"Không sai," Đây là lần thứ ba từ miệng Dương Không Quần phát ra hai từ này trong một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa lại với cùng một người. Chuyện này đối với Dương gia có thể nói là xưa nay hiếm.
"Loạn cục hôm nay nói vậy coi như là đã thành, Dương gia chúng ta tạm thời đang bị vây trong thế hạ phong, không những khó thoát ra mà kình địch Lăng gia kia lại toàn bộ không tổn hao gì, đây là điểm hoàn toàn bất lợi. Hiện giờ chỉ có đảo lộn thiên địa, tìm mọi cách khiến cho Lăng gia cũng phải tổn thất một chút, có như vậy mới tiếp tục bảo trì được thế thăng bằng giữa hai nhà, cho dù phải đắc tội với một tuyệt thế cao thủ cũng là chuyện đáng làm. Một khi hai nhà Lăng Dương vẫn ở thế giằng co, Hoàng thất cũng không dám coi thường vọng động! Quả thật là một ý kiến hay!"
Dương Chánh vẫn giữ nụ cười âm hiểm: "Cụ thể cách thức tố cáo như thế nào mong gia chủ quyết định, bất quá thuộc hạ có một đề nghị không bằng mượn chút lực lượng bên ngoài, nhờ Hoàng thất nhúng tay vào. Dù sao tại loạn cục này, Lăng gia có một cao thủ như vậy cũng không chỉ mình chúng ta lo lắng!"
Dương Không Quần ngẩn ra, nhưng ngay lập tức khóe miệng hiện ra một nụ cười đầy âm lãnh, ánh mắt liên tục lóe sáng. Nhìn hắn lúc này giống như một con độc xà đang há miệng phun ra hít vào phì phì không ngừng.
Sáng sớm.
Thừa Thiên Hoàng Đế Long Tường chậm rãi đi ra tẩm cung, nhìn bầu trời trong sáng tâm tình cảm thấy vô cùng sảng khoái, có vẻ như lâu lắm mình mới đ này, nhìn quanh cây cỏ tựa hồ cũng vì chính mình mà cười vui.
Nguyên nhân chính là Ngự y vừa báo lại ái phi sủng ái nhất của Long Tường là Lăng Nhiên lại một lần nữa có tin mừng! Tin tức này làm cho tâm tình Long Tường đại hỉ, Lăng Nhiên thủa nhỏ thân thể yếu nhược, sau khi gả cho hắn cũng chỉ sinh được một vị Hạo Nguyệt công chúa, từ đó tới nay không có thêm tin mừng nào. Điều này không chỉ mình Hoàng đế Long Tường lo lắng mà bản thân Lăng Nhiên cũng luôn thấy rất tiếc nuối, chỉ hận chính mình kém cỏi, không thể vì Long Tường mà sinh hạ một vị hoàng tử. Từ trước tới nay vẫn là mẹ quý nhờ con, Lăng Nhiên vẫn luôn bị Hoàng hậu Dương Tuyết áp bức chuyện sanh nở này. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Nhưng cũng không ngờ rằng tới lúc công chúa Hạo Nguyệt đã mười bảy tuổi rồi mà Lăng Nhiên lại có thể hoài thai một lần nữa. Tin tức này đến khiến cho cả hai người đều như sống trong mộng! Cũng vì cùng ái phi chung niềm vui sắp có hài tử, Long Tường cố ý ở lại tẩm cung của ái phi đêm qua, cả đêm lúc nào cũng dán mắt vào cái bụng nhỏ nhắn của ái phi. Long Tường nghĩ đến trong đó chính là cốt nhục của mình trong đáy lòng không khỏi bật cười.
"Bẩm Hoàng thượng, Dương lão công gia cầu kiến."
"Tuyên hắn vào." Long Tường tâm tình đang rất sảng khoái, không suy nghĩ gì thêm. Nhưng ngay sau đó cũng chợt cảm thấy kỳ quái, sắc trời bất quá mới vừa sáng thôi, vị nhạc phụ này sớm như vậy tới tìm mình làm gì?
"Hoàng Thượng, sát thủ hại Nam Cung công tử đã tìm được rồi!" Dương Không Quần vừa tới đã thốt lên một câu động lòng người, "Xin mời Hoàng Thượng làm chủ cho lão thần, đuổi bắt hung thủ, trả lại sự trong sạch cho Dương gia ta. Cũng là trả lại công đạo cho Nam Cung thế gia!"
"Ồ? Đã có tin tức nhanh vậy sao? Nhạc phụ đại nhân cứ từ từ giải thích cho Trẫm nghe rõ ràng đã nào!" Long Tường trong lòng thầm mắng to, đúng là một lão thất phu mà. Ngươi lâu nay ẩn giấu một lực lượng mạnh mẽ đến như vậy, tới nay cũng không hề có một lời giải thích, vậy mà cái việc đuổi bắt hung thủ sát hại tôn nữ tế (cháu rể) của ngươi lại muốn ta thay ngươi đi làm! Bực nhất chính là ngươi lại còn một lần đưa cả Dương gia cùng Nam Cung thế gia ra để muốn dọa ta nữa!
"Dạ, hung thủ chính là một gã thầy tướng áo xanh, ngày hôm qua hắn cải trang đi vào Thừa Thiên thành, võ sĩ Dương phủ phát hiện đang muốn vây bắt nhưng đột nhiên Lăng Thiên công tử của Lăng gia xuất hiện ngăn trở, đem thầy to xanh kia che giấu trong Lăng phủ. Hoàng Thượng, liên lụy tới Lăng lão công gia chính là ảnh hưởng tới thanh danh của Hoàng Thượng, vi thần thực không dám tự tiện. Chính vì vậy sáng sớm mới mạo muội tới quấy rầy, xin Hoàng thượng cho lão thần một chủ ý."
Dương Không Quần sắc mặt thống thiết, thật muốn động lòng người, "Lăng Thiên công tử kia tuổi còn trẻ, tính tình nông nổi, bị hung thủ lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Hoàng Thượng, đuổi bắt hung thủ lúc này cũng chính là mang lại sự trong sạch cho Lăng công tử, nếu một khi Nam Cung thế gia biết nghi phạm giết Nam Cung công tử đang ẩn nấp ở Lăng phủ, lại còn làm thượng khách của Lăng công tử, sợ rằng thật không ít phiền toái!"
"Cái gì? Lăng Thiên? Tin tức này liệu có thể tin được không vậy?"
"Tất nhiên là chân thiên vạn xác, việc này liên quan mật thiết tới danh dự của Lăng gia, vi thần sao dám hồ đồ, khẩn xin Hoàng thượng sớm hạ quyết định, hung thủ kia võ công cực cao, vạn nhất lựa theo tình hình trốn thoát, Lăng công tử thực đã bị hắn đầu độc, không quản gì để hắn ra khỏi thành rời đi thì Thừa Thiên ta thật phiền toái rồi. Lần trước tại trên đường phố, chính hắn chỉ trong một nén hương đã giết hơn trăm thị vệ, một đại ma đầu như vậy sợ rằng trăm năm nay chưa có ai, vậy nên cho dù phải huyết tẩy trời cao cũng không nên quá so đo, miễn sao tránh được hậu quả sau này." Dương Không Quần trên mặt lộ một vẻ quan tâm cực điểm tới Lăng Thiên!
Long Tường trong lòng cả kinh, hắn không phải khiếp sợ cái gì là đại ma đầu mà Dương Không Quần đang nói tới kia nhưng hắn lo đứa cháu nội bảo bối Lăng Thiên kia của Lăng gia xảy ra chuyện. Đứa nhỏ này cũng thật là, mấy năm gần đây không khi nào được yên. Cơ hồ mỗi ngày đều có người nói bên tai mình rằng Lăng Thiên vừa làm chuyện gì đó, nhất là chuyện gây hấn đánh người, mà hắn thích nhất là gây sự với mấy vị công tử của Dương gia, mỗi người đều đã bị hắn đánh không dưới mười lần rồi!
Hễ cứ sự tình gì liên quan tới Dương gia, tra đi tra lại một hồi kiểu gì cũng có Lăng Thiên trong đó, khi thì thượng một đả, lúc lại hạ một cước. Thế nhưng đến cuối cùng hắn lại lôi mình ra làm lá chắn, "Ta đánh ngươi, nếu ngươi không phục, cẩn thận ta nói cô phụ thu thập ngươi!" (cô phụ: chồng của cô ruột). Mỗi khi hắn đưa chiêu bài này ra thì người nào dám có dũng khí lên tiếng nữa đây? Những năm gần đây, nếu có khi nào Lăng Tường ba ngày liền không nghe được tin tức Lăng Thiên gây chuyện là cảm thấy không bình thường. Mặc dù uy danh của chính mình bị hắn lợi dụng, nhưng Long Tường cũng không thật sự làm khó hắn, tên tiểu quỷ này luôn nghĩ rằng mình vì cha vàgia gia hắn nên nhẹ tay với hắn!
Tuy nhiên lần này hắn đã đi hơi quá rồi, trước kia chuyện của ngươi với Dương gia, dù gì cũng là chuyện quấy rối vặt vãnh trẻ con, ta có thể nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn ngầm giúp đỡ một chút; nhưng bây giờ đây lại là chuyện liên quan tới hung thủ giết người, ngươi lại đi chứa chấp hắn trong Lăng phủ. Mà hắn là ai cơ chứ? Là người giết công tử con ruột của một trong tám đại thế gia đương thời Nam Cung thế gia. Như vậy không phải là tự mình nhằm đúng tổ ong vò vẽ mà đụng sao?
Cau mày chậm rãi đi quanh hai vòng, Long Tường quay về phía Dương Không Quần, trong bụng cũng có chút phập phồng: "Dương lão thần, cái này, … bất quá cũng chỉ là một người,… là Nam Cung công tử bị giết mà thôi, không lẽ vậy cũng muốn Trẫm phải hưng sư động chúng xuất động Ngự lâm quân sao? Dương phủ cao thủ nhiều như mây, mỗi người đều thâm sâu không lường hết được, đuổi bắt một gã nghi phạm tiểu tiểu nhân đó hẳn không phải là chuyện khó?"
Những lời này trên danh nghĩa là nói chuyện này không đáng vậy, nhưng thực tế lại là đang chất vấn Dương Không Quần, nhất là câu Dương phủ cao thủ nhiều như mây, mỗi người đều thâm sâu không lường hết được kia. Cái này chẳng khác gì hỏi thẳng Dương Không Quần rằng ngươi cũng nên giải thích một chút về binh lực trong phủ của ngươi chứ?
Long Tường trong thâm tâm đã thầm tính toán, chỉ cần Dương Không Quần giải thích một chút, Long Tường sẽ lập tức thu nhận một đội binh mã tinh nhuệ gọi là phục vụ cho quốc gia, dù cho hắn không đồng ý một đội thì ít nhất cũng phải nhả ra một nửa! Nếu không, để một chi đội ngũ mạnh mẽ như vậy ngay dưới mắt mình thì thật khó mà ngủ ngon được!
Hơn nữa, Lăng Nhiên vừa mới có thai, thân thể suy yếu, bản thân Lăng Thiên lại là cháu duy nhất của nàng, vừa mới sáng sớm nay chình mình lập lời thề son sắt đáp ứng chiếu cố thật tốt cho Lăng Thiên mới lừa được nàng yên tâm ngủ đi một chút. Chẳng lẽ chính mình lại nuốt lời ngay lập tức sao?
Dương Không Quần đương nhiên nghe ra ý tứ của Long Tường, nhưng trong lòng chợt động, con mắt vẫn kiên định, tựa hồ không hiểu rõ ý của Hoàng thượng, "Dạ bẩm, Hoàng Thượng nói vậy lão thần sợ là hơi quá, việc này nói gì thì cũng liên lụy rất nhiều tới Lăng phủ, lão thần không thể không cẩn thận được, vạn nhất khi lão thần dẫn người vào lục soát nghi phạm mà xúc phạm tới Lăng lão công gia, khi đó,… lão thần thật sự không đảm đương nổi!
Ha ha, ta dù gì cũng chính là cha vợ của ngươi, nhưng bên kia cũng là lão thái sơn nhạc phụ đại nhân, ngươi làm Hoàng Đế không phải đứng đầu thiên hạ sao? Giờ hai người chúng ta, để xem ngươi làm thế nào? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn vậy sao? Mặc dù Dương Không Quần không nói những lời này ra, nhưng ánh mắt của lão thì không che dấu nổi ý tứ này.
Đối với việc Long Tường truy vấn chuyện thực lực, Dương Không Quần tự động coi như không hiểu ý.
Đúng là một lão hồ ly!
Long Tường trong lòng phẫn nộ cực điểm nhưng sắc mặt vẫn như không có gì: "Đã như vậy, trẫm khẩu dụ cho Dương ái khanh tự tới Lăng phủ đuổi bắt tên nghi phạm kia, nhưng vô luận thế nào, tuyệt đối không được kinh động tới những người khác trong Lăng phủ." Nói xong câu này, khóe miệng Long Tường không khỏi lộ một ý cười mỉa, tựa hồ rất hài lòng với cách xử trí của mình. Sợ rằng khẩu dụ này của mình chưa tới tai Lăng Chiến thì Lăng Thiên đã chạy tới đây cảm tạ rồi! Nhân tiện cũng cho hai nhà Lăng Dương các ngươi 'thoải mái' với nhau một lần. Lăng gia thực lực cũng đã rất mạnh mẽ rồi, không thể để có thêm cao thủ được. Vậy nên để cho Dương Không Quần xử lý người này là một chuyện rất tốt. Lăng gia sẽ mất đi một tuyệt đỉnh cao thủ, mà Dương gia cũng nhất định sẽ chịu tổn thất không nhỏ; hai nhà vậy là cùng suy yếu đi, cuối cùng ta sẽ là người hưởng lợi nhất!
Dương Không Quần chần trừ một hồi lâu, rốt cục cũng thốt lên: "Lão thần đa tạ Hoàng Thượng!" Hắn vốn định nói rằng khẩu dụ này sợ không thể dùng được, nhưng nghĩ việc này cũng không lớn lao gì, đề nghị Hoàng Thượng hạ thánh chỉ thì không hợp, mà Hoàng Thượng cũng chắc chắn không đáp ứng. Mặc dù khẩu dụ này không có chứng cớ gì, Lăng gia tất nhiên có thể từ chối, nhưng ngược lại chính mình cũng có thể mượn cái này để phát huy, vô luận thế nào, mục đích tuyên truyền việc Lăng gia giao du với kẻ xấu đã đạt được! Tốt nhất là không nên quá tham lam.
Chỉ cần tới Lăng gia lớn tiếng một chút, thanh thế ầm ĩ một chút, mà tốt nhất là đem gã cao thủ kia giết đi, khi đó mình cũng có cái để nói với Nam Cung Thiên Long, mà Lăng gia cũng sẽ không dễ dàng nuốt trôi cục tức này. Lúc đó cứ để cho hai nhà họ đấu với nhau một trận, chính mình sẽ được nghỉ ngơi lấy lại sức một phen!
Do vậy, về việc Long Tường cấp thánh chỉ hay khẩu dụ Dương Không Quần cũng không có để tâm lắm, hôm nay mục đích chính chỉ lhông báo với hắn một câu thôi. Đề phòng trường hợp con rể mình trong lòng bất an, đúng lúc mình điều động nhân mã tới Lăng phủ lại cho một đao sau lưng!
Chuyện chính yếu là khi tới Lăng phủ rồi, cũng nên chuẩn bị kỹ một chút, đây cũng không phải chuyện một vài câu nói mà xong được.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử