Nam Cung thế gia tạm trú ở khách sạn Hồng Phúc. Do lần này Nam Cung gia có quá nhiêu người tới đây, nên bao luôn toàn bộ khách sạn.
"Ầm!" Một người trung niên khuôn mặt màu tím nhạt vỗ một chưởng lên bàn, nghiến răng nói: "Dương Không Quần, ngươi độc lắm! Ngươi không đuổi tận giết tuyệt Nam Cung gia của ta thì không chịu thôi à! Đã như vậy, Nam Cung Thiên Long ta sao có thể dễ dàng tha thứ cho lão thất phu ngươi?"
Nam Cung Thiên Long! Người trung niên này không ngờ lại chính là gia chủ đương đại của Nam Cung thế gia, Nam Cung Thiên Long. Thì ra lão quả nhiên đã bí mật lẫn trong đội ngũ của mình tiến vào Thừa Thiên!
Trước mặt hắn, Nam Cung Thiên Hổ và đệ nhất thanh niên cao thủ của Nam Cung thế gia Nam Cung Vô Danh phân biệt ngồi hai bên. Phía dưới cùng là một thiếu nữ mặt mày tiều tụy, trong hai mắt đầy vẻ cừu hận, chính là Nam Cung Ngọc!
"Ngọc nhi, con thực sự khẳng định người nọ đã nói câu đó?" Nam Cung Thiên Long còn đang có chút không dám tin, người đó sao có thể xuất hiện tại đây? Điều này thật quá khó lý giải.
"Vâng, quyết không sai đâu, sau khi Dương Không Quần về phủ, cơ hồ tất cả mọi người đều nghị luận vì sao lão lại muốn triệt binh. Tất cả mọi người đều suy đoán ý nghĩ của tám chữ, thiên cao vô thượng, vạn lý giang sơn. Cha, người biết cái này rốt cuộc có ý gì không? Võ công của ngươi đó cao tuyệt đỉnh, trong thành Thừa Thiên, người có thực lực giết Nhạc ca không nhiều, cho nên người đó rất có thể chính là..." Nam Cung Ngọc cũng rất nghi hoặc. Vì sao sau khi Dương Không Quần nghe thấy vậy liền lập tức triệt binh, vì sao phụ thân vẫn luôn là thiên hạ vô dịch trong lòng mình sau khi nghe thấy tám chữ này cũng vẻ mặt cũng biến thành rất kỳ quái. Chẳng lẽ, tám chữ này còn có một loại ma lực thần kỳ sao?
Nam Cung Thiên sắc mặt rất khó coi, "Lúc đó, Dương Không Quần trước mặt mọi người nói người đó là hung thủ giết Nhạc nhi ư?" Đây mới là chỗ khiến cho Nam Cung Thiên Long thực sự tức giận. Dương Không Quần, ngươi cũng thật quá khuyết đức đó. Ngay trước mặt mấy ngàn người của hai nhà, nói ra người đó là hung thủ giết nhi tử của ta! Sau đó lại vỗ đít bỏ đi, điều này không phải là quá đáng quá sao?
Ngươi đã nói ra câu này, vậy thì, nếu chúng ta không điều tra, người trong thiên hạ đều chế nhạo Nam Cung thế gia chúng ta hèn yếu nhát gan, ngay cả nhi tử thân sinh của mình chết cũng không dám điều tra hung thủ! Cho nên, dù người đó không phải là hung thủ, Nam Cung gia chúng ta cũng phải muối mặt đi điều tra, nhưng... với thân phận của người đó thì phải điều tra như thế nào đây?
"Dương Không Quần! Ta X lão mẫu của ngươi! Con mẹ nó!..." Nam Cung Ngọc lần đầu tiên thấy phụ thân của mình không để ý đến hình tượng mà ngoác miệng chửi bới! Trong thanh âm lộ ra sự tức giận vô cùng.
"Ngươi đã biết kế hoạch của ta, âm mưu hại nhi tử của ta. Coi như là ta trả nợ cho ngươi đi, nhưng lão vương bát đản ngươi không ngờ lại muốn bức cả Nam Cung thế gia ta vào đường cùng! Ta... ta và ngươi thế bất lưỡng lập! Nam Cung Thiên Long thở hổn hển, ánh mắt trở nên ác độc!
Lão vốn muốn tới Thừa Thiên, tìm Dương Không Quần nói ra ý kiến, bất kể là thế nào, hai đại thế gia hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để trở mặt, coi như tạm thời bỏ qua cho hắn. Còn nợ máu của nhi tử, sau này từ từ đòi lại cũng không muộn! Lão đâu ngờ rằng lần đầu tiên tới Thừa Thiên, ngay buổi tối đã nhận được một tin tức khiến cho ức uất đến thổ huyết.
Lão gia hỏa Dương Không Quần này không ngờ không có một chút ý tứ có tật giật mình nào, ngang nhiên dẫn tầm mắt của mình hướng về phía Lăng gia! Mà chỉ có Lăng gia không thì cũng thôi đi, lại còn cố ý đẩy mình vào thế đối lập với Vô Thượng Thiên! Con mẹ nó, Vô Thương Thiên đâu phải là thứ mà Nam Cung thế gia ta có thể trêu vào! Vô Thượng Thiên không có bao nhiêu người, nhưng tùy tiện xuất ra một người, thì có thể đánh chết N người. Những kẻ đó là người à? Con mẹ nó, đều là Diêm Vương cả đấy!
"Thi thể của ca ca vẫn còn ở trong hầm lạnh của Dương gia, cha, có phải...." Nam Cung Ngọc muốn nói lại thôi, mắt ửng đỏ, tuy thấy tâm tình của phụ thân vô cùng không tốt, vẫn cứ nói ra câu này. Dẫu sao ca ca đã chết rồi, không chỉ không được lá rụng về cội, thậm chí còn chưa được nhập thổ vi an.
Nam Cung Thiên Long nghe thấy tin tức này, mắt cũng trở nên ảm đạm: "Cứ để nó ở đó đã, hiện tại thời tiết dần dần chuyển sang nóng rồi, nếu ra khỏi hầm lạnh, e rằng sẽ mau chóng thối rữa. Đợi giải quyết xong chuyện này, đến nhận thi thể của Nhạc nhi rồi cùng đưa về nhà cũng không muộn. Chắc rằng Dương lão tặc cũng không đến nỗi cố ý làm tổn hại đến di thể của Nhạc nhi đâu. Lão vẫn phải chú ý đến bộ mặt của thế gia mà."
"Thiên Hổ!" Mắt của Nam Cung Thiên Long nhìn về phía đệ đệ của mình, "Ngày mai ngươi đi gặp Dương Không Quần, nhất định phải thảo luận ý kiến cùng lão! Thứ nhất, cái chết của Nhạc nhi, Dương gia không thể chối bỏ trách nhiệm, phải có người bồi táng cùng nhi tử của ta! Thứ hai, đại tôn nữ của Dương Không Quần và Nhạc nhi đã đính hạ hôn ước, vậy thì đã là người của Nam Cung gia ta. Nam Cung gia có quy củ của Nam Cung gia, nó phải theo chúng ta về Nam Cung gia. Điều này không thể thương lượng. Thứ ba, tất cả những cửa hàng buôn bán của Dương gia ở mặt nam, toàn bộ để Nam Cung gia ta tiếp nhận!
"Hả?" Nghe thấy ba điều kiện hà khắc này của Nam Cung Thiên Long, đừng nói là Nam Cung Ngọc, ngay cả Nam Cung Thiên Hổ luôn luôn tâm ngoan thủ lạt miệng cũng biến thành hình chữ "O". "Đại ca? Thế này không ổn? Điều kiện như thế này, cái thứ nhất Dương lão nhi còn có thể chấp nhận, tùy tiện tìm một hạ nhân của Dương gia, hoặc là một tên hộ vệ chiều hôm đó bảo vệ thất trách là được. Nhưng điều kiện thứ hai và thứ ba chắc rằng Dương Không Quần sẽ không chịu đâu! Đặc biệt là cái thứ ba, đây cơ hồ là một nửa gia sản của Dương gia rồi. Dương Không Quần tuyệt đối không đáp ứng đâu!"
"Sai!" Nam Cung Thiên Long bật cười âm độc, "Đổi lại là lúc bình thường, Dương Không Quần có lẽ sẽ quyết định như vậy. Nhưng hiện tại là lúc các thế lực lớn tề tụ tại thành Thừa Thiên, Dương gia đã không thể chịu tổn thất về thực lực thêm được nữa. Điều kiện thứ nhất, thứ hai, Dương Không Quần nếu đáp ứng, Dương gia sẽ lập tức lòng người ly tán, vào một loại thời khắc vi diệu như thế này, lòng người ly tán thì chẳng khác nào sụp đổ hoàn toàn. Cho nên Dương Không Quần thà rằng khai chiến với chúng ta cũng sẽ không chịu đáp ứng điều kiện thứ nhất và thứ hai này! Ta cũng không hi vọng hắn sẽ đáp ứng, hai điều kiện này, chỉ là để bức Dương Không Quần xuống ngựa mà thôi! Cho nên điều kiện thứ ba, lão không thể không đáp ứng. Hơn nữa mục đích chủ yếu của chúng ta chính là điều kiện thứ ba!"
"Đại ca c!" Nam Cung Thiên Hổ không khỏi thật lòng khâm phục. Đại ca đúng là đại ca, loại mưu kế âm hiểm như thế này, mình e rằng cả đời cũng đừng hi vọng nghĩ ra được một cái.
"Nói với Dương Không Quần, nếu không đáp ứng, Nam Cung thế gia chúng ta sẽ toàn lực liên kết với Lăng gia, lập tức cùng Dương gia khai chiến! Nhất cử hủy diệt Dương gia!" Nam Cung Thiên Long cười vô cùng gian trá. Với thế lực to lớn của Nam Cung thế gia mình, nếu chủ động tìm tới Lăng gia, giúp đỡ bọn họ đối phó với kẻ địch lâu năm của bọn họ, e rằng Lăng gia trên dưới đều mừng đến vẹo cả miệng!
Đồng thời vào lúc này, Mạnh Ly Ca trong khách sạn cũng trằn trọc không ngủ được. Mắt mở thao láo nằm trên giường, nghe tiếng mưa đang không ngừng rơi tí tách ở bên ngoài, Mạnh Ly Ca tâm loạn như ma.
Là thế lực ngoại phương đầu tiên tiến vào thành Thừa Thiên, sau khi giao quốc thư, nhóm người của Mạnh Ly Ca được nhận đãi ngộ tốt nhân dành cho khách của Thừa Thiên Quốc, được an bài trong ngênh tân quán của hoàng gia! Mạnh Ly Ca hiểu rõ, đây là Thừa Thiên đang nể mặt Bắc Ngụy, cũng là nể mặt Ngọc gia! Nếu không chỉ bằng vào mình, tuyệt đối không thể được hưởng đãi ngộ như thể này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Trên đường, Mạnh Ly Ca phiền muộn đến cực điểm, nhưng trong lòng cũng băng giá đến cực điểm. Tên trợ thủ tên là Sử Nghĩa Đàm chính là cận thần của thái tử. Trên danh nghĩa là trợ thủ của mình, nhưng trên thực tế lại luôn cố ý chĩa mũi nhọn vào mình, lờ mờ có ý tứ giám thị. Điều này khiến cho Mạnh Ly Ca trong lòng luôn luôn cảnh giác!
Tỉnh lại từ các dòng suy nghĩ, Mạnh Ly Ca đột nhiên phát hiện, mình thật sự đã biết rất nhiều bí mật mà mình không nên biết. Tuy những bí mật này đều do Ngụy Thừa Bình cố ý và vô ý để lộ ra cho mình. Nhưng sau khi biết những bí mật này, mình cho dù muốn trở lại cuộc sống tự do tự tại, vô câu vô thúc như ngày xưa đã là hoànt oàn không thể rồi.
Nghe tiếng mưa không ngừng ở ngoài cửa sổ, mắt Mạnh Ly Ca đột nhiên nhíu lại, vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra bốn chữ: Điểu tẫn cung tàn (chim hết mới cất cung tên)! Tuy hiện tại chim vẫn chưa hết, nhưng một thân thao lược trí mưu của mình đã hoàn toàn không còn tác dụng nữa rồi. Ngụy Thừa Bình rõ ràng là đã rất cố kỵ mình, đặc biệt là sau khi hắn ở trước mặt mình lộ ra bộ mặt tàn nhẫn thâm độc. Vị Bắc Ngụy thái tử luôn dùng lễ để đãi hiền sĩ này đã động sát cơ với mình ư?
Mạnh Ly Ca cười khổ, không ngờ với nhãn lực của mình, cuối cùng vẫn nhìn sai người.
Nghĩ tới hậu thủ mà Ngụy Thừa Bình đã an bài để đối phó với Ngọc Băng Nhan, Mạnh Ly Ca hiện tại đã có thể khẳng định. Khi mình rời khỏi Thừa Thiên quay về Bắc Ngụy, cái đang đợi mình tất nhiên sẽ là một kiếp sát!
Thở dài một hơi nặng trĩu, Mạnh Ly Ca nhắm mắt lại, nhưng trong lại lại cấp tốc suy nghĩ kế thoát thân, cách ứng phó;
Một đêm dài cuối cùng cũng qua, mưa lớn không biết đã ngừng rơi từ lúc nào. Trong thành Thừa Thiên ngập ứ nước, mực nước mãi vẫn không rút. Sông hộ thành ở ngoài thành sớm đã biến thành trường giang cuộn trào, đầy bọt sóng đục ngầu.
Một trận mưa lớn trăm năm khó gặp này đã khiến cho mọi nhà trong thành Thừa Thiên đều đóng cửa không ra ngoài. Toàn lực tiến hành công tác tát nước ra ngoài. Trên phố, ngoại trừ những dòng nước đục ngầu ra thì không thấy bóng một người nào. Thậm chí cả đội ngũ tuần tra của kinh thành hôm nay cũng phá lệ không ra ngoài. Dẫu sao đội ngũ tuần tra cũng là người. Thời tiết đặc biệt như thế này, cũng sẽ không có ai khiển trách. Hơn nữa, với loại thời tiết như thế này chắc cũng chẳng có ai muốn ra ngoài làm việc phi pháp.
Lăng phủ nội viện, nước đọng sớm đã được xử lý gần xong. Mấy hộ vệ cầm các loại vật như chậu gỗ, thùng nước, rầm rập chạy đi chạy lại, đổ nước mưa đục ngầu ra đường, ai ai cũng bật tíu tít. Trước của lớn của Lăng phủ, còn xây một con đê nhỏ dài dài. Ngoài mặt đê, nước mưa cuồn cuộn giống như sông Trường Giang, thuận theo con phố phồn hoa nhất của thành Thừa Thiên chảy về hướng đông nam....
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử