Ngoài sân cánh cửa nhẹ nhàng kêu lên, một người đi đến. Toàn thân hắc y, là một thiếu niên, trên mặt tướng mạo hết sức tuấn tú nhưng vẻ mặt lại hết sức cứng nhắc, thần quang trong ánh mắt tựa như mắt ưng, lợi hại đến cực điểm.
"Lăng Kiếm. Ngươi làm sao tới đây?" Kiểu Nguyệt Công Chúa thường xuyên đến Lăng Gia đến nên cũng nhận ra thủ hạ tâm phúc của Lăng Thiên, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Lăng Kiếm vừa thấy tam nữ, cũng không khỏi lấy làm kinh hãi.
Bình thường, Lăng Kiếm nếu không có chuyện khẩn cấp đặc biệt thì ban ngày căn bản không xuất hiện ở chỗ này. Nhưng hôm nay, Lăng Kiếm lại nhận được một tin tức rất trọng yếu, việc này không phải chuyện đùa, phải lập tức cho Lăng Thiên biết để định ra đối sách tương ứng nên Lăng Kiếm mới có thể phóng tâm, không để ý chạy lại đây. Nào biết Lăng Thiên không có ở đây, hơn nữa trong viện còn có ba vị đại tiểu mỹ nhân dùng một loại ánh mắt như thưởng thức động vật quý hiếm nhìn mình.
"Ồ, công chúa điện hạ cũng ở chỗ này. Ta đến tìm công tử có một số việc thông báo, nếu công tử không có ở đây, tiểu nhân cáo lui." Lăng Thiên nếu không có ở đây, Lăng Kiếm cảm thấy nếu mình có lưu lại thì cũng không có ý tứ gì, liền có ý cáo từ. Thầm nghĩ đợi buổi tối thì trở lại. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thì thấy sắc trời đã bắt đầu tối, mặt trời đỏ hồng ngả về tây, mây hồng đầy trời, lúc này đã là hoàng hôn.
"Chậm đã. Lăng Kiếm, ta có việc hỏi ngươi." Kiểu Nguyệt Công Chúa như cười như không nhìn hắn:" Lăng Kiếm, ngươi giỏi lắm, phối hợp với công tử gia của ngươi nhiều năm như vậy, đem bổn công chúa chơi đùa như kẻ ngốc, rất thú vị nhỉ?"
Lăng Kiếm nhất thời có chút chật vật. Nếu như vị công chúa khác có dũng khí nói như vậy hắn có thể một kiếm đâm qua, trực tiếp giết chết, cho dù là người trong hoàng thất cũng không ngoại lệ. Nhưng Kiểu Nguyệt Công Chúa lại là một ngoại lệ. Dù sao nàng là con gái Lăng Nhiên, là biểu muội của Lăng Thiên. Lăng Kiếm nhất thời có chút không biết nói như thế nào, chẳng lẽ đã biết được chuyện của công tử sao. Xem ánh mắt của của nàng thì rất có khả năng nên không khỏi cẩn thận nói:" Lời này của công chúa là ra sao. Ách, chuyện này tiểu nhân cũng không rõ ràng, tiểu nhân có chuyện quan trọng, xin cáo lui."
Mặc dù thân phận Lăng Kiếm bây giờ sớm đã không phải là nô phó. Trên dưới Lăng Gia cũng không người nào dám khinh thị hồng nhân bên người Lăng Thiên, mà đích hệ của Lăng Thiên thì lại càng cung kính, duy mệnh mà tòng. Nhưng hôm nay trước mặt Kiểu Nguyệt Công Chúa, lại không biết nàng đến tột cùng biết nhiều ít bao nhiêu, dưới tình huống này cần phải ngụy trang hay không.
"Hừ. Không rõ ràng." Kiểu Nguyệt Công Chúa hừ lạnh một tiếng:" Ta xem ngươi so với người khác thì phải rõ ràng hơn nhiều. Còn không cấp cho bổn công chúa sự thật ư?"
Lăng Kiếm không khỏi mím môi, cả người cũng nhất thời dâng lên một cổ hàn ý, ngữ khí thản nhiên nói:" Có một số việc, công chúa điện hạ tốt nhất là đi hỏi công tử." Lăng Kiếm nói những lời này căn bản là không giống như là một người hầu nói chuyện với chủ tử. Cũng căn bản không giống như là nói chuyện với công chúa, trong giọng nói lộ ra vẻ kiêu ngạo từ cốt tủy, còn có chút như khinh miệt đối với Thừa Thiên hoàng thất. Nên biết mấy năm gần đây, Lăng Kiếm một tay nắm Đệ Nhất Lâu. Trừ Lăng Thiên, Lăng Lão phu nhân và Lăng Thần ra thì trong thiên hạ thật đúng là không có ai có thể được hắn để trong mắt. Gần đây thật ra lại có thêm một Ngọc Mãn Thiên. Nhưng Ngọc Mãn Thiên chẳng những võ công hơn người mà lại là người quang minh lỗi lạc. Lời hứa đáng giá nghìn vàng nên được Lăng Kiếm coi trọng.
Nói giỡn. Tại thế giới này trừ công tử có thể tùy ý quát tháo ta. Trong thiên hạ không có người thứ hai nào có thể đối với Lăng Kiếm ta như vậy. Ngươi là Thừa Thiên công chúa thì như thế nào. Nếu ngươi không phải là biểu muội của công tử thì chỉ bằng mấy câu vừa rồi ta đã giết chết ngươi. Đừng nói là ngươi. Cho dù là Thừa Thiên quốc hoàng đế Long Tường, chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng thì bất quá cũng chỉ là vong hồn dưới kiếm Lăng Kiếm ta mà thôi. Các ngươi còn chưa đủ tư cách đối với ta như vậy.
Nói xong những lời này, Lăng Kiếm xoay người muốn đi mà Kiểu Nguyệt Công Chúa từ trước tới nay chưa từng có ai dám nói với nàng như vậy. Coi như là hoàng hậu Dương Tuyết, mặc dù tâm lý coi mẹ con mình như cái đinh trong mắt nhưng khi thấy mình thì vẫn biểu hiện ra vẻ hòa ái dễ gần. Không nghĩ tới Lăng Kiếm lớn mật như thế. Chỉ một thoáng sau, Kiểu Nguyệt Công Chúa như nổi điên, cả người lạnh lẽo, đôi môi run run nói không nên lời.
Lăng Kiếm vừa muốn xuất môn thì thấy một gã gia đinh cấp tốc đi tới nói:" Người Vệ phủ đến. Xin mời Vệ tiểu thư nhanh hồi phủ. Vệ đại nhân cùng Vệ phu nhân có chuyện quan trọng thương lượng."
Kiểu Nguyệt Công Chúa hỏi:" Có mấy người tới."
Gia đinh nọ nói:" Có hai người. Trong đó một người hình như là Vệ phủ Vệ đại quản gia."
Kiểu Nguyệt Công Chúa nhất thời nhớ tới chuyện hôm nay cùng Lăng Thiên trên đường đi tới hoàng cung mà không khỏi nhìn Vệ Huyên Huyên lo lắng. Nếu Vệ Huyên Huyên đụng tới kẻ khinh bạc vô lại như vậy chẳng phải là không xong sao. Bây giờ các đại thế gia đều có người tụ tại Thừa Thiên, mà số thế gia công tử có đức hạnh cũng không nhiều lắm, khó bảo đảm là không có kẻ hoàn khố to gan lớn mật thứ hai như vậy.
Nàng không khỏi nhíu mày nói:" Hôm nay Thừa Thiên không yên ổn, Huyên Huyên muội tử đi theo hai người trở về có thể gặp nguy hiểm hay không. Hay là tìm người hộ tống một chút cho thỏa đáng." Một mắt nhìn đi lại phát hiện ra thân ảnh Lăng Kiếm đã sắp ra khỏi tiểu viện, không khỏi sẵng giọng: "Lăng Kiếm, ngươi đứng lại." rồi quay đầu phân phó nói: "Ngươi đi nói cho Vương Thông, bảo hắn an bài vài người hộ tống Vệ cô nương hồi phủ."
Lăng Kiếm vốn chưa nhìn thấy Lăng Thiên nên không thể kịp thời thông tri tin tức, đang có chút xúc động. Lúc này lại nghe Kiểu Nguyệt Công Chúa dĩ nhiên tùy ý sai sử người trong Lăng Phủ, lại còn gọi mình lại vặn hỏi. Song nhãn hiểm động, không khỏi buột miệng nói:" Dùng người nhiều như vậy làm gì, để ta hộ tống Vệ cô nương về nhà là được."
Kiểu Nguyệt Công Chúa hừ lạnh một tiếng, vừa định chế giễu hắn một hai câu thì lại nghe Ngọc Băng Nhan nhẹ giọng nói:" Có vị đại ca này hộ tống, Huyên Huyên cả đoạn đường có thể bình an vô sự, quả nhiên là rất tốt." Vừa nói vừa âm thầm nhìn Kiểu Nguyệt Công Chúa nháy mắt ra dấu.
Mắt thấy Lăng Kiếm cùng Vệ Huyên Huyên đi ra ngoài, Kiểu Nguyệt Công Chúa không khỏi buồn bực nói:" Muội tử mới vừa rồi sao lại đồng ý. Người này võ công không ra gì, sao có thể hộ tống Huyên Huyên muội tử chu toàn."
"Công chúa yên tâm, quyết sẽ không gặp chuyện không may đâu."Ngọc Băng Nhan thản nhiên cười nói.
Kiến thức của Ngọc Băng Nhan tự nhiên Kiểu Nguyệt Công Chúa không thể sánh bằng. Nàng dù sao cũng là Ngọc Gia truyền nhân, mặc dù do thân thể nên không thể tu tập võ công thượng thừa nhưng kiến thức, nhãn lực đều là cao nhân nhất đẳng. Nàng mặc dù cũng chỉ gặp qua Lăng Kiếm, nhưng Lăng Kiếm mới vừa rồi cả người tản mát ra khí tức lạnh như băng, nàng sớm đã cảm giác được nên lúc ấy thất kinh. Lăng Kiếm này võ công cực kỳ cao, hơn nữa có thể che dấu khí tức tự thân của vũ giả rất hoàn mỹ. Điều này chứng tỏ nội lực đã tu luyện tới trình độ rất cao, thực lực thực sự thì khoảng cách tới tiên thiên chi cảnh cũng không còn xa. Tu vi như thế ít nhất đã là cao thủ cấp bậc Bạch ngọc, lấy tuổi Lăng Kiếm mà nói, thật sự là khó được. Ngay cả nhà mình cũng chưa chắc đã có, tiền đồ thật sự không thể hạn lượng. Nàng cùng Kiểu Nguyệt Công Chúa mặc dù mới gặp mặt, cũng biết vị công chúa này tâm địa thiện lương nên thật sự không đành lòng để nàng vì vậy mà đắc tội với một vị đại cao thủ tương lai. Đại để thế gian cao thủ như thế nào có để một vị công chúa đặt ở trong mắt.
Một người Lăng Thiên, một người Lăng Thần cũng đã đủ làm cho người ta kinh ngạc. Không ngờ bây giờ lại xuất hiện một Lăng Kiếm.
Chỉ tại Lăng Phủ, chính mình chỉ trong ngắn ngủi vài công phu đã phát hiện ra ba gã tuyệt đỉnh cao thủ. Hơn nữa đều tuổi còn trẻ như thế. Thực lực Lăng Gia mạnh như thế nào.. Lăng Phủ, rốt cuộc còn có bao nhiêu cao thủ giấu ở chỗ tối. Thực lực như thế há thế lực tầm thường có thể trêu chọc.
Ngọc Băng Nhan nhu tràng trăm chuyển, không khỏi lại nghĩ tới thời gian trước tại phòng Lăng Thiên phát hiện ra "Ngọc nữ tố tâm kinh" thì trong lòng bừng tỉnh đại ngộ. Cái gì chỉ là nội lực tâm pháp, cái gì là rách nát, rõ ràng là Lăng Thiên không biết mất nhiều ít bao nhiêu công sức vì mình mà đi tìm đối chứng chi dược. Nghĩ đến lương khổ dụng tâm của Lăng Thiên, Ngọc Băng Nhan cảm giác ngọt ngào, khóe mắt không khỏi thoáng có chút ướt đẫm. Khi đó Lăng Thiên cố nhiên là không muốn cho mình biết thực lực của hắn, bất quá hẳn là cũng sợ mình sau khi biết thì trong lòng có ý bất an.
Ngọc Băng Nhan si ngốc ngồi dựa vào trên cửa, từng cơn gió nhẹ thổi tóc và tay áo nàng phất phơ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Gia cách Vệ gia cũng không phải rất xa, đi bộ cũng bất quá mất nửa canh giờ. Nghĩ đến vợ chồng Vệ Chánh Phong vì cố ý muốn trừng phạt nữ nhi một chút mà dĩ nhiên không phái kiệu tới đón. Mà người Lăng Gia hộ tống lại là Lăng Kiếm, cũng một vị không thích hầu hạ người khác. Mấy dặm đường này cũng chỉ có thể dùng chân đi bộ mà khoảng cách giữa hai nhà cũng chẳng phải là nhấc chân tới ngay. Hơn nữa, Lăng Kiếm cũng không phải là muốn hộ tống Vệ Huyên Huyên, bất quá là mượn cớ né tránh Kiểu Nguyệt Công Chúa vặn hỏi mà thôi. Mặc kệ Kiểu Nguyệt Công Chúa đã biết được gì nhưng nếu không có mệnh lệnh Lăng Thiên thì Lăng Kiếm tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa câu.
Nhưng Lăng Kiếm lại quên mất một đại sự. Hắn lại hồn nhiên quên Vệ Huyên Huyên là một vị đại môn thiên kim tiểu thư, thể chất vốn là yếu nhược, sao có thể đi được đường xa như vậy.
Mới đi được vài bước, Vệ Huyên Huyên hai chân đã đau đến tê dại không chịu nổi. Vệ phủ quản gia đi phía trước mặc dù thỉnh thoảng ân cần quay đầu lại xem liếc mắt một cái nhưng lại không có ý tứ dừng lại chờ một chút nào. Vệ Huyên Huyên nhất thời trong lòng kêu khổ, nghĩ việc này nhất định là ý của phụ thân mẫu thân mình, muốn cho chính mình chịu chút đau khổ. Nàng ngày ấy bị Ngọc Mãn Thiên kéo đi, hai chân đến bây giờ vẫn còn đau nhức, giờ phút này đi đường xa như vậy, hai đùi càng thêm đau nhức.
Quyển 3