"Đủ thời gian? Trước mắt cái Lăng công tử thiếu nhất tựa hồ chính là thời gian!" Đông Phương Kinh Lôi kinh dị hỏi.
"Tốt! Để hai bên đều an tâm, tất cả sự hợp tác hiển nhiên cũng sẽ chờ đến khi sự truy sát của Giang sơn lệnh chủ lần này chấm dứt. Hiển nhiên nếu cuối cùng ta bị Tống Quân Thiên Lý giết chết thì không cần nói đến cái gì nữa ". Lăng Thiên khẽ cúi xuống, ánh mắt lóe lên "Nhưng nếu ta may mắn không chết, trốn qua được một kiếp này thì ta sẽ toàn lực phối hợp với ngươi cướp lấy ghế gia chủ của Đông Phương Thế Gia, tiêu diệt các lực lượng phản đối, tạo cho ngươi địa vị tuyệt đối tại Đông Triệu! Đến lúc đó cho dù Đông Triệu hoàng đế có phát ngôn mà không được ngươi gật đầu thì cũng vô ích mà thôi!".
Đông Phương Kinh Lôi hai mắt thoáng lóe sáng, trên mặt đột nhiên nổi lên một trận ửng hồng, cấp bách hô hấp hai hơi khẩu khí rồi mới hỏi: "Như vậy, ta cần phải trả giá những gì?".
"Ngươi hiển nhiên là phải trả giá. Thế giới chỗ nào có chuyện không công hưởng lộc. Nếu ta nói ngươi không cần phải trả giá, ngươi có tin tưởng được không!" Lăng Thiên thản nhiên ngẩng đầu lên nói: "Cái ngươi cần làm chính là đem toàn bộ quân đội Đông Triệu nắm giữ trong tay và khi cần thiết nhất định phải phối hợp với ta mà hành động. Ví dụ như xuất binh Đông Nam, hoặc giả kinh lược Tây Bắc...".
"Không được!" Đông Phương Kinh Lôi hít sâu một hơi hàn khí, mặt bỗng nhiên trở nên xanh mét đứng bật dậy hét "Lăng Thiên, kế sách này của ngươi rất độc ác? Coi Đông Phương Kinh Lôi ta là kẻ ngốc không bằng. Tây Bắc là Ngọc Gia, Đông Nam là Tiêu Gia! Hai nhà này, chỉ cần nhà nào cũng có thể hủy diệt toàn bộ thực lực của Đông Phương Thế Gia chúng ta, ngươi, ngươi…. ngươi biến Đông Phương Gia chúng ta thành pháo hôi a, cái này căn bản là đào mồ cho Đông Phương Gia chúng ta a!" Đông Phương Kinh Lôi cực kỳ bi phẫn nói.
"Không trả giá thì các ngươi sẽ lấy được cái gì?" Lăng Thiên lạnh nhạt nhìn hắn, lãnh khốc nói: " không chỉ vậy. Ngươi phải nghe ta ra lệnh! Đông Phương Thế Gia lúc này có dã tâm cực lớn, vì dã tâm của các ngươi mà gia tộc này sớm muộn cũng sẽ bị diệt vong mà thôi. Ngay cả khi ngươi đoạt quyền thất bại, gia tộc này vẫn có đại ca ngươi cầm quyền, ngươi thử nghĩ, đến lúc đó các ngươi bố trí bao nhiêu năm nay sẽ không bị động đến sao? Ta nói cho ngươi biết hậu quả sẽ càng bi thảm! Mà nếu như ta giúp ngươi đoạt quyền thành công, cái này hiển nhiên chính là lợi thế của ngươi! Nếu như ngươi không có chút lợi thế này thì ta hợp tác với ngươi làm gì. Ngươi nghĩ bản công tử ăn no dửng mỡ chuyên đi làm chuyện không đâu à?".
"Vô luận như thế nào chuyện hy sinh này sớm muộn cũng xảy ra, nếu có ta hậu thuẫn, vô luận tình huống ác liệt như thế nào, ta có thể cam đoan ngươi và Đông Phương Thế Gia sẽ không bị diệt vong nhưng nếu sau lưng các ngươi không có ta hậu thuẫn thì chút hy sinh này của các ngươi có thể hoàn toàn uổng phí! Mà cho dù các ngươi có nguyện ý hướng tới các đại thế lực cúi đầu xưng thần thì đến lúc thiên hạ phân tranh, các ngươi chỉ như một khối thịt béo thật lớn trước thực lực hùng hậu của Đông Triệu, các phương thế lực nếu như không đem các ngươi đánh tan tành mới lạ. Như thế nào ngươi có thể đủ yên tâm để cho thanh cương đao sắc bén này ở sau lưng mình?".
Lăng Thiên cười lạnh: "Ngươi chẳng lẽ lại ngây thơ khờ khạo đem lực lượng khổng lồ này quy ẩn núi rừng à?"
Đông Phương Kinh Lôi cấp bách nói: "...nhưng là..."
"Nhưng là…!" Lăng Thiên mạnh mẽ cắt ngang, giọng nói như chém đinh chặt sắt: "nhưng nếu các ngươi giúp ta đại sự thành công thì sau này ta nhất định sẽ cho Đông Phương Thế Gia các ngươi một chén canh, ít nhất cũng có thể cam đoan bảo toàn địa vị hiện tại của các ngươi, thậm chí là trở thành độc bá một phương, trở thành quốc gia trong quốc gia. Nếu dã tâm của các ngươi chỉ có như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Cho dù cuối cùng sự tình thất bại thì hai nhà chúng ta liên thủ cũng có thể bảo trụ cho Đông Phương Gia tộc các ngươi đủ sinh sôi nảy nở! Tuyệt không đoạn tuyệt hương khói! Ngươi nên tin tưởng, người khác hoặc không có thể nhưng Lăng Thiên ta lại tuyệt đối có thể làm được".
Lăng Thiên nói câu này, thanh âm như ném ra từng chữ nhưng Đông Phương Kinh Lôi lại hoàn toàn rất tin tưởng. Chỉ bằng vào việc tiểu tử này có thể vô thanh vô tức đưa vào trong chiến trường Bắc Ngụy hơn chục chi bộ đội lực lượng mạnh mẽ thì Lăng Thiên hoàn toàn có đủ tư cách nói câu này mà hắn cũng có thể hoàn toàn làm được! Quân đội cũng có thể ẩn dấu, như vậy bảo vệ một hệ nhân của một gia tộc hà có phải là một vấn đề lớn?
"Ngươi có thể không cần hứa với ta nhưng ngươi nên rõ ràng, không có ta hậu thuẫn, ngươi sớm muộn cũng sẽ trở thành bại tướngĐông Phương Kinh Thiên. Dù sao hắn mới là gia chủ Đông Phương Thế Gia mà hắn tuyệt sẽ không lưu lại ngươi trên thế gian này! Nếu như đổi lại ngươi là hắn, có một đệ đệ như vậy thì cũng khó ăn khó ngủ a! Đừng nói cái gì thủ túc chi tình, nói chung đã là hậu nhân của thế gia đại tộc thì đều không có tư cách nói đến bốn chữ này".
Nhãn quang Lăng Thiên giống như thiểm điện chiếu vào hai mắt Đông Phương Kinh Lôi khiến hắn không khỏi tâm hàn gan run. " Lúc này thực lực của ngươi kém xa hắn mà cái Đông Phương Kinh Thiên thiếu chính là một cái lý do danh chánh ngôn thuận để xử lý ngươi! Một điểm này, ta rõ ràng mà đại ca Đông Phương Kinh Thiên của ngươi cũng rất rõ ràng mà ngươi thì lại càng rõ ràng hơn ai hết! Không thì ngươi sau khi thấy hắn nghi ngờ liền lập tức lựa chọn việc viễn tẩu tha hương, trước tiên trốn đến Thừa Thiên, sau đó lại mượn việc truy sát ta mà xuất hiện ở đây! Ngươi, vô luận như thế nào cũng không được cấp cho hắn một lý do, hơn nữa cho dù hắn có lý do thì cũng không thể kiềm chế được ngươi. Nhưng nếu ngươi cứ trốn tránh mãi thì cuối cùng cũng không phải là kế sách lâu dài!".
Lăng Thiên thương xót nhìn hắn rồi sắc bén nói: " Kinh Lôi huynh, nếu không có ta trợ giúp, ngươi như chó nhà có tang, có khác gì đâu?"
"Ngươi! Hỗn đản!" Đông Phương Kinh Lôi phẫn nộ nhảy lên nhưng dưới ánh mắt như đao phong của Lăng Thiên nhìn hắn chằm chằm thì bỗng nhiên cả người lại mềm nhũn ra.
"Không đúng sao? Không đúng sao? Hử?" Lăng Thiên khí thế bức người nói: " Đông Phương Kinh Lôi, ngươi rõ ràng mà, cần gì phải dối mình gạt người. Tiến lên một bước là vinh hoa phú quý, biển rộng trời cao, lui một bước lại là vô biên địa ngục, chết không có chỗ chôn. Mà lại chết trong tay gia tộc mà mình coi trọng nhất, chết trong tay thân ca ca của ngươi. Vấn đề này còn phải xem xét nữa sao?".
"Ta, ta cần phải cẩn thận suy nghĩ thêm, cho ta thêm một điểm thời gian". Đông Phương Kinh Lôi đầu đầy mồ hôi chảy ròng ròng nói.
Lăng Thiên lạnh lùng nhìn kỹ hắn, một lúc lâu sau không nói gì cuối cùng đột nhiên đứng lên " Đông Phương Kinh Lôi, ngươi cũng mới vừa nói, ta thật sự không có nhiều thời gian! Kỳ thật, ngày hôm nay cho dù ngươi không đáp ứng hợp tác với ta, ta cũng sẽ không giết ngươi. Ta chỉ cảm giác được, để ca ca ngươi đích thân ra tay giết ngươi, chung quy so với để người ngoài hạ thủ càng thêm có trò hay để xem mà lại có thể làm suy yếu toàn bộ thực lực của Đông Phương Thế Gia các ngươi trong khi ta không phí phạm khí lực một ngón tay út, ha ha".
Sau một tiếng cười dài, Lăng Thiên đứng dậy đi đến bên cửa rồi đột nhiên đứng lại, cũng không quay đầu lại nói: "Ta cho ngươi nửa năm thời gian, trong đoạn thời gian này ngươi nên xem xét cân nhắc cẩn thận. Không sợ nói cho ngươi biết, thời gian này cũng là thời gian ước định giữa ta và Giang sơn lệnh chủ, sau nửa năm nếu hắn không giết được ta thì Giang sơn lệnh tự động bị hủy bỏ. Nửa năm sau ta sẽ gặp lại ngươi. Hy vọng đến lúc đó ngươi không làm cho ta thất vọng!".
Sau khi nói hết câu này, Lăng Thiên vén mành cửa đi ra. Lê Tuyết chậm rãi đi qua bên người Đông Phương Kinh Lôi đột nhiên mặt giãn ra một nụ cười nói: "Lựa chọn giữa quyền khuynh thiên hạ với thi cốt vô tồn? Đông Phương Thế Gia liệu có bị đứt mạch diệt vong hay không chính là lựa chọn tại một khắc này! Đông Phương nhị gia, cầu phú quý trong chỗ hiểm, chúng ta lúc này đang bị Giang sơn lệnh truy sát lại có thêm Ngọc Gia và Tiêu Gia chăm chú nhìn thèm thuồng nên đang cần minh hữu. Nếu chờ đến lúc Lăng Thiên công tử nhà ta giải quyết xong chút khó khăn này, Đông Phương Kinh Lôi, lúc đó cho dù ngươi có quỳ đến chết trước mặt công tử thì sợ rằng hắn cũng không thèm nhìn mặt ngươi một cái. Trên gấm thêm hoa chi nghị sao bằng cái tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?" Lê Tuyết khẽ cười nói nhưng trong mắt lại đầy hàn khí!.
"Trên gấm thêm hoa chi nghị sao bằng được cái tình đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi". Đông Phương Kinh Lôi cả người chấn động thì thào lẩm bẩm hai câu nói này mà không khỏi ngây ngốc. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
"Tại loạn thế này, điều cần thiết nhất là phải tự biết mình. Nếu có thể thấy rõ mình có điểm thực lực nhưng lại không có hy vọng thống nhất thiên hạ thì nhất định phải lựa chọn một phương mà phụ thuộc vào. Đây mới là lương sách bảo thân trong loạn thế.". Lê Tuyết chậm rãi nói, "Mà vô luận là dựa vào một phương nào cũng cần phải có nhãn lực, cũng cần phải có vận khí nếu không chỉ đơn thuần là đánh bạc! Mà ngay lúc này đáng để ngươi dựa vào nhất có ba nhà! Ngọc Gia, Tiêu Gia và Lăng Gia ta. Ngọc Gia ngàn năm ẩn giấu, thâm căn cố đế, thực lực kiên cường nên đâu cần các ngươi để gia tăng minh hữu? Cho dù các ngươi muốn thì cũng nhất định không được coi trọng cũng như không có kết quả mà các ngươi kỳ vọng! Mà nếu liên minh với Ngọc Gia, các ngươi sẽ trở thành pháo hôi đối phó với Thiên Phong chi thủy! Mà Tiêu Gia, vốn thân phú áp thiên hạ, hôm nay lại có Thiên Thượng Thiên hậu thuẫn, Đông Phương Thế Gia các ngươi đến tột cùng sẽ như thế nào. Hơn nữa cho dù tiếp nhận ngươi làm minh hữu thì lại phải giúp ngươi giải quyết nan đề là chuyện giữa ngươi cùng Đông Phương Kinh Thiên. Một điểm này ngươi cho rằng hai nhà nọ sẽ làm s
Đông Phương Kinh Lôi cười khổ một tiếng nói: "Hai nhà kia chắc sẽ không làm hoặc giả bọn hắn lại vui vẻ trợ giúp đại ca giải quyết ta. Mà khả năng lớn nhất là bọn hắn sẽ tọa sơn quan hổ đấu, xem ta cùng đại ca người nào thắng lợi cuối cùng thì kẻ thắng mới có tư cách nói chuyện kết minh!". "Như vậy thì… " Lê Tuyết cười cười nói: " Nhưng Lăng Gia đến lúc này vẫn chưa có một minh hữu đủ phân lượng và có thể tin tưởng. Cho nên, nếu ngươi hôm nay là kẻ sớm nhất và thành tâm nhất tham gia vào sẽ được coi trọng! Nhưng nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội này thì công tử ta hiển nhiên cũng sẽ tìm hoặc là Lôi gia, hoặc là Bắc Minh Gia, ha ha a. Cả thiên hạ này không chỉ có một Đông Phương thế gia các ngươi a! Đến lúc đó, sợ rằng công tử nhà ta đối với Đông Phương Thế Gia các ngươi sẽ không có mấy hứng thú".
Đông Phương Kinh Lôi giật mình một cái, cảm kích nói: " Đa tạ cô nương nhắc nhở, xin hỏi cô nương là...".
"Ta" Lê Tuyết trong mắt lộ ra vẻ thê lương: "Ta cũng rất muốn biết ta đến cùng là ai, thứ cho tiểu nữ tử thiển ngôn, lời đã hết, xin cáo từ..." Vù một tiếng, tùy theo là một trận gió thơm mát bay qua, thân ảnh màu lam lãnh đạm bỗng nhiên tiêu tan trong không trung! Lấy nhãn lực của Đông Phương Kinh Lôi mà không ngờ cũng không thấy rõ nữ tử này đến tột cùng biến mất như thế nào!
Quyển 5