Ngọc Mãn Thiên giận sôi lên nhưng chính hắn cũng biết đối phương khinh công thật sự rất cao, nếu đã có chủ tâm muốn chạy mình cũng không thể lưu hắn lại. Nếu một kiếm vừa rồi không thể lưu hắn lại, như vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bỏ đi, nên không khỏi hung hăng "phì" một tiếng, mắng: "Cũng không biết là cái dạng tiểu nhân hèn hạ gì, không biết là đồ súc sanh vô nhân tính nào có thể đào tạo ra một sát thủ vô nhân đạo như ngươi. Đám người này sống trên đời, quả thực trời không có thiên lý mà."
Kỳ thật Ngọc Mãn Thiên nói những lời này bất quá chỉ là để phát tiết phẫn hận trong lòng. Một sát thủ há để lời nói của người khác ở trong lòng, hắn đã từ bỏ việc giao thủ với Lăng Kiếm.
Chỉ là, Ngọc Mãn Thiên cũng không biết, hắn mới vừa rồi rất không cẩn thận, cũng rất không đúng dịp, động đến cái vảy ngược của Lăng Kiếm, làm cho một hồi đại chiến vốn có thể tránh khỏi lại lần nữa triển khai.
Cơ hồ trong nháy mắt, Ngọc Mãn Thiên đột nhiên cảm giác được không khí bên cạnh có chút khác thường. Một cỗ sát khí lạnh như băng bao phủ lên chính mình khiến hắn không khỏi cả kinh ngẩng đầu. Trước mặt chính là một người mặt che hắc y, trong đôi mắt lộ ra sát ý điên cuồng cùng hận ý nồng đậm vững vàng nhìn thẳng vào hắn. Cả người tựa như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, chiến ý đầy ý sát phạt quả quyết cùng dục vọng tàn sát thương sinh mãnh liệt.
Đúng là Lăng Kiếm vốn đã rời đi.
Giờ phút này trong ánh mắt Lăng Kiếm phát ra sát ý và chiến ý điên cuồng khiến cho Ngọc Mãn Thiên cũng không khỏi kinh hãi. Như thế nào, người nầy đột nhiên như là bị cái gì cường đại kích thích.
Đúng là câu nói cuối cùng của Ngọc Mãn Thiên đã hoàn toàn chọc giận Lăng Kiếm. Là người đều có điểm giới hạn của chính mình. Một khi có người vượt qua giới tuyến này, như vậy, cho dù đó là người bùn cũng sẽ tức giận. Mà Lăng Thiên, chính là nghịch lân trong lòng Lăng Kiếm.
Bất luận kẻ nào vũ nhục công tử đều phải trả giá bằng tánh mạng. Nếu kẻ vũ nhục không mất mạng thì người mất mạng chính là Lăng Kiếm.
Một câu nói cuối cùng của Ngọc Mãn Thiên dĩ nhiên là lăng nhục Lăng Thiên. Điều này trong lòng Lăng Kiếm tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ. Nếu như người Ngọc Mãn Thiên mắng chính là Lăng Kiếm thì giờ phút này Lăng Kiếm sớm đã đi xa. Nhưng chuyện quan hệ đến Lăng Thiên, Lăng Kiếm lại không thể chịu đựng được.
Chỉ bằng một câu nói này đã làm cho hai người lâm vào cục diện không chết không thôi.
Làm nhục công tử, chết.
Mặc kệ ngươi là ai.
Tử chiến hôm nay đã không thể tránh khỏi, hoặc là ta giết chết ngươi hoặc là ngươi giết chết ta. Không chết không thôi. Sự vũ nhục này chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch được.
"Ừm. Tiểu tử, làm sao vậy. Sao lại không đi." Ngọc Mãn Thiên không khỏi hưng, khí thế toàn thân cũng tăng lên. Chỉ cần ngươi quay lại là tốt rồi. Ngọc Tam gia hôm nay liền hảo hảo giáo huấn ngươi một chút. " Ngươi, đáng chết.." Ngữ khí lạnh như băng từ miệng Lăng Kiếm từng chữ một bắn ra, dám làm nhục vị thần trong lòng Lăng Kiếm. Lăng Kiếm mặc dù giờ phút này nét mặt không chút biểu tình nhưng trong lòng lại nổi lên lửa giận hừng hực. Tại giờ khắc này, hắn thậm chí còn quên mất chênh lệch giữa mình và đối phương. Trong lòng chỉ có một ý niệm là "giết chết không tha".
"Ha ha ha." Ngọc Mãn Thiên ngửa mặt lên trời cười dài, bộ dáng miệt thị, kiêu ngạo nhìn quanh:" Chánh hợp ý ta. Nơi này không phải chỗ chiến đấu tốt, đi theo ta." Vừa nói vừa phi thân lên ngựa. Lăng Kiếm nhìn Ngọc Mãn Thiên, không chút chần chờ đi tới, trong mắt hắn đây chính là kẻ vũ nhục công tử. Là một kẻ sắp cùng mình tử chiến.
Hai con ngựa một trước một sau rời đi. Ánh mắt Lăng Kiếm lạnh lẽo nhìn Ngọc Mãn Thiên phía trước toàn thân phát ra lệ khí, trong ánh mắt lộ ra một tia tử vong cùng vẻ phẫn nộ. Ngay cả võ công ngươi cao hơn ta thì đã sao. Chẳng lẽ Lăng Kiếm ta sợ ngươi. Thắng không nổi ngươi nhưng nếu đồng quy vu tận thì vẫn có vài phần nắm chắc. Lăng Kiếm ta chính thanh kiếm của công tử. Lăng Thiên chi kiếm. Nói cái gì cũng không có thể làm ảnh hưởng tới danh dự của công tử.
Chỉ cần Lăng Kiếm ta còn một hơi thở, bất luận kẻ nào cũng không thể ở trước mặt ta vũ nhục Lăng Thiên công tử.
Thắng thì sao. Bại thì sao. Sinh thì sao. Tử thì sao.. Không có gì phải sợ hãi.
Bên cạnh bờ sông là một rừng đào.
Xuân đã qua, hè sắp tới. Rừng đào rực rỡ ngày xưa nay đã ngưng kết ra những quả đào non to cỡ đầu ngón tay cái. Dưới tàng cây lờ mờ có thể thấy được những cánh hoa đào làm say lòng người ngày xưa, hôm nay bị gió thổi mưa rơi làm cho rơi rụng mà lặng lẽ biến mất tại thế giới này, phảng phất như chưa từng có mặt trên đời, chỉ còn lại những cánh hoa tàn nằm nghiêng trên mặt bùn đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lạc hồng há là vật vô tình, đến mùa xuân hóa bùn mà hộ hoa.
Chỉ bất quá, cái hôm nay có hai kẻ muốn giữ gìn chính là tôn nghiêm của vũ giả hoặc là nghịch lân của sát thủ.
Giờ phút này, trong rừng đào đang có vô số kiếm khí tung hoành. Thỉnh thoảng có tiếng kim thiết giao kích truyền ra. Đột nhiên, một tiếng nổ điếc tai xé gió nổi lên, tiếp theo là một hồi yên tĩnh.
"Võ công của ngươi không tệ." Trong rừng đào, Ngọc Mãn Thiên thở hổn hển, trên người cũng có thêm bảy tám vết máu, nhìn Lăng Kiếm đối diện, trong ánh mắt lại mang theo một tia tiếc hận:" Kiếm pháp tinh tế, thân pháp huyền diệu khó thấy, càng khó được chính là hai cái có thể khế hợp hoàn mỹ, bù đắp cho nhau, quả thật là thần kỹ trước đây chưa từng gặp. Chỉ tiếc, nội lực của ngươi lại không thể phối hợp, không bằng ta đã tu luyện mấy chục năm, cho nên ngươi thất bại."
Đối diện, hắc y trên người Lăng Kiếm xuất hiện nhiều chỗ tổn hại nhưng lại không thấy thương thế gì rõ ràng. Khăn đen che mặt không biết khi nào đã bị chém nát bấy, rơi trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt tái nhợt không còn nửa điểm huyết sắc, khóe miệng ẩn hiện một vết máu mờ. Không có ngoại thương, cũng không có nghĩa là Lăng Kiếm chiếm thượng phong, trái ngược, Lăng Kiếm bởi vì nội lực kém xa đối thủ nên bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như không phải được huấn luyện trường kỳ nghiêm khắc thì hắn đã sớm ngã xuống đất. Trường kiếm mặc dù vẫn cầm ở trong tay nhưng buông xuôi xuống, bất cứ người nào sáng suốt đều có thể thấy hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng tiến công tái chiến.
Tuy nhiên ngay cả đã như thế, thân hình Lăng Kiếm vẫn đứng thẳng tắp như cây bút, trên mặt ánh mắt vẫn bình bình thản nhiên, tựa hồ đối với sanh tử trước mắt chưa từng để ở trong lòng. Ánh mắt vẫn đằng đằng sát khí, kiên quyết và nhiệt liệt như trước.
Hai người đã chiến đấu một canh giờ, bị vị đương kim tuyệt đỉnh cao thủ Ngọc Mãn Thiên này luân phiên tiến công, Lăng Kiếm dù sao công lực không đủ, rốt cục đã thua.
Dưới tình huống lực lượng kém xa, kiếm pháp tinh diệu, thân pháp thần kỳ cũng không có cách nào thay đổi vận mệnh bại trận.
"Ta không bằng ngươi thì sao." Lăng Kiếm thần sắc thản nhiên ngẩng đầu lên, nhìn mũi kiếm gần trong gang tấc, chỉ cần nhẹ nhàng nhích tới là có thể cắm vào cổ họng, dễ dàng chấm dứt tánh mạng hắn.
Lăng Kiếm tự cười giễu một chút, hờ hững nói, "Ta vẫn còn chưa chết. Chỉ cần ngươi không đem đầu ta cắt xuống, ta vẫn còn chưa bại. Ta thừa nhận ta không bằng ngươi, nhưng ta chưa có bại. Ta còn tánh mạng, ta sẽ không bại
"Nếu như không thể nhìn thấu tự thân sanh tử, không thể làm một sát thủ đủ tư cách. Nếu đi giết người, như vậy phải tùy thời chuẩn bị bị người giết. Sanh tử có cái gì. Bất quá là lại vào luân hồi một phen mà thôi."
Tại giờ khắc này, trong lòng Lăng Kiếm đột nhiên dâng lên lời Lăng Thiên từng nói qua với mình, bất tri bất giác liền đem nói ra. Trong lòng lại đột nhiên hiện lên thần tình đạm mạc của Lăng Thiên. Công tử, Lăng Kiếm muốn đi, chính người ngàn vạn lần phải bảo trọng chính mình. Nếu có kiếp sau, ta sẽ lại là thanh kiếm của công tử.
Ngọc Mãn Thiên tức cười.
Tuyệt đối không nghĩ tới, người tuổi trẻ trước mặt này đối với sanh tử có thể thông suốt như vậy. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận ý tứ thưởng thức. Thiên tư như thế, lòng dạ như thế, võ công như thế thật là khó được. Công lực hơi lộ vẻ bạc nhược yếu kém cũng chỉ là tương đối so với chính mình mà thôi, nói về tuổi tác, người này nhiều nhất cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi. Chính mình lúc hơn hai mươi tuổi đâu có công lực như thế. Duy nhất đáng tiếc chính là, thiếu niên ưu tú như thế lại đi trên tà lộ khó có thể quay đầu lại.
Ngọc Mãn Thiên trong lòng mâu thuẫn, từ đáy lòng không muốn đem thiếu niên võ học thiên tài này hủy ở trong tay mình. Hắn mới vừa rồi một kiếm vén khăn che mặt của Lăng Kiếm lên, trong nháy mắt cơ hồ muốn kinh hô thành tiếng. Tuyệt đỉnh cao thủ như thế, lãnh huyết sát thủ dĩ nhiên nhìn qua lại là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Ngọc Mãn Thiên thực sự rõ ràng, muốn tại mười bảy mười tám tuổi có thể đạt tới cảnh giới võ học như vậy sẽ khó khăn như thế nào. Đây quả thực là một chuyện khó tin, kỳ tích không có khả năng xảy ra. Thiếu niên này đã từng thừa nhận bao nhiêu nỗi cực khổ so với bạn bè cùng lứa tuổi mới có thể đạt đến trình độ này. Tu vi cũng không phải có thiên tư tốt một chút, ăn nhân sâm, linh chi vài trăm năm là có thể nhanh chóng tăng lên. Nếu muốn đạt tới võ học đỉnh phong thì chỉ có dựa vào chính mình, mồ hôi cùng cố gắng từng bước xông tới.
Bản thân Ngọc Mãn Thiên là một người mê võ thành cuồng, thuở nhỏ dựa vào nỗ lực kinh nhân cố gắng khắc khổ tu hành, so sánh với các đồng bối khác có tư chất hơn người thì thượng võ công, hạ khí lực Ngọc Mãn Thiên cơ hồ đều hơn bọn hắn gấp ba, thậm chí còn hơn nữa. Tất cả Ngọc gia từng chứng kiến Ngọc Mãn Thiên luyện công đều tặc lưỡiphải là luyện công mà từ đầu đến chân đều là đang tự ngược đãi mình. Luyện công như điên như cuồng như thế cho nên bây giờ Ngọc Mãn Thiên mới có vốn liếng đủ để ngạo thị thiên hạ như vậy.
Nhưng đối mặt với thiếu niên trước mặt này, Ngọc Mãn Thiên cũng cảm giác được chính mình thật sự không có tư cách kiêu ngạo.
Nhất là, ngay lúc Ngọc Mãn Thiên lột khăn che mặt của Lăng Kiếm, vẻ kiêu ngạo cố hữu trong nháy mắt biến mất vô tung. Chính mình luyện công điên cuồng như thế, nhưng chính mình lúc tuổi bằng hắc y thiếu niên trước mắt này công lực có thể bằng một nửa hắn sao.. Không thể.
Nói cách khác, hắc y thiếu niên này đến tột cùng phải thừa nhận nỗi thống khổ vượt xa chính mình thì mới có được một thân tu vi hôm nay.
Quyển 3