cảm nhận được sức uy hiếp vô cùng lớn. Nếu như ngay cả Tiên Thiên nội lực cũng không có tác dụng thì hai người đều phải dè chừng và
lo lắng. Hai người vừa rời đi, không nhiều người nhận ra điều đó, tất cả mọi người đều bị trận chiến làm cho khiếp sợ, và càng mong đợi
trận chiến hỗn loạn trong tương lai. Cho nên họ không phát hiện ra hai người đã biến mất không chút tăm tích. Dưới một cái cây rất xa,
Tống Quân Thiên Lý đặt thân thể của Thủy Vô Ba ngồi dựa vào gốc cây, phong thái dung mạo vẫn giống như lúc sinh thời, chỉ là hắn
không có cảm giác như đó là thời khắc cuối cùng. Tình cảnh này, quả thật là vô cùng thê lương. Thấy hai người Lăng Thiên bay đến, Tống
Quân Thiên Lý ánh mắt lóe lên, hắn quan sát Lăng Thiên một lượt từ trên xuống dưới, từ con mắt phát ra ánh sáng chói mắt, nhưng hắn
khônglần nữa cúi xuống ôm lấy thi thể của Thủy Vô Ba nói:"Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, đi theo ta." Ba người đều
trầm mặc không nói gì bay vút đi, khinh công của ba người đều rất giỏi, chỉ thoáng cái, đã lướt qua mấy đỉnh núi, đi vào một sơn cốc bí ẩn;
Tống Quân Thiên Lý đem thân thể của Thủy Vô Ba đặt xuống, vẫn là để hắn ngồi dựa vào tường, chứ không muốn để hắn nằm trên mặt
đất. Từ điểm này có thể thấy, Tống Quân Thiên Lý rất tôn trọng Thủy Vô Ba.
Lăng Thiên nhìn về phía thi thể của Thủy Vô Ba, ánh mắt cũng đầy sự tôn trọng, tất nhiên không phải là vì võ công của Thủy Vô Ba cũng
không phải đạo làm người của hắn mà chính là sự kiên trì theo đuổi võ thuật và sự thản nhiên khi đối mặt với cái chết. Đây cũng không
phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được. Tống Quân Thiên Lý nhìn Lăng Thiên, mỉm cười, nói:"Không thể tưởng được, thật sự là không
thể tưởng được. Ngươi lại có thể đột phá chỉ trong có mấy ngày, mà lại đạt tới cảnh giới kinh người như vậy! Quả thật là khiến ta kinh
ngạc. Hắn tuy trong miệng nói kinh ngạc, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, có chăng cũng chỉ là xoa tay khoái chí. Đối với
hắn mà nói, thực lực của Lăng Thiên tăng càng nhanh càng tốt, hắn không cần biết Lăng Thiên tăng lên bằng cách nào chỉ cần tăng lên là
tốt rồi! Nhưng mà, hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, dù sao tốc độ tu luyện khủng bố như của Lăng Thiên, Tống Quân Thiên Lý cũng
chưa từng thấy bao giờ. Nhưng mà hắn cũng không muốn biết. Bởi vì, hắn biết rằng nếu như hắn biết thì sẽ ảnh hưởng tới tâm thái bình tĩnh
của mình, đối với hắn mà nói chỉ có hại chứ không có lợi. Bước tiếp theo, hắn không luyện võ công nữa, mà là luyện tâm thái, luyện cảnh
giới! Lăng Thiên mỉm cười, nói:" bây giờ vẫn chưa thể chiến đấu, ít nhất vẫn chưa phải lúc thích hợp nhất để chúng ta quyết
chiến."
Tống Quân Thiên Lý cười to, nói:"Đúng vậy, giờ đây xác thực không phải lúc quyết chiến. Nhưng mà, ta có thể xác nhận từ nay về sau ta
không hề cô độc nữa rồi, ta có ngươi làm bạn, cho dù muốn cô đơn cũng là chuyện khó khăn!" Nói xong ánh mắt hắn đầy nhiệt huyết,
chậm rãi nói:"Ta thật sự rất kỳ vọng trận chiến giữa hai chúng ta! Trận chiến như vậy, ta đã chờ đợi mấy chục năm rồi! Cảm giác cô đơn
quả là khó chịu! May mắn có ngươi! Trước kia chỉ là nguyện vọng, hôm nay, nguyện vọng tựa hồ đã trở thành sự thật, lúc này, ta thật sự
rất vui!" Lăng Thiên im lặng. Đối với Tống Quân Thiên Lý một tuyệt đại tông sư luôn ở đỉnh cao của võ thuật mà nói, đột nhiên phát hiện
một đối thủ bất luận phương diện nào cũng không kém mình, đương nhiên là chuyện vui không kể xiết. Lăng Thiên hiểu cảm giác này cho
nên hắn cũng yên lặng chờ đợi. Niềm vui trên mặt Tống Quân Thiên Lý nhanh chóng vụt tắt thay vào đó là nỗi buồn khi thấy thi thể của
Thủy Vô Ba, hắn nói:"Ta không nhìn ra." "Ngươi cũng không nhìn ra?" Lăng Thiên lần này bị hắn làm cho kinh ngạc. Mãi đến khi Tống
Quân Thiên Lý nói ra mấy chữ này Lăng Thiên mới hiểu, loại độc chất này kinh khủng đến cỡ nào. Hơn nữa lại vô cùng quỷ dị. Tống Quân
Thiên Lý không chỉ là một tuyệt đại tông sư mà hắn còn là một cao thủ y học, trình độ y học của hắn chắc cũng chỉ kém một vài người mà
thôi, vài người này cũng chỉ là thần y kiếp trước, chứ kiếp này có lẽ không ai bằng hắn, về độc dược, hắn tin tưởng rằng không ai có thể
so với hắn, nhất là quái dị độc công! Nhưng giờ đây, hắn lại không thể nhận ra lai lịch của chất độc mà Ngọc Mãn Lâu sử dụng. Đã không
rõ lai lịch thì càng không thể hiểu được. Là độc gì mà đáng sợ đến vậy? Suy nghĩ hồi lâu hắn mới hỏi:"Nếu như bên ngoài không nhận ra,
vậy thì mổ thi thể có thể phát hiện ra gì đó......" Tống Quân Thiên Lý tức giận nói:"Thủy Vô Ba là một cường giả, một cường giả đã chết
nhưng cũng không thể dày xéo lên thi thể của hắn như thế được? Làm thế có khác gì cầm thú đâu? Ta không đồng ý!"
Lăng Thiên cười khổ, Thiên Lý cũng biết hắn sẽ nói thế, nếu có phương pháp khác, hắn lại phải làm như vậy? Hắn đã sớm biết những lời
này một khi nói ra sẽ khiến Tống Thiên Lý nổi cáu, thế giới này dù sao cũng không phải trái đất. Trên trái đất có giải phẫu xét nghiệm độc
tố. Nhưng ở đây lại không thể làm vậy. Đối với người sống, vô luận tàn khốc thế nào, nhưng mà đối với người chết, nếu vẫn còn mạo
phạm, trừ phi là có thù không đội trời chung, nếu không ai đồng ý với hành động đó! Mặc dù Thiên Lý có tư tưởng tiến bộ nhưng vẫn thực
sự khó mà vượt qua được quan niệm của thế giới này. Lăng Thiên chậm rãi nói:"Thiên Lý tiền bối, trong trận quyết chiến vừa rồi, có hiện
tượng gì kỳ lạ, rõ ràng Ngọc Mãn Lâu hạ độc thủ! Với y đạo của tiền bối, rõ ràng nhận ra, bàn tay của Thủy Vô Ba không tổn hao gì,
cũng không có bất luận dấu vết trúng ám khí; Khi mà tay của Ngọc Mãn Lâu và Thủy Vô Ba tiếp xúc, ta rõ ràng nhìn thấy tay của Thủy
Vô Ba có phồng lên trong phút chốc, hắn lập tức lùi lại phía sau, sau đó có một đường đen nhanh chóng chạy dọc theo mạch cổ tay, cũng
đúng lúc đó tay của Thủy Vô Ba mất đi khả năng khống chế, nếu như không phải hắn đã vượt qua cảnh giới của kiếm đạo thì chắc chắn
không thể ra phát kiếm cuối cùng, vậy thì Ngọc Mãn Lâu hạ độc thủ thật đáng sợ, khó mà tránh được, quả thậtã đến mức trí mạng."
Tống Quân Thiên Lý lẳng lặng nghe, hắn lúc đó ở đối diện Thủy Vô Ba, nên không nhìn thấy chi tiết tình huống lúc đó. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
"Hôm nay Thủy Vô Ba đã chết, hơn nữa lại chết một cách vô cùng kỳ lạ, thậm chí có thể nói, Thủy Vô Ba chết một cách không minh
bạch!Hết thảy đều do Ngọc Mãn Lâu hạ độc công; Ta đoán loại độc này, độc tính cổ quái, vô luận công lực của chiêu cao bao nhiêu thì,
cao đến cảnh giới nào, ta tin chắc chắn vẫn có chút phản kháng! Một khi trúng chiêu, vô luận là ai, đều chỉ có ý muốn phản kháng. Ta
không ngoại lệ, ngươi cũng không ngoại lệ!" Nếu như chúng ta đem loại độc chất này tìm ra, coi như cũng là để hắn chết không oan ức!
Cho dù hắn đã chết, cũng cho hắn một câu trả lời minh bạch. Hơn nữa nếu ta không thể làm rõ thủ đoạn của Ngọc Mãn Lâu, Thiên Lý, ta
hỏi ngươi, trên thế giới này còn có ai xứng để Ngọc Mãn Lâu dùng độc công này?" Lăng Thiên cười, chỉ Tống Quân Thiên Lý, lại chỉ mình
nói:"Ngoại trừ ngươi ra, chính là ta!" "Chẳng lẽ ngươi muốn giống như Thủy Vô Ba, cũng chết không minh bạch trong tay Ngọc Mãn
Lâu?" Lăng Thiên hỏi. Tống Quân Thiên Lý sắc mặt có chút khẽ động, nói:"Người sống còn có thể tra ra được, chứ người chết làm sao
có thể tra ra được? Cho dù mổ bụng hắn ra, sao có thể kiểm tra được? Nhiều nhất thì cũng chỉ có thể nhận ra hắn trúng độc mà chết." "Ta
biết làm thế nào để kiểm tra, để ta ra tay, ta nghĩ là ta có thể tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của hắn, giải quyết xong đại thù, cũng là ý
nguyện của Thủy Vô Ba" Lăng Thiên nói. Tống Quân Thiên Lý khẽ giật mình, nhìn nhìn Lăng Thiên, thở dài một tiếng, chắp tay quay người
đi, coi như là miễn cưỡng đồng ý
Sau hồi lâu vái lạy thi thể của Thủy Vô Ba, Lăng Thiên ngẩng đầu thấy Thiên Lý quay người đứng đó, làm như không muốn tham gia vào
quá trình giải phẫu, không khỏi khinh bỉ hắn. Thầm nghĩ rõ ràng mình cũng muốn biết, lại cứ giả bộ bất đắc dĩ, thật sự là....... Nhưng việc
này không nên chậm trễ, Lăng Thiên rút trường kiếm ra, nhanh chóng bắt đầu công việc. Đột nhiên, Lăng Thiên hét lên một tiếng kinh hãi,
lùi lại phía sau, ôm chặt lấy Tống Quân Thiên Lý cùng Lăng Kiếm. Tống Quân Thiên Lý còn chưa hồi phục lại tinh thần, trong mắt đã nhìn
thấy một cảnh không thể tin nổi. Thân thể của Thủy Vô Ba có âm thanh gì đó khẽ vang lên, tựa hồ như vật gì đó bị vỡ, tiếp đó một luồng
khí đen từ lồng ngực của Thủy Vô Ba bay ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân của Thủy Vô Ba. Hắc khí cấp tốc phát huy, trong nháy
mắt đã biến mất tăm.
Quyển 7