Mục lục
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào cuộc chiến bên dưới. Cân nhắc rồi nói: "Bây giờ có thể truyền tin, nói sau một hồi nữa, đám người Lăng Kiếm nỗ lực xuất thủ; người Ngọc gia không cần giết hết toàn bộ. Chung quy lưu lại mấy tên để chúng chạy về tố khổ với Ngọc Mãn Lâu. Như vậy mới là chính đạo."

"Huynh vẫn luôn âm hiểm như thế!" Lê Tuyết cười cười, tỉ mỉ nhìn thoáng qua chiến cuộc, thần sắc có chút nặng nè nói: "Kỳ thực chân chính làm muội thấy bất ngờ chính là, Thủy Thiên Nhu có chút nguy hiểm, nhưng dĩ nhiên không có ai viện thủ."

Lăng Thiên nhắm hai mắt lại, điềm nhiên như không có chuyện gì nói: "Hẳn là sẽ không gặp chuyện không may đâu; nếu ngay cả con gái mình Thủy Mạn Không cũng không bảo vệ được, thì làm gì có tư cách làm người đứng đầu một gia tộc? Hơn nữa, nữ nhân kiêu ngạo này cũng nên chịu chút giáo huấn!"

Tình hình chiến đấu ngày càng hung hiểm, trường kiếm của Thủy Thiên Nhu như gió, phiêu hốt bất định, tận lực tránh ngạnh tiếp với đối phương, gắt gao cuốn lấy Ngọc Trảm Không, không cho hắn xuất thủ. Nhưng tới lúc này, Thủy Thiên Nhu đã đầm đìa mồ hôi, nội lực lại càng tổn hao cực kỳ nghiêm trọng! Không sai, Thủy Thiên Nhu quả thực là võ học kỳ tài hiếm thấy, tiến nhập cảnh giới tiên thiên cực sớm, thực lực cũng đã đạt đến bực nhất lưu cao thủ đương đại.

Nhưng Ngọc Trảm Không đã thành danh nhiều năm, thân là trưởng lão Ngọc gia, hơn nữa còn là nhân vật được Ngọc Mãn Lâu chỉ định lĩnh quân đến Thừa Thiên. Lần này tới đây chính là chuyên để đối phó với Lăng Thiên. Nhân vật như vậy, công lực há lại tầm thường? Lúc này Thủy Thiên Nhu hết thảy đều dựa vào thân pháp khéo léo, cùng với kiếm chiêu sắc bén mới có thể miễn cưỡng cuốn, nhưng nếu muốn thủ thắng, thị lại trăm vạn lần không thể!

Lòng Thủy Thiên Nhu lúc này đã là một mảnh lạnh lẽo!

Cuộc chiến bắt đầu được khoảng nửa canh giờ. Ngay từ đu Thủy Thiên Nhu đã chống lại Ngọc Trảm Không, người có thực lực mạnh nhất bên phía Ngọc gia, nhưng cho tới bây giờ, người của Thủy gia vẫn đang tự mình chiến đấu, không có một cao thủ Thủy gia nào tiếp cận vòng chiến của Thủy Thiên Nhu và Ngọc Trảm Không! Ngọc gia thì ngược lại, thi thoảng có vài tên cao thủ thình lình tạo ra chút phiền phức cho Thủy Thiên Nhu.

Sáu vị trưởng lão của Thủy gia vừa hô to vừa hăng say chiến đấu, nhất cử nhất động tự nhiên thoải mái, vô cùng thành thạo, không những thế ngay trên chiến trường ác liệt đến mức khẽ động là sinh tử phân đôi, huyết nhục tán loạn còn muốn tạo ra bộ dáng uy vũ tiêu sái! Chỉ cần phàm là người của Thủy gia bên cạnh mình không chống đỡ được, lập tức phi thân tới cứu viện, nhưng đối với Thủy Thiên Nhu lúc này đang rơi vào cảnh lúng túng lại có thể làm như không thấy, thờ ơ!

Lúc này Thủy Thiên Nhu rốt cục minh bạch, những người này đến Thừa Thiên, không phải chỉ là vì đối phó với ca ca Thủy Thiên Huyễn của mình, thậm chí ngay cả mình cũng bị tính cả vào! Nếu ở trong trận chiến này, Thủy Thiên Nhu cuối cùng chết dưới tay người của Ngọc gia, đối với mấy trưởng lão và đám người Thủy Thiên Hồ mà nói, thật sự là một kết cục lý tưởng! Một đôi nam nữ của gia chủ Thủy gia Thủy Mạn Không một khi chết cả, người kế vị gia tộc chính hệ cũng sẽ không còn ai, cho dù chọn con của các vị tướng quân còn lại, cũng chỉ có thể chọn trong đám người Thủy Thiên Giang! Như vậy, việc chuyển đổi quyền lợi của Thủy gia liền hoàn thành một cách dễ như trở bàn tay, thật sự là kế sách tốt nhất!

Mắt Thủy Thiên Nhu tràn ngập phẫn nộ, nỗi bi ai trong lòng lại càng thê lương vô hạn! Chính mình liều mạng ngăn chặn Ngọc Trảm Không, là vì cái gì? Còn không phải là vì giảm bớt đi chút áp lực cho bọn họ? Giúp bọn họ giải quyết cuộc chiến nhanh hơn, để gót chân của Thủy gia đứng vững tại đại lục Thiên Tinh?

Nhưng hiện tại bản thân đã dốc toàn lực, lại đổi lấy sự vứt bỏ của người trong gia tộc. Ngầm suy tính âm mưu!

Thủy Thiên Nhu mất hết can đảm! Giờ khắc này, nàng thậm chí muốn buông đao hạ kiếm, không muốn chống lại nữa, mượn tay Ngọc Trảm Không chấm dứt cuộc đời mình

Lại thêm vài tiếng kêu thảm vang lên. Một gã cao thủ bạch ngọc toàn thân thương tích ỉu xìu ngã lộn xuống đất. Trên người có ba vết thương chí mạng; nhưng trả giá cho hắn là hai võ sĩ của Thủy gia đã bước lên Hoàng Tuyền Lộ trước hắn!

Máu tươi rơi rớt tựa như không đáng giá. Trên mặt đất lấp lánh những vàng bạc trân châu ngọc thạch. Ngập trong bùn nhão và máu loãng, hết người giẫm qua, đến ta giẫm lại. Mạng sống trước mặt, những vàng bạc châu bảo này có vẻ như hạ giá. Thậm chí không có ai nguyện ý liếc mắt nhìn qua! Người của Ngọc gia lúc trước còn ôm đầy vàng bạc, chí đắc ý mãn, lúc này lại lo sợ trên người mình còn dư lại dù chỉ là một lượng bạc, sẽ gây trở ngại cho việc phát huy thân pháp. Người hai nhà ai nấy đều đỏ mắt. Nghiến răng nghiến lợi. Giống như hai đàn sói đang đói. Điên cuồng cắn xé đối phương. Chém giết. Cho dù đồng bạn, chiến hữu, huynh để của mình không ngừng ngã xuống ngay bên cạnh mình. Cũng không có người nào có thể bỏ ra nửa điểm công phu để cứu viện... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Vô số thi thể nằm lăn lóc trên mặt đất. Cho đến khi chết mặt vẫn mang theo một mảnh lệ khí dữ tợn. Nhưng lập tức bị địch nhân hoặc chiến hữu giẫm đạp thành một bãi thịt nát!

Từ lúc khai chiến đến giờ, một ngàn một trăm người của Ngọc gia, hiện tại chỉ còn không quá bốn trăm! Mà Thủy gia gần một ngàn ba trăm người, lúc này nhân số cũng chỉ còn không quá sáu bảy trăm. Tình hình chiến đấu thảm liệt tới mức nào hoàn toàn có thể thấy được!

Nội lực của Thủy Thiên Nhu đã gần tới mức khô kiệt, kiếm pháp bắt đầu tán loạn, thậm chí trước mắt cũng hóa thành một mảnh sương mù, chỉ dựa vào bản năng của thân thể để chống đỡ. Ngọc Trảm Không dường như hóa thành vô số thân ảnh, lúc ẩn lúc hiện trước mắt, gần như đã đến cảnh dầu hết đèn tắt!

Trên khuôn mặt già nua của Ngọc Trảm Không hiện lên một tia dữ tợn, trường kiếm đột nhiên phát uy, đại khai đại hợp, như cuồng phong bạo vũ công tới, rốt cục chuyển thủ vi công! Thủy Thiên Nhu chỉ chống đỡ được hai chiêu, trường kiếm liền "Coong" một tiếng bay lên giữa không trung, đồng thời thân thể mềm mại cũng mất đi chút khí lực cuối cùng, ngã xuống mặt đất. Ngọc Trảm Không cười lớn một tiếng, trường kiếm như độc xà xuất động, nhắm tim của Thủy Thiên Nhu hung hăng đâm tới, không chút thương hương tiếc ngọc.

"Vù! Vù! Vù" Vài đạo nhân ảnh hắc y tự như ám dạ u linh đột nhiên thoáng hiện. Mặt bịt khăn đen, trường kiếm như tuyết, đương đương vài tiếng, đánh bạt trường kiếm của Ngọc Trảm Không. Ba thanh trường kiếm cùng lúc như độc xa nhắm thẳng đến thân thể của Ngọc Trảm Không, không chút lưu tình!

Ngọc Trảm Không kinh hãi, bay vụt về phía sau. Hai hắc y nhân bịt mặt vượt qua vài bước, xoát xoát vài kiếm đánh cho Ngọc Trảm Không luống cuống tay chân. Hắc y nhân bịt mặt còn lại chạy tới ôm lấy Thủy Thiên Nhu đang nằm trên mặt đất, phi thân mà lên, đạp vào thân cây; hai người còn lại cũng theo sát, phi thân nhảy lên, đoạn hậu cho người kia; vừa mới hiện thân, liền muốn bỏ trốn mất dạng!

"Kẻ nào đó?! Mau buôn tiểu công chúa nhà ta ra!"

Vài tên trưởng lão lúc này đột nhiên nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương (1), cùng lúc bỏ qua đối thủ của mình, đuổi theo ba ngươi gã hắc y nhân bịt mặt. Đang ở giữa không trung, hai tay chém ra, phi đao, ám tiễn, thiết liên tử(2) như cuồng phong bạo vũ đánh tới ba người kia! Dĩ nhiên không dùng công kích khác, nếu ba người kia không đỡ nổi tầng ấm khí này, chỉ sợ ngay cả Thủy Thiên Nhu cũng phải tan hương nát ngọc! Thật không biết sáu người này muốn cứu hay là muốn mưu sát tiểu công chúa của họ!

"Hỗn đản!" Ba gã hắc y nhân bịt mặt nổi giận quát lên một tiếng. Ba người đồng loạt xuất kiếm, kết thành mộ đạo võng kiếm hào quang vạn trượng trước thân, đẩy toàn bộ ám khí bật ra ngoài. Thế nhưng chỉ một sự trở ngại như thế, sáu vị trưởng lão cũng đã đuổi kịp, đao kiếm đều xuất, kiếm khí đầy trời, dĩ nhiên không để cho ba người có chút cơ hội mở miệng, chỉ mong giết chết cả ba người với tốc độ nhanh nhất!

Sáu người này ngay cả đại địch đời đời Ngọc gia cũng không quan tâm, chỉ toàn lực vây sát ba hắc y nhân bịt mặt! Bọn họ biết rằng, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là tốt nhất để giải quyết Thủy Thiên Nhu. Sự việc đến hôm nay, đã triệt để đắc tội với Thủy Thiên Nhu, chỉ cần nàng còn sống, sợ rằng không một ai trong sáu người thoát được can hệ, hơn nữa, Thủy Thiên Hồ một ném đã giết chết Thủy Thiên Huyễn, vô luận có phải cố tình hay không, thủy chung vẫn là do hắn làm ra. Cho nên sinh tử hiện tại của Thủy Thiên Nhu, với sáu người mà nói, còn trọng yếu hơn nhiều so với người của Ngọc gia!

Ba hắc y nhân bịt mặt liên thanh gầm lên, liều mạng một kiếm với sáu trưởng lão, chín thân thể cùng lúc nhẹ nhàng phân khai về hai hướng trái ngược. Trường kiếm của hai gã hắc y nhân bịt mặt tạo thành một cái giá, đặt dưới chân của gã hắc y nhân đang ôm Thủy Thiên Nhu, lấy hơi hé lớn, hây một tiếng, thân thể của tên hắc y nhân bịt mặt kia tức thì như viện đạn được ném bay ra ngoài, lóe lên trong rừng rậm, liền mất bóng.

Hai người còn lại hạ xuống đất, dưới khăn che mặt màu đen, ánh mắt hữu quang lấp lánh, tràn ngập tức giận nhìn sáu vị trưởng lão, đột nhiên cùng lúc mở miệng nói: "Thủy Mạn Thành, xin chào!" Câu "Xin chào" này toát ra từ hai hàm răng nghiến chặt. Sáu vị trưởng lão nhất tề chấn động thân thể.

Hai hắc y nhân cười nhạt, đối với tình hình chiến đấu máu thịt tung tóe không thèm ngoảnh đầu liếc mắt, phi thân lên, ung rung bỏ chạy. Sau khi nghe thấy một câu "Xin chào", sáu vị trưởng lão của Thủy gia cứ thế bất động, không có bất kỳ động tác nào, ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt đều là cực kỳ đau khổ.

Sáu vị trưởng lão Thủy gia rút khỏi vòng chiến, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để khiến chiến trường đại biến. Rất nhiều cao thủ của Ngọc gia đều cảm thấy áp lực khiến mình bị bức bách gần như không thể gượng dậy nổi đột nhiên nhẹ đi, tức thì khí thế quay ngược trở lại như cầu vồng giữa mưa xuân, đợi đến khi sáu người kia quay lại, chỉ trong nháy mắt công phu, trên mặt đất đã có hơn ba mươi cỗ thi thể võ sĩ Thủy gia!

Song phương đánh đến hiện tại, tuyệt đại đa số mọi người đã không còn cái gì gọi là nội lực hay thể lực, hai đội quân mệt mỏi, chỉ dựa vào sức chịu đựng cùng ý chí mà liều mạng chém giết, ra tay cũng không còn chiêu hay thức gì nữa, chỉ đơn thuần là bổ là chém. Nhưng chính là như vậy, thương vong trong lúc ấy đột nhiên gia tăng rất nhiều! Đặc biệt là hai người Ngọc Trảm Tử và Ngọc Trảm Không, càng mạnh như rồng như hổ, hầu như với tốc độ một kiếm một mạng, tựa như bổ dưa thái rau, thu gặt tính mạng của các võ sĩ Thủy gia. Giết đến mức sảng khoái lâm li!

Sáu vị trưởng lão phi thân trở lại, thấy thế thì giận dữ, điên cuồng quát lên: "Toàn lực giết địch! Tuyệt không buông tha kẻ nào!" Nói xong liền đầu tầu gương mẫu vọt tới!

Trên cây, Lăng Thiên bĩu môi, khinh thường nói: "Toàn lực giết địch? Cứ như là lúc trước chưa tận lực không bằng. Ai cũng mệt mỏi như chó rụng lông lè lưỡi cả rồi. Không thể hiểu hắn nghĩ như thế nào mà thốt ra những lời như vậy. Thật đúng là không biết xấu hổ!"

Lăng đại công tử ung dung thoải mái ngồi trên chạc cây, bình luận cuộc chiến phía dưới. Bên trái ôm Tiêu Nhạn Tuyết, bên phải dựa vào Lê Tuyết hữu đều có mỹ nhân, thật sự là vô cùng phong lưu khoái hoạt. Sợ rằng hơn ngàn người phía dưới cũng không thể ngờ đến, đám người mình giết nhau máu chảy thành sông, trên đỉnh đầu lại có người oán giận nhìn "Kịch hay" thế nào lại không có rượu ngon đi kèm, sớm biết như thế thì đã không uống cạn "Anh hùng huyết?"

"Huynh còn tâm tình mà quản cái này sao? Đai mỹ nhân của huynh bị người ta cướp đi rồi kìa." Lê Tuyết bĩu môi, không thèm đếm xỉa đến tên gia hỏa này.

"Không sao đâu, Thần nhi sớm theo sau, lẽ nào muội không chú ý?" Lăng Thiên sờ sờ cằm, cười nham hiểm. Trong nháy mắt tại chỗ thân thể hắc y nhân bắn đi, Lăng Thiên đã thấy một ảnh tử nhàn nhạt đi theo hắn như bóng với hình. Tuy rằng cách nhau rất xa, nhìn không rõ ảnh tử nhàn nhạt kia là ai, thậm chí cũng không rõ là nam hay nữ, nhưng vài chục năm sớm chiều ở chung, Lăng Thiên thậm chí chỉ bằng trực giác cũng đủ để có thể nhận ra đó là Lăng Thần!

Thản nhiên liếc nhìn người của hai nhà càng ngày càng ít đang điên cuồng chiến đấu bên dưới, Lăng Thiên ngẩng cao đầu nhìn thoáng qua sắc trời, hơi hơi nheo mắt, trên mặt nỏ một nụ cười ung dung, lạnh lùng nói: "Thời gian đủ lâu rồi, nên tan cuộc thôi."

Lê Tuyết bình tĩnh gật đầu, đột nhiên vươn cao tay, một cái ám tiễn rít lên xông thẳng vào giữa không trung!

(1) nhãn quan lục lộ, nhĩ thính bát phương: mắt nhìn khắp nẻo, tai nghe tám hướng, ý là trở nên tinh nhạy lạ thường.

(2) thiết liên tử: ám khí hình hạt sen làm bằng sắt.

Quyển 6

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK