vợ con rể. "Hai bên cũng không phải là người ngoài. Lăng Thiên ra tay giúp đỡ cũng là điều đương nhiên." Lăng Thiên ý tứ nói. Đã tới đây
sao có thể nói là người ngoài được.
"Không sai không sai. Ha ha ha." Thủy Mạn Không bỗng nhiên cười to nói:"Nói đúng lắm. Không lâu nữa chúng ta chính thức là người
một nhà. Như thế lão phu cũng không khách khí nữa." Vị này hiển nhiên đã phong cho mình chức nhạc phụ Lăng Thiên nhìn Thủy Thiên
Nhu xấu hổ đứng cạnh cha, tựa hồ như không thuận theo. Cả cha lẫn con đều nghĩ đến cùng một phương diện.
Lăng Thiên nháy nháy mắt, mới nhớ ra lời nói của mình có chút mập mờ. Hắn có ý khác tất nhiên là không thể khống chế suy nghĩ của
người khác. Chỉ có thể trách người ta nghĩ nhiều. Mất vị trưởng lão Thủy gia mập mờ nhìn lẫn nhau. Trong mắt dường như hiểu ra điều gì
đó:"Thì ra là thế. Ta rốt cục đã hiểu ra rồi, gia chủ đúng là cao minh!".
Lăng Thiên nhìn sắc mặt mấy người. Trong nội tâm hít một tiếng, dứt khoát không giải thích. Thầm nghĩ đúng là bùn rơi vào đũng quần,.
Không phải phân thì cũng bị nghĩ là phân. "Chuyện đã như vậy. Lăng thiếu huynh có thể nói cho rõ; những vị ngồi đây đều là nhân vật quan
trọng của Thủy gia, tuyệt đối có thể tín nhiệm. Nếu là chuyện lớn nhỏ của Thiên Phong đại lục thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ."
Không nhìn Lăng Thiên nói.
Cách xưng hô đã thay đổi vừa rồi còn là "Lăng công tử" giờ đây đã biến thành "Lăng thiếu huynh" cứ như là thông gia rồi ý. Về chuyện kế
hoạch, Lăng Thiên sẽ không khách khí nữa, hắn nói:"Tôi nỗ lực nhiều như vậy đương nhiên phải có cái giá lớn."
"Lăng thiếu huynh có kế hoạch gì thì cứ nói. Lão phu nếu có thể giúp đỡ thì sẽ giúp hết mình." Thủy Mạn Không sắc mặt cũng trang trọng,
nghiêm túc nói..
"Đã như vầy. Ta đây cũng nói thẳng.
Thuận Thiên Minh là người của ta; Từ hôm nay trở đi. Thủy gia với hợp tác với Thuận Thiên minh, điều kiện của ta chính là: ta muốn" Lăng
Thiên hàm răng khẽ cắn như con sư tử hung dữ nói:". Cả Thiên Phong đại lục."
Nói đến điều kiện Lăng Thiên không chút khách khí khiến cho mọi người đều sợ hãi.
Tuy nói Lăng Thiên đã giúp Thủy gia một chuyện lớn, thậm chí đã làm thay đổi cả cục diện. Nhưng điều kiện này dường như là quá sức. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Thiên Phong đại lục liên quan đến rất nhiều thế lực. Ân oán tình thù, quả thật không thể nói rõ. Thủy Mạn Không đồng ý cũng chính là
chấp nhận hứng chịu sóng gió.
Thủy gia có thể sẽ bị tổn thất nặng nề hơn cả lần vừa rồi. Lần vừa rồi Thủy gia vẫn là Thủy gia nhưng nếu như làm theo lời Lăng Thiên thì
Thủy gia có thể sẽ vĩnh viễn biến mất. Lùi một vạn bước để tiến một bước, nếu như sau khi thống nhất thì nguyên khí của Thủy gia nhất
định sẽ bị tổn thất nặng, thiên hạ thuộc về Lăng Thiên, thuộc về Lăng gia đến lúc đó hắn muốn đối với Thủy gia thế nào vẫn
biết được.
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người.Thủy Mạn Không đứng người lên chắp tay đi thong dong vài bước, ánh mắt lóe sáng, cắn răng xoay
người nhìn Lăng Thiên nói:". Được."
"Được." chữ này vừa phát ra đến ngay cả Lăng Thiên cũng ngơ người. Lăng Thiên đợi hắn mặc cả trả bằng tiền nhưng không ngờ Thủy
Mạn Không lại trực tiếp đồng ý.
"Gia chủ." Mấy vị trưởng lão lo lắng nói.
Thủy Mạn Không khoát tay, trầm giọng nói:"Ta ý đã quyết. Các vị không cần nhiều lời."
Thủy Mạn Không thở dài, con trai hắn đã mất rồi, Thủy gia cũng không người kế tục, hắn chỉ còn lại có cô con gái. Hôm nay Lăng Thiên
đã mở miệng, vì con gái bất kể điều kiện gì, hắn cũng đồng ý. Hơn nữa thiên hạ thuộc về tay con rể hắn còn hơn là rơi vào tay Ngọc Mãn
Lâu. Cho nên Thủy Mạn Không không chút do dự đồng ý.
Lăng Kiếm theo Lăng Thiên cùng Thủy Mạn Không đi ra ngoài, xuyên qua hoa viên của Thủy gia. Thủy Thiên Nhu cúi đầu yên lặng đi
theo phía sau, không biết nghĩ gì mà nói rất nhỏ. ". Thuận Thiên Minh ở Thiên Phong đại lục sức mạnh không phải là lớn cũng có thể nói là
thâm căn cố đế. Dù thế nào hắn cũng đang áp đảo Thiên Phong đại lục, bất kì một thế lực nào cũng không thể vượt qua. Hoàng Phủ Tống
sau khi bị tiêu diệt thì cũng chỉ còn có Thủy gia chống cự lại mà thôi. Hôm nay Thủy gia lại cùng Thuận Thiên Minh liên kết thì ta tin rằng
Thiên Phong đại lục không ai là đối thủ. Mấy bọ người châu chấu đá xe cũng không lo ảnh hưởng đến đại cục. Chuyện này ta có thể hứa.
Đó là lời của Thủy Không.
"Đầu tiên, ta sẽ ra lệnh cho tất cả người nhà Thủy gia toàn lực hiệp trợ Thuận Thiên Minh đồng thời không can thiệp vào chuyện quân sự.
Nói vậy Lăng thiếu huynh đã rõ rồi chứ?" Thủy Mạn Không chậm rãi đi về phía trước nói.
"Có lẽ là đã hiểu một rồi." Lăng Thiên nói tiếp:"Nhưng tại sao không cho Thủy gia tham dự vào chuyện chính sự quân đội? Thiên Phong
đại lục cho dù thống nhất, Thuận Thiên Minh chiến sự rất giỏi nhưng hậu cần thì không đủ khả năng. Thủy gia thì lại có khả năng đó. Lần
này xử lý nội bộ tổn thương nguyên khí nhưng mà ta tin cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nếu Thủy gia có thể cho người tài giúp đỡ thì đúng là chuyện tốt. Ta cũng không có khúc mắc gì."
Thủy Mạn Không mỉm cười liếc nhìn hắn nói:"Tất cả mọi người đều rõ, thực tế, sức mạnh tuyệt đối mới là quan trọng nhất. Thủy gia giờ
đây không tiện để làm như vậy. Cho dù thật sự muốn cung cấp nhân tài thì cũng phải sau khi thống nhất, bây giờ thì không thể; Hơn nữa
nếu người của Thủy gia có ai đó tham gia vào chuyện chính sự thì chỉ có một khả năng Thủy gia đã không tồn tại.Bây giờ mà tham dự vào
khó tránh khỏi mấy kẻ hay kéo bè phái kể công; Vô luận thế nào cũng không thể để những kẻ có dã tâm hiểu lầm. Nếu là vì vậy mà khiến
cho Thủy gia gặp họa diệt vong thì ta cũng không thấy làm lạ."
Thủy Mạn Không nói tiếp:"Chỉ cần có gia thế thì sau lưng đã có trợ lực rồi. Lăng Thiên sau này khi ngươi đã có thiên hạ thì nhất định
ngươi sẽ không thể bất kì một gia tộc thế gia có tầm ảnh hưởng nào tồn tại. Lúc đó chính là hậu họa của Thủy gia. Ngươi là người mà Nhu
nhi phó thác cả đời. Ta là cha của Nhu nhi, tất nhiên hy vọng các ngươi hạnh phúc. Nhưng ta còn là gia chủ của Thủy gia. Là tử tôn của
Thủy cho dù biết Thủy gia không thể vinh quang như trước kia nhưng ta vẫn muốn nhìn thấy nó tồn tại, ít nhất cũng là trước khi ta nhắm
mắt. Thế nhân vẫn biết có Thủy gia ngàn năm thế gia. Cho nên ta cũng phải dự tính trước..."
Lăng Thiên âm thầm gật đầu, không khỏi bội phục hắn.
Thủy Mạn Không nhìn về phía Thủy Thiên Nhu cười nói:"Lăng Thiên, ngươi là một vương tài. Tuy ta biết khi ta hay Nhu nhi còn sống thì
Thủy gia vẫn còn quyền thế nhưng ta cũng không thể đem cả gia tộc đặt lên vai ngươi. Như vậy là quá mạo hiểm là không khôn ngoan.
Cho nên sau khi ngươi thống nhất ba đại lục xong, ta sẽ chọn lựa một thời cơ thích hợp giải tán toàn bộ Thủy gia, Thủy của Thiên Phong
vẫn còn nhưng Thủy gia thì không còn. Chỉ tới lúc đó người của Thủy gia mới có thể tham gia chính sự."
Quyển 7