Mọi người nhất thời kinh hãi biến sắc, Nam Cung thế gia tuy gần đây đã xuống dốc, nhưng dẫu sao vẫn là một trong bát đại thế gia. Nam Cung Thiên Long cho dù không có tu vi cao thâm như Lăng Thiên, Ngọc Mãn Lâu, nhưng cũng là nhất lưu cao thủ đương thế danh phù kỳ thực, chẳng lẽ lại kém như vậy ư? Hay là thực lực của Giang Sơn Lệnh Chủ này quá đáng sợ?
Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía bóng người màu xanh nhạt đã toàn bộ biến thành chấn kinh. Đây, còn là lực lượng của một "người" ư?
Trước đây, mọi người đều cửu ngưỡng đại danh của người được gọi là cao thủ đệ nhất thiên hạ này, chỉ được nghe rất nhiều chiến tích lưu truyền từ miệng người khác, cũng có chút khó mà tưởng tượng được rồi. Nhưng dẫu sao thì cũng không có người được tận mắt thấy thần uy của vị Giang Sơn Lệnh Chủ này, trong lòng mỗi người tuy sợ hãi, nhưng không có cảm nhận trực tiếp nào. Nhưng hôm nay vừa thấy, lập tức đều trở nên sợ hãi. Nam Cung Thiên Long thân là gia chủ của một thế gia, võ công như thế nào thì mọi người tất nhiên đều nắm rõ trong lòng, nhưng dưới tay Thiên Lý không ngờ lại giống như một đứa trẻ không biết võ công, không có một chút lực để hoàn thủ.
Mọi người ngây ngốc, không phải là không có ai thực sự nhìn thấy Tống Quân Thiên Lý xuất thủ, nhưng người thấy hắn xuất thủ đều đã chết rồi. Những cao thủ "may mắn" chết trong tay người này, lại không có một ai không phải là dạng nhân vật hoành hành một thời, những sự tích này tất nhiên là lưu truyền giữa các đại thế gia. Ngọc Siêu Trần, đệ nhất cao thủ đời trước của Ngọc gia, từng khiêu chiến với tất cả cao thủ đường thời ngoại trừ Giang Sơn Lệnh Chủ, chưa từng gặp một thất bại nào. Nhưng cuối cùng cũng chết trong tay Tống Quân Thiên Lý này. Cho tới tận bây giờ, có một ngoại lệ duy nhất, nhân vật mà Giang Sơn Lệnh Chủ muốn giết mà chưa giết được, chỉ có một mình Lăng Thiên, mục tiêu của mọi người lần này.
"Bản tọa Tống Quân Thiên Lý ứng với yêu cầu của Giang Sơn Lệnh, một lệnh đổi một mạng, rời khỏi núi tự mình ra tay giết Lăng Thiên. Đây chính là chuyện giữa Vô Thượng Thiên, bản tọa và Lăng Thiên, nào có chỗ cho người khác nhúng tay vào. Không biết các vị ồ ạt kéo tới đây là vì lý do gì?" Thiên Lý lạnh lùng hỏi, ngữ âm trong trẻo, không mang một chút hỏa khí nào, nghe không ra nửa điểm tình tự hỷ nộ ái nhạc ở bên trong. Nhưng ai cũng đều nghe ra, câu chất vấn này rõ ràng có ý tức giận. Vị đạo quyền uy vô thượng, nắm sinh tử của muôn dân ở trong tay lập tức được biểu hiện vô cùng sâu sắc.
Đông Phương Kinh Lôi, người khơi mào chuyện lần này tự biết không thể thoát khỏi trách nhiệm, liền cười khan hai tiếng, nói: "Xin tiền bối thứ lỗi, không phải là ta đa sự, chỉ bởi vì Lăng Thiên đó lòng lang dạ sói, tội ác tày trời, lại thêm dụng tâm hung ác, thủ đoạn tàn độc, cực kỳ gian xảo, quỷ kế đa đoan, trở thành một nguy hại lớn nhất cho thế gian. Chúng ta đối với cách hành sự này của hắn phẫn hận đã lâu, lại sợ hãi dâm uy của hắn mà dám giận nhưng không dám nói. Hôm nay vui mừng biết được tiền bối muốn trừ tên ác tặc này cho muôn dân, thực sự là một hành động làm vui mừng nhân tâm, tất sẽ lưu truyền trăm đời, được thế nhân dâng hương kính bái. Chúng ta đặc biệt tới đây trợ uy cho tiền bối. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy tên ác tặc Lăng Thiên đó chết dưới tay tiền bối, thực sự là trong lòng được sung sướng vô cùng. Đương nhiên, nếu tiền bối cho phép, chúng ta có thể góp sức cho tiền bối thì càng là một chuyện quang vinh không gì sánh được. Tất cả những tâm sự này, mong tiền bối thanh toàn."
Những người khác thấy Đông Phương Kinh Lôi có thể đem một chuyện hư ảo không tồn tại nói ra một cách sinh động như thật, thầm nghĩ, không hổ là cái túi khôn của Đông Phương thế gia, phần "khéo mồm" này, quả nhiên rất cao. Lập tức nhao nhao phụ họa. Những người này trước khi Thiên Lý chưa hiện thân, ai ai cũng đắc ý, giống như tất cả người trong thiên hạ đều không thèm để vào trong mắt. Nhưng sau khi Thiên Lý vừa xuất hiện, ai ai cũng lập tức cảm thấy sự cách biệt to lớn về lực lượng, thế là đều im như thóc, chỉ sợ nói năng không cẩn thận, trêu vào vị đệ nhất cao thủ này, từ trên trời sẽ rơi xuống họa sát thân. Cho dù là loại nhân vật kiêu ngạo vô lễ như huynh đệ Ngọc gia Hồn Phách cũng không dám lên tiếng, không dám đề xuất bất kỳ dị nghị nào.
Trên mặt Thiên Lý hơi có vẻ châm biếm, hừ lạnh một tiếng, nói: "Vô Thượng Thiên Giang Sơn Lệnh Chủ làm việc, chỉ cầu không thẹn với lòng, không để ý đến những chuyện khác. Cần gì các ngươi ở bên cạnh làm vướng chân vướng tay? Mặc kệ các ngươi vì sao mà tới, dụng tâm là gì, đều mau chóng lui về cho ta. Nếu phát hiện ai còn ở lại, thì chính là khiêu khích quyền uy của Vô Thượng Thiên, bản tọa tuyệt không lưu tình!
Mọi người trở nên ồn ào, ai ai cũng là từ xa ngàn dặm mà tới đây, sao có thể đồng ý dễ dàng thối lui khi còn chưa đạt được mục đích. Cho dù Vô Thượng Thiên Giang Sơn Lệnh Chủ là thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng không thể bá đạo như vậy chứ? Có điều không có ai là kẻ ngốc cả, không ai chịu đứng ra làm chim đầu đàn, trong nhất thời quay sang nhìn nhau, đều không dám ra chủ ý trêu vào đỉnh núi to này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Hắc hắc hắc, Giang Sơn Lệnh Chủ, đệ nhất cao thủ, quả nhiên là một cái danh đầu lớn thật, uy phong lớn thật! Ha ha." Một giọng nói âm dương quái khí đột nhiên vang lên, trong thanh âm không ngờ lại đầy ý chế giễu, nếu nghe kỹ thì còn có sự phẫn hận vô tận, còn mang theo một phần đố kỵ. Chính là Mộng Tuyệt Trần, lúc này trong ánh mắt hắn nhìn Thiên Lý, không ngờ còn có một mảng cừu hận sâu đậm.
Thiên Lý chầm chậm quay người lại, nhìn về phía Mộng Tuyệt Trần vừa lên tiếng, hơi nhíu mày: "Ngươi nghi ngờ sự nói sao làm vậy của lão phu, lựa chọn không đi sao?"
"Lão phu vì sao phải đi? Chỉ bằng một câu nói của ngươi thôi sao? Vì cái đã nói là làm gì đó ư?" Mộng Tuyệt Trần cười gằn một tiếng: "Đừng vội cho rằng ngươi mang tấm bài Vô Thượng Thiên đó thì ngươi thực sự là vô địch thiên hạ, đóng cửa tự xưng là cao thủ đệ nhất rồi có thể mở miệng hù dọa người khác! Người khác có lẽ sẽ sợ hư danh của ngươi, nhưng lão phu lại không để vào mắt đâu! Thực sự là vô cùng nực cười, cao thủ đệ nhất thiện hạ người chắc gì đã xứng, nhưng thiên hạ đệ nhất cuồng nhân thì hoàn toàn xứng đáng, danh phù kỳ thực! Ha ha..."
Người này điên rồi!
Chúng nhân của các phương khác nhìn Mộng Tuyệt Trần như nhìn người chết, hắn rõ ràng đã từng thấy Thiên Lý xuất thủ, kiến thức công phu quỷ thân mạc trắc của Thiên Lý, không ngờ còn dám lên tiếng châm chọc Thiên Lý, chẳng là muốn tìm chết ư? Mọi người trong lòng đều có cách nghĩ này.
"Rất tốt!" Ngoài dự liệu của mọi người, Thiên Lý không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười: "Ngươi đã không đi, vậy thì chính là gây hấn sự đã nói là làm của Vô Thượng Thiên, ta rất hân thưởng dũng khí của ngươi. Có điều, ta vẫn lưu tính mạng của ngươi lại." Nói xong, Thiên Lý nhìn một vòng, lạnh lùng nói: "Không biết các vị có mặt ở đây, còn có vị anh hùng hào kiệt nào có cách nghĩ giống như người này không? Nếu có, xin mời ở lại, không có cách nghĩ này thì hiện tại xin đi!"
Mọi người lại xôn xao, Thiên Lý trầm mặc xuống: "Hôm nay triệu tập các vị là muốn có một lời khuyên cho mọi người, cũng chính là cho thêm các người một cơ hội sống sót. Chuyện bản tọa truy sát Lăng Thiên, từ hôm nay trở đi, nếu còn có một phương nào dám nhúng tay vào, thì sẽ chính là địch nhân của bản tọa! Mà bản tọa trước giờ đối với địch nhân đều là - giết chết không tha!" Nói tới câu cuối cùng, Thiên Lý đột nhiên gia trọng ngữ khí, nội lực hùng hậu tràn ra.
Giống như sấm sét đột nhiên nổi giữa trời quang, thời khắc tận thế đột nhiên ập tới, dường như cả tòa núi đều run rẩy theo mỗi chữ mà hắn nói ra.
Hơn chục gia tướng của Đông Phương Thế gia đứng ở cự ly gần nhất, tu vi lại không thâm hậu, lúc này dưới tiếng hét như thiên địa chi uy này, tâm thần rất xui xẻo bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân trong sát na này cơ hồ đều nghịch chuyển, khó chịu vô cùng. Ai ai cũng choáng váng đầu óc, độ nhiên oa một tiếng, đồng loạt phun ra một ngụm máu, ngã ngửa ra sau ngất xỉu.
Một tiếng quát của Thiên Lý, không ngờ lại có uy lực lớn như thế này.
Tuyệt thế thần công kinh thiên động địa này, sức người há có thể chống đỡ được?
Đông Phương Kinh Lôi sắc mặt biến ảo kịch liệt, cuối cùng cũng hạ quyết định, cười rất ôn hòa, nói: "Chúng ta tới đây vốn chỉ muốn góp chút sức mọn. Tiền bối đã nghĩ Khinh Lôi làm vướng chân tay, Đông Phương thế gia sẽ không làm phiền tiến bối nữa, xin được rút lui. Nhưng vẫn mong nhận được truyền âm của tiền bối!" Phất tay, nói: "Thuộc hạ của Đông Phương thế gia. Đi!"
Bắc Minh Không Thủy ở phía bên kia thủy chung không nói một lời, lúc này ôm quyền hành lễ với Thiên Lý, lặng lẽ dẫn người mà đi. Phương Bắc đã là một mảng trống không, chúng nhân của Ngọc gia không biết từ lúc nào đã biến mất dưới sự suất lĩnh của huynh đệ Hồn Phách.
Thiên Lý cười lạnh, nhìn mọi người dần dần bỏ đi, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ quặc.
Nhưng người này từ ngàn dặm mà đến, nếu không thể thấy Lăng Thiên chết trước mặt họ, sao chịu dễ dàng bỏ đi. Kỳ thực Thiên Lý cũng biết, những người này chẳng qua là tạm thời lui khỏi phạm vi của tòa sơn mạch này mà thôi. Không thể thấy Lăng Thiên chết thì bọn họ sẽ không an tâm. Thậm chí, nếu không phải bọn họ muốn dựa vào sức mình để giết Lăng Thiên, e rằng vừa rồi cùng nhau vây công mình cũng không phải là một chuyện không có khả năng.
Nhưng Thiên Lý lại không thèm quan tâm. Hắn dùng một loại phương pháp hấp dẫn toàn bộ những người này tới đây, mục đích cũng chỉ là biểu lộ rõ thái độ của mình mà thôi, không muốn tạo nhiều sát nghiệp. Nhưng nếu sau khi mình đã biểu lộ rõ thái độ mà những người này vẫn chấp mê bất ngộ, vậy thì lần sau gặp mặt, mình tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình nữa. Thậm chí, do mấy ngày gần đây truy sát Lăng Thiên không được như ý, sát cơ trong lòng đã tích tụ rất nhiều, thủy chung không được phát tiết, Thiên Lý thực sự rất muốn được phát tiết ra ngoài. Đáng tiếc là những người ở trước mặt đại đa số đều rất thức thời, đều ngoan ngoãn bỏ đi.
Có điều, luôn có những người không biết thức thời, bởi vì, có những người quả thực là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Ví dụ như... năm người ở đằng sau mình. Trên mặt Thiên Lý lộ ra nụ cười đầy sát cơ, chậm rãi quay người lại...
Lê Tuyết nhìn đám người đang nhanh chóng rút đi, nói: "Những người này đều tới để giết huynh ư? Đều là cừu gia của huynh hết ư? Nhìn tình cảnh này, chẳng lẽ huynh có thể là công địch của cả thế giới, là đại ma đầu gây họa cho nhân gian ư?" Tuy vẫn là tụ âm thành tuyến truyền vào tai Lăng Thiên, nhưng Lăng Thiên vẫn nghe ra, trong câu nói của nha đầu này, không ngờ mang theo nộ khí dâng trào và sát cơ không thể che giấu! Nàng ta tức giận vì mình ư, vì sao vậy?"
"Không sai, đều là tới giết ta cả, nói ta là công địch của bọn họ cũng không phải là sai. Có điều là đại ma đầu gây họa cho nhân gian thì chưa chắc." Lăng Thiên cười hắc hắc, " 'nhân duyên' của ta tốt không?"
Lê Tuyết nhất thời không trả lời, trong lòng âm thầm tức giận, nghĩ: Tên gia hỏa này, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, 'nhân duyên' đều tốt như vậy cả. Đúng là làm tức chết người ta mà.
Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, khi biết được những người này không ngờ đều muốn dồn Lăng Thiên vào chỗ chết, Lê Tuyết trước giờ không màng danh lợi, không quan tâm chuyện nhân gian đột nhiên lần đầu tiên trở nên vô cùng phẫn nộ, sát cơ dâng trào cũng dần dần nổi lên thành hình ở trong lòng.
Ta đã hủy đi kiếp trước của ngươi, ta sẽ trả ngươi kiếp này.
Quyển 5