Hành động này cũng không phải là khinh nhờn hay tiết độc nàng mà mang theo sự quan tâm của một vị ca ca đối với tiểu muội muội của mình, trong đó tràn ngập vẻ trìu mến cùng quan hoài. Lê Tuyết tựa hồ phá lệ say mê loại cảm giác dị dạng này, miệng khẽ " uh " một tiếng, cái đầu nhỏ tựa vào lòng Lăng Thiên, thân thể xoay xoay điều chỉnhthoải mái rồi dựa vào một bên vai hắn an tĩnh nhắm mắt lại.
Lăng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Lê Tuyết, thấp giọng thở dài một tiếng, ngửa mặt nhìn ánh trăng sáng lạnh lẽo trên hư không, nhìn quầng sáng mông lung nhẹ nhàng chiếu rọi sơn hà vạn lý, tựa hồ như cả khoảng không cũng trở nên sáng sủa hơn.
Trong ngực, hắn dần dần cảm giác được có chút dị dạng, tiếp theo liền cảm giác thấy ươn ướt đồng thời hai cánh tay ngọc của Lê Tuyết đang ôm chặt lấy thắt lưng hắn cùng thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy, khóc không thành tiếng, nước mắt càng không ngừng chảy ra. Bất quá chỉ trong chốc lát công phu, mảng áo trước ngực Lăng Thiên đã bị ướt một mảng lớn và vẫn đang tiếp tục lan ra.
Lăng Thiên thở dài một tiếng, không nói gì chỉ siết chặt thêm vòng tay.
Một đêm im lặng, Lăng Thiên biết Lê Tuyết muốn thổ lộ tâm sự bi thiết tích súc trong lòng đã lâu nên âm thầm hỗ trợ Lê Tuyết. Lăng Thiên ngồi im một đêm, Lê Tuyết cũng âm thầm rơi lệ cả một đêm!
Phương đông bắt đầu ửng hồng, từng luồng thanh phong từ từ thổi lại. Lê Tuyết cuối cùng cũng đã đem tâm sự trong lòng phát tiết ra hết, lúc này nhíu nhíu mũi từ trong lòng Lăng Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên. Tấm mạng che mặt trong một đêm bị nước mắt thẩm thấu đã sớm rơi sang một bên để lộ ra hai tròng mắt đầy lệ sớm đã đỏ lên như hai quả đào, trên mặt cũng đầy ngấn lệ, tựa như một con mèo nhỏ.
Lê Tuyết có chút ý tứ bất hảo cúi thấp đầu, mặt đỏ lên, tiếp theo liền ý thức được cái gì. Tất cả vẻ chật vật nhất của mình toàn bộ đã bày ra trước mắt Lăng Thiên thì bất chợt kinh hô lên một tiếng rồi đưa hai tay che kín mặt.
"Thực sự là rất xấu!" Lăng Thiên chế nhạo nói, " nhìn bộ dáng của ngươi kìa, trông như mặt mèo vậy, đừng để cho người ta nhìn thấy chứ, không có lại nghĩ Lăng đại công tử ta khi dễ ngươi. Ôi, ta thật sự lo lắng, với bộ dáng này của ngươi tương lai làm sao có thể xuất giá chứ."
Lê Tuyết nhất thời giẫm chân che mặt chui vào trong lòng hắn, hừ một tiếng nói: "Ngươi nói người nào xấu? Ngươi nói người nào không thể xuất giá?" Trong lúc nói hai tay đã mười phần thần tốc cấu vào hai bên sườn Lăng Thiên.
"Ta xấu, xấu. Ta nói là ta xấu không ai bằng. Ta.. lão Thiên gia, sao phụ nữ các ngươi ai cũng nhận thức chuẩn chỗ này thế?" Lăng Thiên liên tiếp cầu xin.
"Phụ nữ chúng ta? Uh?" Lê Tuyết hai mắt trợn lên đầy nguy hiểm: " Ta đã quên, Lăng đại công tử có quyền có thế. Người vừa lại anh tuấn tiêu sái, trong nhà nhất định là thê thiếp thành đàn, mỹ nữ như mây?". Nghe nói đến đây, Lăng Thiên đắc ý ngửa đầu nói "Ca ca ngươi mị lực phi thường. Cái đó cũng không nói! Mỹ nữ vừa khóc vừa hướng nhà ta chạy đến, ta dùng gậy gộc tàn nhẫn đánh đuổi cũng đuổi không được nha. Hi hi..."
"Ngươi lại còn mặt mũi nào mà khoe mẽ! Ngươi là loại ngựa giống!" Lê Tuyết tàn nhẫn cấu thắt lưng Lăng Thiên một cái mà nói nhưng có vẻ vẫn chưa được giải hận, vừa véo vừa xoay tròn một trăm tám mươi độ, tiếp theo thuận thế vặn thêm một vòng nữa, lần này tuyệt đối là ba trăm sáu mươi độ.
Lăng Thiên đau đến mức bi thảm kêu thành tiếng nhưng cái này không phải là giả bộ vì đây chính là tuyệt chiêu của phụ nữ, tuyệt đối là " sự đau đớn nhất của nam nhân "!. Cho dù có thần công hộ thể cũng ứng phó không kịp!
Lê Tuyết hầm hừ tiếp tục, không thèm để ý đến vẻ đau đớn của hắn.
Lăng Thiên ngầm mỉm cười rồi đột nhiên thở dài một tiếng, lại tựa hồ như sự bi thiết không phải tầm thường, tựa hồ từ cổ chí kim tất cả mọi sự phiền muộn đều toàn bộ tập trung ở trên người hắn nên mới có thể phát ra âm thanh đau thương bi thống như thế, sầu bi đoạn trường mà thở dài.
"Không phải là đang êm đẹp sao, thở dài cái gì?" Lê Tuyết quả nhiên là bị lừa gạt, nàng mặc dù băng tuyết thông minh nhưng một khi động chạm đến chuyện của Lăng Thiên thì trí thông minh lập giảm xuống, lập tức quan thiết vứt bỏ mọi sự qua đầu.
"Mệt! Thực sự rất mệt!" Lăng Thiên tựa hồ cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi thở dài nói " Ngươi không biết hả, tại tiền thế, ta không có tận lực tranh thủ được gì, cho nên cuối cùng ta mới không cam lòng trắng tay. Cho đến khi ta biết là ta đã hết thì ta mới rõ ràng điều này. Còn tại thế giới này cho dù ngươi vô dục vô cầu, ngươi cũng không đi tranh đấu gì, không tranh đoạt gì thì người khác có thể bỏ qua cho ngươi sao! Cho dù ngươi lùi bước thì đến bước tối hậu, lùi đến mức không thể lùi được nữa, chừng nào ngươi chưa chấm dứt sinh mệnh thì người khác vẫn đối phó với ngươi, vẫn không yên tâm đối với ngươi! Chỉ có người chết mới không có sự uy hiếp! Cho nên, sau khi ta đến thế giới này, ta đã tự nhủ với chính mình một câu."
Lăng Thiên ánh mắt thâm thúy: "Cái gì của ta, kẻ nào muốn cướp đoạt, ta giết kẻ đó. Cái gì ta thích, cho dù không thuộc về ta, ta cũng sẽ đi đoạt về! Sau khi đoạt được, nó là của ta! Từng bước từng bước một ta đã đi đến như ngày hôm nay và không nghĩ đến cái ta muốn đi đoạt lại cư nhiên là cả thiên hạ! Ta thực sự rất mơ hồ, nếu như ta đoạt được cả thiên hạ này thì sau đó còn có gì khiến ta có thể tranh đoạt nữa? Liệu còn có cái gì có thể đi tranh đoạt. Còn có gì đáng giá để ta phấn đấu, để ta đi tranh đoạt nữa".
Lăng Thiên nguyên bổn chỉ muốn lợi dụng tiểu thủ đoạn này trêu đùa Lê Tuyết, di dời cục diện xấu hổ trước mắt này đi nhưng sau khi nói thì lại vô ý xúc động đến tâm sự của chính mình mà chân chánh thở dài.
Lê Tuyết cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Kỳ thật, cũng không cần phải tranh đoạt, vật gì không phải của ngươi thì cuối cùng vẫn không phải là của ngươi. Tương tự, một đồ vật đến lúc tối hậu nằm trong tay người nào thì nó mới thuộc về người đó. Đạo lý này, chúng ta đều sớm rõ ràng mặc dù trong lòng cũng không phải là mười phần tiếp nhận nói,.. ít nhất... ta cũng là dạng người này."
"Nếu nói như thế thì vô luận là thế giới trước mà chúng ta từng kinh qua hay thiên hạ ngày nay đều quá tàn khốc a." Lăng Thiên vô cớ buồn bã nói: "quan hệ giữa người với người thật sự là quá hiểm ác."
"Loạn thế tranh hùng, vốn là như thế!" Lê Tuyết thản nhiên cười nói: "Trừ phi, ngươi có thể thành lập một đại thống đế quốc hoặc khiến cho toàn bộ thiên hạ lê dân thương sinh, hoặc ít ra là đại bộ phận, hoặc có thể nói là trên tám thành thoát khỏi vận mệnh bi thảm này! Mà, thời loạn thế nhất định sẽ có chiến tranh, mà có chiến tranh là sẽ có cướp đoạt. Sự tình này vĩnh viễn không thể tránh khỏi! Nhưng cho dù là dưới sự thống trị của một đại thống đế quốc thì vẫn có một bộ phận người vĩnh viễn không tránh được loại vận mệnh này. Một điểm này, ngay cả ngươi là thần cũng tuyệt đối vô pháp cải biến được!"
"Có thể chấm dứt được loạn thế này đã là một đại công đức rồi", sau cùng, Lê Tuyết thêm một câu " Lấy học thức cùng ký ức của ngươi về tiền thế thì loạn thế này hoặc chỉ có ngươi có thể chấm dứt được và đạt hiệu quả tốt nhất. Hoặc khi ngươi xuyên việt đến thế giới này thì đây trách nhiệm của ngươi ba?". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
"Trách nhiệm?! Trách nhiệm căn bản của ta?" Lăng Thiên ha ha cười to, đầy vẻ giễu cợt!
Lê Tuyết ôn nhu cười cười, vòng vo chuyển đề tài: "Ngày hôm qua người nói điều kiện với Đông Phương Kinh Lôi có vẻ hơi có chút hậu đãi quá mức " Lê Tuyết hàm ý nói.
Lăng Thiên thâm trầm cười "Ngươi muốn nói đến việc hứa hẹn cho hắn độc bá một phương hoặc trở thành quốc gia trong quốc gia ư?"
Lê Tuyết gật gật đầu trầm tư nói: " Nhìn trước mắt tựa hồ là Đông Phương Kinh Thiên có dã tâm lớn hơn so với Đông Phương Kinh Lôi nhưng Đông Phương Kinh Lôi này cũng tuyệt đối không đơn giản a. Nếu thông qua ngươi để hắn nắm giữ đủ lực lượng đến lúc hắn phản phệ cắn trả một miếng thì ta cũng tuyệt đối không cảm giác thấy ngoài ý muốn a."
"Ta đồng dạng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn." Lăng Thiên lãnh đạm nói: " nhưng hắn vĩnh viễn không thể nắm giữ đủ lực lượng. Chừng nào hắn còn đáp ứng điều kiện của ta thì vĩnh viễn không đủ! Ta sẽ không lưu lại cho bất kỳ ai cơ hội phản bội ta, một chút cũng không có! Cái gì độc bá một phương, quốc gia trong quốc gia? Hắc hắc, hãy chờ đến lúc ta bình định thiên hạ xong thì hẵng nói"
Lăng Thiên cười thành tiếng, trong tiếng cười cư nhiên tràn ngập hàn ý!
Lê Tuyết thở dài nói: "Nói như thế cũng đúng, nếu hắn không đáp ứng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn chính mình bị ca ca hắn nuốt sống, nhưng nếu hắn đáp ứng thì cho dù thực sự chờ đến lúc thiên hạ nhất thống thì muốn cấp cho hắn hoặc giả không cấp cho hắn cái gì, lúc đó lại không phải là phụ thuộc vào một câu nói của ngươi sao. Chuyện này ta cũng đã cân nhắc".
Lăng Thiên cười ha ha rồi đứng lên "Theo tính toán thì lúc này thì Thiên Lý đã đi xa rồi, chúng ta cũng nên đi chiêm ngưỡng chiến trường của thiên hạ đệ nhất cao thủ một phen, thuận tiện... khụ khụ khụ, ta nói Lê Tuyết à, ngươi cũng nên đi rửa mặt đi. Ta thấy ngươi là một tiểu mỹ nhân đó, cho dù so với bất kỳ mỹ nhân nào trên thế giới này ngươi cũng không có chút nào thua kém, nhưng sau khi ngươi khóc lóc một trận thì cũng cần phải tẩy rửa cái mặt mèo đi a".
"Ngươi! Ai nói người ta là mặt mèo!" bỗng nhiên đỏ bừng mặt, tàn nhẫn giẫm chân: " ngươi là kẻ đáng ghét".
"Ha ha ha." Lăng Thiên sớm đã chạy trốn xa xa, chỉ có thanh âm từ xa xa truyền đến: " oh được rồi, thuận tiện giúp ta giặt quần áo. Ngày hôm qua nước mắt ngươi giống như trường giang hoàng hà khiến toàn bộ quần áo trên người ta ẩm ướt, mặc ở trên người khó chịu lắm. Ha ha ha." Trong tiếng cười to, Lăng Thiên nhanh chân chạy đi.
Sau lưng Lê Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hng đuổi theo như bay!
Nhìn một đống hỗn độn trước mắt, Lăng Thiên cùng Lê Tuyết hai người đồng thời cảm giác khiếp sợ đến cực điểm!
Cái này chân chính là do con người tạo thành a?
Trên sườn ngọn núi nhỏ, ở giữa là một cái hố rất lớn, sâu đến hai ba chục trượng hình thành do quá trình nổ mạnh bắn ra bốn phía mà thành. Nếu nơi đây là bùn thổ thì cũng không nói nhưng nơi này lại là đá hoa cương cứng rắn a!
Trong hố lại cư nhiên tìm không được bất kỳ một hòn đá nào to cỡ nắm tay trở lên mà cho dù là cầm đến bất kỳ hòn đá nào, chỉ cần chạm nhẹ vào là tất cả đều nát vụn ra như mạt phấn tùy theo gió mà bay đi.
Bốn phía quanh hố, trong phương viên hơn chục trượng đều quang đãng, ngay cả một gốc cây cỏ hỗn tạp cũng không thấy, mà mặt đất thì bằng phẳng sạch sẽ, cho dù là cho mấy chục người cầm chổi lớn quét hơn mười lần thì sợ cũng không sạch được như vậy.
Mà đại thụ bốn phía vốn cao trọc trời cành là rậm rạp là thế mà lúc này đều vô ảnh vô tung. Tất cả đại thụ cũng trở thành bán thụ vì nửa trên đã bị phạt đứt! Những đoạn cây còn lại, lớp vỏ đều bị xé toạc ra, nhìn giống như những còn cự thú thời tiền sử lộ ra hàng răng nanh sắc nhọn.
Trên bề mặt phẳng nhẵn nhụi bốn phía đều có thể lờ mờ nhìn thấy vô số điểm nhỏ màu đỏ, trong phương viên mười trượng cơ hồ mọi chỗ đều có thể thấy.
Quyển 5