì cả.
Tất cả ba đứa con trai, con trai cả Lưu Vân thì đã bị giết hại từ lâu, con trai thứ hai thì hôm nay mưu phản, còn đứa con trai thứ ba thì bị
người ta giết hại!
Phía sau lưng hắn bỗng vang lên bịch một tiếng, hoàng hậu vừa mới tỉnh dậy lại lần nữa ngất lịm đi. Nỗi đau mất con đâu chỉ là của mình
Ngọc Mãn Lâu!
Tất cả những người có mặt đều im như thóc, không ai dám hé răng nói một lời.
Hồi lâu, Ngọc Mãn Lâu từ từ hoàn hồn trở lại, hắn loạng choạng một bước, khi mấy cao thủ bạch ngọc ở hai bên định đỡ hắn thì đột nhiên
hắn tự mình đứng thẳng, trong miệng phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đỏ tươi…
Ngọc Mãn Thiên ngơ ngác đứng một bên, hắn mặc dù trước giờ không thích hai đứa cháu này, nhưng nhìn thấy chúng có kết cục như vậy,
cũng cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ.
"Hồi…cung…". Hồi lâu, Ngọc Mãn Lâu nghẹn lời, quay người từ từ bước về phía hoàng cung, hắn cố hít thật sâu, nhưng thân người hắn
dường như vẫn không thể đứng thẳng được như trước.
Thành Minh Ngọc Lần này giống như là vừa bị thổ phỉ giày xéo, cướp, đốt, giết một lượt. Sự tổn thất là không thể tính toán được, một đô
thành đẹp như vậy, không ngờ trong có mấy ngày biến thành xơ xác tiêu điều, không bao giờ có thể hồi phục lại như trước đây!
Cuộc hỗn loạn lấy Ngọc Gia làm trung tâm, mười dặm xung quanh đều bị ảnh hưởng, có đến cả nghìn căn nhà bị đốt cháy, cả vạn người
tàn sát lẫn nhau mà chết, khu vực nghiêm trọng nhất của sự hỗn loạn gần như là biến thành một đống đổ nát!
Nhà nhà thống khổ, đau thương, những dải phướn trắng gọi hồn bay khắp nơi, lất phất trong gió, nếu như có ai đứng ở một vị trí trên cao
nào đó nhìn xuống, chắc chắn sẽ nghĩ rằng có bão tuyết.
Mà đến tận lúc này, vẫn không có ai biết tất cả những điều này rốt cuộc là tại sao, rốt cuộc là do nguyên nhân gì mà xảy ra! Tất cả đều rất
mơ hồ, không tài nào hiểu được, kể cả muốn tìm một kẻ nào đó để thế tội thì cũng không biết tìm ai!
Ba ngày sau, sự hỗn loạn cuối cùng cũng chấm dứt.
Ngọc tam gia Ngọc Mãn Thiên mấy ngày này bận tối tăm mặt mũi, những tiếng quát tháo của hắn không ngớt vang lên. Nếu nói có người
có được lợi từ sự việc lần này thì chắc là chỉ có Ngọc tam gia. Bởi vì xảy ra sự việc lần này, Ngọc Mãn Lâu đã xá miễn tội cho hắn, bảo
hắn chủ trì đại cục, quả thật là sau sự việc lần này, những người mà Ngọc Mãn Lâu có thể tin tưởng được là quá ít.
Các quan văn của vương quốc Ngọc Gia đã chết đến 6 phần trong cuộc đại loạn lần này!
Còn Ngọc Mãn Lâu cũng vì chuyện này mà nằm bẹp trên giường, kể cả là hắn không muốn dùng Ngọc Mãn Thiên thì cũng đành phải
dùng, những nhân vật có thực quyền của Ngọc Gia trong toàn thành, hiện giờ cũng chỉ còn lại một mình
Trong tẩm cung của Ngọc Mãn Lâu, trên trán hắn chườm một cái khăn trắng, giống như là đã ngã bệnh.
"Hoàng thượng, vấn đề xuất phát từ hồ Thái Ngọc trong thành". Một lão già gầy gò quỳ trước giường của Ngọc Mãn Lâu, nói: "Vi thần
sau khi biết được chuyện này, đã lập tức khống chế nguồn nước, sau khi điều tra bước đầu, phát hiện ra trong nước hồ của hồ Thái Ngọc
tồn tại một lượng lớn mê dược".
"Hồ Thái Ngọc? Mê dược? Đã làm rõ thành phần của thuốc chưa, cần phải cứu chữa như thế nào?!". Ngọc Mãn Lâu trau này, khẽ lẩm
bẩm nói. Hồ Thái Ngọc ở ngay gần Ngọc Gia, nước hồ rất trong, là nguồn cung cấp nước chủ yếu của Ngọc Gia và người dân xung
quanh.
"Nói là mê dược có lẽ cũng không đúng lắm". Lão già đó ngầm nghĩ một hồi, nói: "Loại thuốc này vô cùng cổ quái, sau khi sử dụng một
thời gian nhất định, sẽ làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác cực quái dị, không những thế làm cho người ta trở nên nóng nảy cực độ,
trở nên hăng máu gấp trăm lần so với bình thường, nếu nói là gan to tày trời thì cũng không quá". Hắn ngẩng đầu lén ngước nhìn Ngọc Mãn
Lâu một cái, tiếp tục nói: "Chỉ cần dùng loại thuốc này thì những dục vọng trong lòng của con người sẽ trở thành không có cách nào có thể
khống chế được, tất cả mọi hành động đều không thể tự chủ, không cách nào chế ngự được cả những ham muốn đê hèn nhất trong lòng,
chỉ biết dựa vào bản năng để hành động, hoàn toàn không tính đến hậu quả. Vi thần đã làm một cuộc thử nghiệm trên 5 người. Một người
trong số đó không cách nào phát tiết được đã giết chết cả vợ của mình, một người thì lao vào thanh lâu, cưỡng hiếp một kĩ nữ một người
xách đao xông vào nhà thượng cấp gây náo loạn, đòi chém giết thượng cấp của hắn. Còn hai người khác thì lao vào tiền trang (đại loại
như ngân hàng, nhà băng bây giờ) ngay giữa ban ngày để cướp tiền…".
"Trên đời này lại có loại thuốc đáng sợ đến vậy sao!". Ngọc Mãn Lâu hít sâu một hơi: "Có cách nào để thu thập với số lượng lớn không?".
Khuôn mặt lão già lộ ra nét khó xử, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, loại thuốc này là vô cùng kì lạ, vi thần chưa từng nghe nói đến, cũng
chưa từng nhìn thấy bao giờ; hơn nữa…hồ Thái Ngọc nhiều nhất là sau một ngày nữa sẽ hồi phục lại bình thường, dược tính mất đi hoàn
toàn, đến lúc đó những người bị mê loạn cũng sẽ hồi phục lại, giống như một cơn mơ, cho nên chuyện này….".
"Nếu đã như vậy, theo như ông nói thì chuyện này có phải là do con người làm không?". Ngọc Mãn Lâu hỏi.
"Trước nay vi thần chưa từng được nghe nói đến loại thuốc cổ quái này; hơn nữa trong các ghi chép của một ngìn năm nay cũng chưa từng
xảy ra chuyện như thế này. Cho nên vi thần cho rằng…". Lão già nuốt một miếng nước bọt, nói: "Chuyện này là do thiên tai, hoàn toàn
không phải là do con người gây ra".
"Ồ…, là như vậy à….ngươi lui xuống đi". Ngọc Mãn Lâu lặng lẽ nằm xuống, nhắm chặt hai mắt lại. Lão già giập đầu một cái, lùi ra ngoài.
"Thiên tai? Sao có thể là thiên tai được? Con người không thể gây ra được chuyện này ư?". Ngọc Mãn Lâu lẩm nhẩm nói một câu, trên
mặt bỗng toát ra vẻ hung tợn, hét lớn: "Người đâu!".
Hai người mặc áo đen thình lình xuất hiện, Ngọc Mãn Lâu bỗng cảm thấy thương cảm, trước đây mỗi lần hắn gọi người đến đều
người trong số huynh đệ nhà hồn phách. Nhưng hiện nay huynh đệ nhà hồn phách đã ngủ một giấc dài ở Thừa Thiên, không bao giờ có thể
xuất hiện trước mặt hắn được nữa…
"Hai người các ngươi tìm cơ hội lặn xuống đáy hồ, xem xét một cách cẩn thận, xem có gì bất thường không?".
"Vâng!".
Sau khi hai người này rời đi, Ngọc Mãn Lâu khẽ trau mày, hắn ngầm nghĩ hồi lâu, mở miệng định gọi người đến, nhưng rồi lại không nói gì,
bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy rất cô độc. Bản thân hắn lúc gặp phải chuyện lớn như thế này, không ngờ một người có thể bàn bạc
cùng cũng không có….
Chuyện này rốt cuộc là thiên tai, hay là do người làm?
Ngọc Mãn Lâu cảm thấy, chuyện này rất có khả năng liên quan đến Lăng Thiên. Nhưng Lăng Thiên hiện nay đang bận cho đại lễ khai
quốc, còn đang điều binh khiển tướng, sao có thể còn thời gian làm chuyện này?
Hơn nữa, chuyện này nếu như là do Lăng Thiên gây ra, cơ hội tốt như thế này, Lăng Thiên sao có thể không có bước tiếp theo? Điều này
đúng là quá không phù hợp với phong cách của Lăng Thiên! Nếu như hắn có loại thuốc cổ quái như thế này, thì thiên hạ này còn có ai
đáng là địch thủ của hắn, chỉ cần trước lúc đánh nhau, thả loại thuốc đó vào trong nguồn nước của quân địch thì còn có kẻ địch nào là
không thể đối phó?!
Mấy ngày này Ngọc Mãn Lâu giả vờ ngã bệnh, hắn ngấm ngầm bố trí tất cả các cao thủ đỉnh cực của Ngọc Gia để chuẩn bị đối phó với
cái mà hắn bước tiếp theo" của Lăng Thiên, nhưng không ngờ lại hoàn toàn không có chút động tĩnh gì! Điều này làm cho sự nghi
ngờ vốn dĩ của Ngọc Mãn Lâu bị lung lay không ít.
Thật ra Ngọc Mãn Lâu đã đoán hoàn toàn đúng, chuyện này đúng là do Lăng Thiên gây nên! Chỉ là biến cố bên trong đó, đến bản thân
Lăng Thiên cũng không dự liệu được!
Trong một lần luyện thuôc, Lăng Thiên đã vô cùng ngẫu nhiên phát hiện ra loại cỏ kì quái này, có tên gọi là "hắc á thảo", mà công dụng của
loại cỏ này không khác là bao so với cây anh túc trên trái đất, nhưng bá đạo hơn rất nhiều so với cây anh túc bình thường, quả thật là một
loại thuốc kích thích gây ảo giác thiên nhiên! Thế là hắn liền lệnh cho Thủy Tinh Lâu thu mua và trồng với số lượng lớn một cách bí mật.
Lần trước sau khi đến thành Minh Ngọc, người của Thủy Tinh Lâu nói là loại cỏ này đã tích trữ được cả một nhà kho, Lăng Thiên liền
dùng thời gian mấy ngày đem số cỏ này trộn với cỏ thiên niêm (loại cỏ keo, có tác dụng kết dính) và thủy dung đan (loại thuốc giúp hòa tan
trong nước). Sau đó toàn bộ điều chế thành dạng bột; lúc đầu hắn muốn dùng luôn lúc đó, nhưng cảm thấy vật này có sức phá hại rất lớn,
thế là hắn do dự không quyết.
Trước lúc đi, Lăng Thiên kéo theo ba túi thuốc lớn, dùng vải dầu quấn chặt, sau đó lặn xuống đáy hồ Thái Ngọc, chôn ba bao thuốc này ở
bên dưới chỗ nguồn suối, dùng đá nặng đè lên, cũng chính là để lưu lại giành lúc vạn bất đắc dĩ.
Nếu như đến thời khắc cuối cùng mà vẫn không giành được phần thắng thì không biết chừng chỉ còn cách dùng đến quả bom hẹn giờ này.
Nhưng thủ đoạn mà Ngọc Mãn Lâu dùng trước buổi lễ lập quốcđế quốc Thần Châu đã làm cho Lăng Thiên đại nộ, thế là liền gửi bồ
câu đưa thư, thông báo cho các thuộc hạ của Thủy Tinh Lâu, phá rách vải dầu để cho toàn bộ thuốc bột được phát tán ra. Loại thuốc bột
này vốn dĩ sau khi hòa vào nước sẽ bị tản mạn, nhưng Lăng Thiên đã trộn thêm vào thiên niêm thảo và thủy dung đan, làm cho nó sau khi
hòa tan vào nước mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất!
Dĩ bỉ chi đạo, hoàn bỉ chi thân! (đại loại là ăn miếng trả miếng) Nếu như Ngọc Mãn Lâu không phải là định dùng thủ đoạn quá thâm độc
thì Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không dùng đến thủ đoạn này để trả miếng.
Quyển 7