Đột nhiên trong lòng Lăng Thập Cửu cảm thấy đau xót, thiết huyết nam nhi trăm tử hoàn sinh, lệ nóng trong mắt như muốn chảy xuống, hắn mạnh mẽ kìm nén lại, tận lực dùng một âbình tĩnh nói: "Đa tạ công tử..." Mặc dù hắn cố gắng khống chế nhưng âm thanh vẫn run rẩy nhè nhẹ đã bại lộ ra tâm tình rất kích động của hắn. Quay đầu lại nhìn Lăng Nhị Thập, Lăng Nhị Nhất, Lăng Nhị Nhị đều đỏ mắt cúi đầu xuống.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ rơi lệ khi có lòng ái mộ thôi.
Suốt ba năm! Bốn người luôn theo bảo vệ bên cạnh Lăng Khiếu, thân trải qua trăm chiến thì nói bọn họ trải qua 'bách tử dư sanh' cũng không quá đáng! Những thiết huyết nam nhi rời xa huynh đệ của mình để cả ngày đối mặt với cát vàng cây xanh, mặt trời chói chang trên cao, nhìn thấy máu tươi chảy trước mặt, xương thịt đứt gãy, chịu đựng khổ sở bao nhiêu không ai có thể đếm hết được. Nhưng tất cả những khổ cực này chỉ bằng một câu nói của Lăng Thiên thôi đột nhiên tan thành mây khói như một dòng nước ấm chảy qua tim, tất cả đều rất nhẹ nhàng. Trong lòng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là vui sướng và thỏa mãn vô cùng. Tất cả đều đáng giá. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Kiếm nhìn thấy sự kích động của bốn người liền tiến lên vỗ vai của họ khen: "Rất tốt. Không hổ là tay chân của Lăng Kiếm ta! Không hổ là huynh đệ của công tử!"
"Kiếm ca!" Bốn người không thể kiềm nén được nữa, từng giọt lệ nóng tuôn trào!
Lăng Thiên cười hài lòng nói: "Ba năm nay bốn người các ngươi quả thật đã trải qua 'thiên chuy bách luyện'. Cha ta cũng hẳn sẽ rời khỏi cuộc sống quân đội này. Các ngươi trở lại biệt viện đi, lấy sự tích lũy hùng hậu máu tanh nơi chiến trận của các ngươi cũng đủ để gia nhập Đệ Nhất Lâu rồi!"
Một câu nói này của Lăng Thiên đã khẳng định công trạng của bốn người Lăng Thập Cửu và cũng đã tán thành thực lực cường đại của họ. Từ nay về sau Đệ Nhất Lâu đã nhiều hơn bốn tên sát thần máu tanh! Hơn nữa đây lại là những 'thiết hán' được ma luyện trong quân đội ra. Vốn với Đệ Nhất Lâu vang danh khắp các nước tại Thiên Tinh Đại Lục này nhưng người ra tay ám sát chủ yếu cũng chỉ có Lăng Kiếm và sáu người Lăng Trì thôi. Lăng Thần mặc dù biết sự hoạt động của Đệ Nhất Lâu nhưng căn bản không phải là người của Đệ Nhất Lâu. Hôm nay có thêm bốn người Lăng Thập Cửu gia nhập cũng khiến cho thực lực tăng mạnh.
Đám người Lăng Kiếm và Lăng Trì mừng rỡ vây quanh bốn người Lăng Thập Cửu chúc mừng. Bọn người Lăng Thập Cửu nghe được những lời này khiến cho bọn hắn vui mừng và sợ hãi đến nỗi không thể nhúc nhích chút nào. Dường bị choáng váng, mở miệng ra nhưng không biết phải nói gì.
Lăng Thiên cười: "Sao? Không muốn à?" Vừa nói vừa lắc đầu thở dài một tiếng: "Các ngươi đã không muốn thì ta đành phải thu hồi lệnh..."
"Không! Chúng ta nguyện ý! Công tử! Chúng ta nguyện ý!" Lăng Thập Cửu mừng như điên quỳ xuống đất: "Đa tạ công tử!" Hắn biết được theo lời Lăng Thiên về làm thủ hạ của Lăng Kiếm thì bọn họ chẳng khác gì đám người Lăng Trì, trở thành tâm phúc của Lăng Thiên! Vô luận là võ công hay là sự tín nhiệm đều được tăng mạnh. Điều này đối với những người khát vọng lực lượng như hắn mà nói thì chẳng khác nào từ trên trời rơi xuống một cái bánh thật to! Những tư vị trong đó không thể nào dùng bút mực, ngôn ngữ để hình dung ra được.
"Công tử..." Lăng Kiếm với vẻ mặt thèm thuồng vươn tay về Lăng Thiên: "Ngài sẽ không keo kiệt chứ? Đan dược kia..."
Lăng Thiên trừng mắt hắn một cái: "Ngươi biết suy nghĩ thay bọn họ thì chẳng lẽ bổn công tử không biết sao? Như thế nào đi nữa cũng phải để cho bọn họ trở về, bây giờ có thời gian sao? Ngươi không thấy huyết mạch của bọn họ không có nửa điểm hoàn chỉnh sao? Nếu bây giờ ăn vào thì nội lực bành trướng khiến cho cơ thể không kìm nén được mà phun máu đến chết. Ngươi muốn tốt cho họ hay là muốn mạng họ đây? Hả..."
Lăng Kiếm cười một tiếng ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Ta cũng không có sốt ruột lắm..."
Lăng Thiên hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Ta không cấp bách ư? Nhìn bộ dáng của ngươi kìa?"
Bốn người Lăng Thập Cửu hiển nhiên không biết được hai người này đang nói gì nên chỉ biết trừng mắt nhìn bọn họ mà thôi. Tháy đám người Lăng Trì Lăng Phong Lăng Vân nhìn bọn họ chớp mắt lại càng không hiểu gì cả, ngớ ngẩn cả người.
Đột nhiên Lăng Thập Cửu nhớ đến tình cảnh hiện tại làm hắn lo lắng hơn: "Công tử. Chờ khi chúng ta chính thức thoát hiểm rồi hãy nói tiếp. Lúc này phải nghĩ biện pháp làm sao để đánh ba tên hỗn đản kia đột nhập vào trong Đoạn Hồn Quan mới là tốt nhất. Nhưng lấy binh lực trước mắt của chúng ta thì điều này thật rất khó. Ta có chủ ý rằng không bằng để cho ba huynh đệ chúng ta tiến vào giết chết ba tên kia rồi sau đó nội ứng ngoại hợp tiến vào trong. Bất quá như vậy hơi nguy hiểm, thời gian cũng khá dài cũng sắp đuổi kịp, sợ rằng không thể tiếp tục trì hoãn được nữa đâu.
Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm nhìn nhau cười, Lăng Kiếm nói: "Thập Cửu à! Chuyện này ngươi không cần lo lắng đâu. Công tử đã có an bài rồi!"
Lăng Thập Cửu nghe Lăng Kiếm nói rằng Lăng Thiên đã an bài rồi nên không nhịn được nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên chỉ khẽ gật đầu nhưng không trả lời, ánh mắt xuyên qua màn đêm nhìn về phía Đoạn Hồn Quan. Bản thân mình liều chết một trận phá vòng vây cho đến bây giờ cũng chỉ mới ba canh giờ mà thôi. Binh mã của biệt viện và chính mình khởi hành cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian. Tính thời gian chỉnh quân cũng không có bao lâu vì mấy thứ đó sớm đã hoàn thành rồi. Bất kỳ lúc nào cũng có thể mang đại quân hành động. Nếu đám người Phùng Mặc đến giờ còn chưa xuất hiện thì không còn gì để nói nữa.
Trong khi hắn suy nghĩ thì từ hướng Yến Quận đột nhiên xuất hiện hỏa quang, từng âm thanh giao chiến vang lên không ngừng.
Quả nhiên Phùng Mặc không phụ sự kỳ vọng của Lăng Thiên, đại quân của biệt viện đã chạy đến. Lăng Thiên phỏng đoán thì đơn vị bộ đội này của hắn di chuyển không hề dừng lại nghỉ ngơi chút nào đã bắt đầu giao chiến.
Lăng Thiên xoay người quát lớn: "Tiến lên. Nội ứng ngoại hợp, tiến hành giết vào Đoạn Hồn Quan, chiếm giữ Yến Quận. Sau đó sẽ cùng với Bắc Ngụy quyết một trận thư hùng! Quân ta tất thắng!" Nhìn thấy Yến Quận đã bốc khói rồi kèm theo sát khí rung trời khiến cho Lăng quân chỉ nghĩ ngơi một chút thôi đã phấn chấn tinh thần. Mỗi người đều biết chỉ cần tiến vào Yến Quận thủ Đoạn Hồn Quan thì tất cả đã an toàn! Dưới khát vọng sinh tồn mãnh liệt khiến cho gần vạn quân hùng dũng tiến lên.
Đoạn Hồn Quan đột nhiên mở rộng quan khẩu, sau đó một đội binh mã nghiêm chỉnh vọt ra chia thành trận hình cánh chim nghiêm chỉnh đứng đó. Người cầm đầu cao lớn thúc ngựa tiến lên, khi nhìn thấy Lăng Thiên liền vội vàng xuống ngựa vấn an: "Thuộc hạ Vương Hàn cung nghênh nguyên soái, công tử nhập quan."
Tam quân hét lớn: "Cung nghênh nguyên soái, công tử nhập quan!"
Lăng Thiên mìm cười xoay người xuống ngựa đỡ Vương Hàn đứng lên vỗ vỗ bờ vai hắn cười nói: "Khổ cực rồi!" Rồi lên cao: "Nhập quan!"
Đám tàn binh cửu tử hoàn sinh, tánh mạng được giữ lại khiến mọi người phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như anh hùng chiến thắng trở về, dưới sự nghênh đón của mọi người chậm rãi tiến vào trong Đoạn Hồn Quan. Hơn một vạn người đi vào tốn một đoạn thời gian ngắn.
Lúc này ở trên thảo nguyên phía sau hắn vang lên âm thanh vó ngựa ngày càng gần! Cuối cùng truy binh cũng đã đến.
Vương Hàn nhảy lên ngựa, khóe miệng hiện ra một nụ cười: "Ta ngăn cản truy binh giúp công tử!"
"Vì công tử ngăn cản truy binh!" Ba ngàn thuộc hạ của Vương Hàn cùng hét lớn một tiếng, chiến ý dâng trào!
Trên đường đi Hàn Thiết Hiên không ngừng thúc giục hành quân sợ đánh mất cơ hội này! Rốt cục cũng nhìn thấy đối phương đang ở trước Đoạn Hồn Quan khiến cho lòng hắn mừng rỡ muốn cười lớn: "Lăng Khiếu. Lần này xem ngươi chạy trốn đi đâu! Hôm nay là ngày tận thế của ngươi!"
Khóe miệng đang tươi cười đột nhiên như bị đóng băng lại. Ngay sau đó hắn há miệng rộng hơn, ánh mắt không thể tin được vì Đoạn Hồn Quan ở đối diện đột nhiên mở rộng ra cung kính nghênh đón Lăng Khiếu tiến vào.
Hàn Thiết Hiên cứng người một lúc lâu rồi mới phục hồi lại. Ánh mắt nhìn thấy địch nhân thong dong thoát hiểm khiến cho hắn tức muốn hộc máu.
Đối diện chính là một đội quân tinh nhuệ đang đứng đợi nghênh đón địch.
Việc đã đến nước này rồi nên hắn chỉ đành thở dài một tiếng, giơ đại đao trong tay lên truyền lệnh hạ trại. Mặc dù trong lòng hắn không cam lòng chút nào nhưng tình thế trước mặt không thể tùy vào tính tình của hắn mà quyết định được. Ít nhất trước khi đại quân Bắc Ngụy chưa đến hắn quyết không dám vọng động. Trước mắt là một tòa thành kiên cố, cũng là một tòa thành hắn chưa đánh hạ được bao giờ.
Còn nữa, trong lòng Hàn Thiết Hiên có một nghi ngờ: "Vì sao Đoạn Hồn Quan lại để cho Lăng Khiếu đi vào dễ dàng như vậy? Chẵng lẽ liên quân tam quốc tấn công Lăng Khiếu chỉ là kế dụ địch ra ngoài của Thừa Thiên thôi sao?" Đột nhiên nhớ đến mấy vạn tàn quân của Lăng Khiếu có thể chạy thoát sự vây công của gần năm mươi vạn đại quân khiến cho lòng Hàn Thiết Hiên chấn động: "Chẳng lẽ lần hành động này là Thừa Thiên và Bắc Ngụy hợp tác đối phó Tây Hàn sao? Vậy thì nguy hiểm quá. Nhưng mà trận đánh cuộc này khiến hơn mười vạn người bỏ mạng tại đây. Cái giá phải trả rất lớn, rốt cục là do ai tính kế ai đây? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Trong lúc nhất thời khiến cho Hàn Thiết Hiên không biết xuất hiện bao nhiêu suy nghĩ trong đầu, biết bao nhiêu ý niệm không thể tưởng tượng được xuất hiện khiến hắn rối loạn mà không tìm thấy một điểm đầu mối nào cả
Bên trong Đoạn Hồn Quan một vùng ồn ào, những vết thương trên người các chiến sĩ của Lăng quân cho dù các lão lang hành nghề mấy chục năm nhìn thấy mà sợ hãi. Tất cả quân lang đều tập trung lại đây hỗ trợ nhưng xa xa mới đủ để cứu chữa. Tổng cộng hơn vạn tướng sĩ sống sót trở về nhưng không một ai trên người không có vết thương cả. Một vị lão lang ngẩn đầu lên trời thở dài một hơi, bản thân mình nhập ngũ hơn mười năm nhưng trận chiến thảm thiết như vậy là lần đầu tiên lão nhìn thấy.
Quyển 4