Nam Cung Ngọc cau mày, trên mặt tràn đầy sự lo lắng: "Cẩn thận vẫn hơn, càng huống hồ kể cả là như vậy. T lệ thành công chưa chắc đã là rất lớn". Cô ta dường như là tự nói một mình, lại vừa dường như là nói với Nam Cung Thiên Hổ, giọng nói cực thấp.
"Yên tâm đi Ngọc nhi. Kế hoạch lần này, chắc chắn sẽ thành công". Nam Cung Thiên Hổ an nủi nói: "Nếu như lực lượng như vậy vẫn không thể giết được một con nha đầu không biết võ công. Vậy thì chắc là gặp ma giữa ban ngày rồi".
"Muốn đối phó được với Lăng Thiên, tuyệt đối không được đánh nhỏ lẻ, như vậy chỉ thiệt cho bản thân mà thôi". Nam Cung Ngọc cười khổ, nói: "Chỉ cần động thủ, thì không bao giờ còn có cơ hội quay đầu cả, bắt buộc phải nhổ tận gốc thế lực của hắn, thì mới có thể làm một kẻ khỏe cả đời". Nam Cung Ngọc than thở một tiếng: "Lăng Thiên con người nà thật quá… đáng sợ! Cháu thật sự rất hi vọng Giang Sơn Lệnh Chủ không thất thủ! Có lẽ chỉ có hắn ta mới có năng lực để loại bỏ Lăng Thiên mà thôi!".
"Việc trước mắt chúng ta cần làm trước hiện nay là cần làm cho thế lực riêng của Lăng Thiên trở lên hỗn loạn. Các thế lực lớn đang dòm ngó chắc chắn sẽ không ngồi nhìn; đến lúc đó tất cả mọi người cùng nhau tấn công hắn. Trong thời gian ngắn nhất, dọn sạch thực lực của Lăng Gia". Nam Cung Ngọc quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Chỉ cần mối thù lớn báo được thì Nam Cung Thế Gia sẽ tạm thời thoái ẩn khỏi giang hồ, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện trước mặt người đời; đợi đến khi thiên hạ thật sự được thống nhất, xem cuối cùng hoa rơi vào tay ai, thì chúng ta lại tiếp tục lên kế hoạch".
"Tại sao? Thời thế loạn lạc, chính là lúc dựng công lập nghiệp, tại sao chúng ta phải thoái ẩn?". Nam Cung Thiên Hổ không hiểu, nói.
"Chẳng nhẽ nhị thúc cho rằng Nam Cung Thế Gia chúng ta còn có cả hi vọng có thể thống nhất được thiên hạ sao?". Nam Cung Ngọc sắc bén hỏi: "Nếu như không thoái ẩn, thì cũng chỉ có thể có một con đường là làm tay sai cho một thế lực một phương. Dựa vào sức mạnh yếu ớt hiện nay của Nam Cung Thế Gia, có thể chống lại được sự tiêu hao như vậy sao? Nhưng một khi thiên hạ đã được thống nhất, thế lực các phương chắc chắn sẽ bị tấn công làm tiêu hao ở các mức độ khác nhau. Đến lúc đó Nam Cung Thế Gia chúng ta đã có được đội quân tinh nhuệ mới có thể một lần nữa xuất đầu lộ diện! Chỉ cần đến lúc đó ra quy phục, thì sự trỗi dậy của Nam Cung Thế Gia mới thật sự có hi vọng!".
Nam Cung Thiên Hổ vẫn có hơi chút không phục, người đàn ông cần phải xông pha chiến trường, dựng công lập nghiệp. Mở rộng biên cương, không sống uổng một đời! Thoái ẩn một cách lặng lẽ, thoái ẩn nơi nào đó thâm sơn cùng cốc, thì cứ một đao chết quách đi còn cảm thấy sảng khoái.
"Lệnh gia chủ trong tay cháu, cháu chính là gia chủ!". Nam Cung Ngọc lạnh lùng nói. Đầy vẻ quyết đoán: "Chuyện này cứ quyết định như vậy! Đây cũng chính là hi vọng cuối cùng để Nam Cung Thế Gia chúng ta có thể trỗi dậy được hay không! Cháu không hi vọng có bất kì ai chống đối lại quyết định của cháu!".
"Cho nên, kế hoạch lần này đối với Lăng Thần, chỉ được thành công, không được thất bại!". Đôi lông mày đẹp của Nam Cung Ngọc bỗng biến thành sắc bén như lưỡi đao: "Vận mệnh thành bại của Nam Cung Thế Gia trong tương lai, chính là ở lần hành động này!". Lúc này, cơ thể yếu ớt này, toát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ. Điều đó làm cho Nam Cung Thiên Hổ cảm thấy đứa cháu gái trước mặt mình, không ngờ lại có thể uy nghiêm như vậy. Dường như còn quyết đoán hơn cả ca ca Nam Cung Thiên Long của mình…
"Chuyện tang sự của phụ thân một khi làm xong, tất cả mọi người trong ngày hôm đó xuất phát, bí mật đột nhập vào Thừa Thiên. Đợi thời cơ hành động tốt nhất! Tất cả những mật thám của Nam Cung Thế Gia tại Thừa Thiên, toàn bộ đều phải được huy động, tìm kiếm bất kì thông tin gì có liên quan đến Lăng Thần và biệt viện Lăng Phủ!". Nam Cung Ngọc ra mệnh lệnh cuối cùng trong ngày hôm nay.
Nam Cung Ngọc thở dài một hơi. Từ ngày từ thành Thừa Thiên trở về nhà, chuyện mà Nam Cung Ngọc thấy hứng thú nhất, chính là nghiên cứu Lăng Thiên, tất cả những chuyện mà Lăng Thiên từng làm, Nam Cung Ngọc đều tỉ mỉ phân tích một lượt. Hiện nay, trong thư phòng của Nam Cung Ngọc, những tư liệu có liên quan đến Lăng Thiên, đã tích lũy chất đến một nửa giá sách. Nhưng Nam Cung Ngọc luôn cảm thấy, cùng với sự đi sâu trong nghiên cứu, tất cả những việc mà Lăng Thiên làm, đều trở nên càng không thể nào hiểu được! Có lẽ, bản thân mình căn bản không có cách nào có thể nghiên cứu được rõ ràng người đàn ông giống như một câu đố đó. Đáng tiếc, hiện nay là kẻ thù.
Kế hoạch của Nam Cung Ngọc, kể cả là Lăng Thiên nhìn vào, cùng thấy sự xắp xếp của Nam Cung Ngọc về sau này đối với Nam Cung Thế Gia là cực kì hợp lí, và cũng là thích hợp nhất; từ đó có thể thấy đứa con gái này của Nam Cung Thiên Long, bất luận và về tâm trí hay cơ mưu, còn cả sự nắm bắt về đại cục hiện nay, đều là vô cùng xuất sắc. Nếu như Nam Cung Thế Gia có thể luôn được sự lãnh đạo của ả, thì chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ có một ngày được huy hoàng thật sự.
Chỉ có điều, Nam Cung Ngọc lại không biết được, ả ta đã phạm một sai lầm, một sai lầm đủ để gọi là chí mạng… Sai lầm này, đã trực tiếp dẫn đến sự diệt vong cuối cùng của Nam Cung Thế Gia! Đó chính là Lăng Thần, người phụ nữ mà trong mắt họ là "nha đầu không biết võ công", trên thực chất, lại là biết võ công; không những biết võ công, mà còn là một cao thủ cấp tông sư trong thiên hạ này. Trong số những người cùng tuổi, tuyệt đối không có đối thủ!
Đương nhiên, câu nói tuyệt đối không có đối thủ này trừ những người thuộc vào loại quái vật như Lăng Thiên và Lê Tuyết…
Thủy Thiên Nhu thả bàn tay ra, một mảnh giấy từ trong lòng bàn tay rơi xuống mặt đất
Tuy biết bản thân lần này đã tạo ra một tổn thất cực lớn cho gia tộc. Bị trừng phạt chắc chắn là không tránh được. Trong lòng đã sớm có một số sự chuẩn bị về việc này. Nhưng Thủy Thiên Nhu lại không bao giờ nghĩ được rằng, sự trừng phạt này lại đến nhanh như vậy, mà lại còn nghiêm khắc đến như vậy!
"Hủy bỏ tất cả mọi quyền hạn của Thủy Thiên Huyễn. Hủy bỏ tư cách người kế thừa của gia tộc. Mang tội trong người, đợi chờ gia tộc chấp pháp xử lí; tất cả mọi việc, tạm thời do Thủy Thiên Giang toàn quyền phụ trách. Thủy Thiên Hồ, Thủy Thiên Hải, Thủy Thiên Nhu hiệp trợ; gia tộc sẽ điều phái 6 đại trưởng lão của Hàm Tuyết Đường chấp sự. Khoảng 500 cao thủ của gia tộc sẽ tức tốc đến Thiên Tinh. Hi vọng có trước sự chuẩn bị, để tiện cho việc tiếp ứng". Nguồn: http://truyenfull.vn
Hồi tưởng lại nội dung trên mảnh giấy, đơn giản nhưng chấn động vô cùng! Trong lòng Thủy Thiên Nhu bỗng cảm thấy sợ hãi. Đặc biệt là mấy cái tên người trên mảnh giấy đó. Làm cho Thủy Thiên Nhu càng cảm thấy sợ hãi hơn. Thủy Thiên Giang, Thủ Thiên Hải, Thủy Thiên Hồ. Bất kì kẻ nào trong số chúng cũng đều từng là đối thủ cạnh tranh với ca ca mình. Chỉ có điều không cạnh tranh được với ca ca. Ca ca trở thành người kế thừa tiếp theo. Cố nhiên là uy phong lẫm liệt, nhưng cũng khó tránh có người đố kị. Mấy người này lúc còn ở đại lục Thiên Tinh đã có những thủ đoạn vô cùng tồi tệ, thậm chí giữa chúng còn có hi vọng muốn giết chết lẫn nhau mà vẫn cảm thấy vui vẻ. Sự có mặt của mấy người bọn chúng, nếu ca ca mà rơi vào tay chúng, đặc biệt là cục diện như hiện nay, thì làm sao có thể có được kết cục tốt?
Hơn nữa, bản thân mình và ca ca Thủy Thiên Huyễn là con ruột của phụ thân. Còn ba người bọn Thủy Thiên Hồ là con trai của bá bá. Hiện nay gia tộc có quyết định như vậy, cho thấy rõ là muốn Thủy Thiên Giang thay thế vị trí của ca ca mình. Nếu như vậy, chả phải cho thấy rõ phụ thân mình đã rơi vào thế hạ phong trong cuộc đấu tranh trong gia tộc? Không biết tình hình phụ thân hiện giờ ra sao?
Thủy Thiên Nhu quặn thắt trong lòng. Lại nhớ đến ca ca Thủy Thiên Huyễn đang ở xa mãi tận Bắc Ngụy. Xảy ra chuyện lớn như vậy, huynh ấy tại sao vẫn chưa về? Nơi đó là địa bàn của Ngọc Gia, hiện nay không có sự giúp sức của những thủ hạ đó, nếu như xảy ra chuyện gì, thì như thế nào mới là tốt? Chỉ sợ đến tin tức cũng không truyền ra ngoài được!
"Còn có ba ngày nữa là bọn Thủy Thiên Hồ sẽ đến đây. Chúng chỉ cần vừa đến, chắc chắn là sẽ khai đao với ca ca mình. Phải làm thế nào đâyThủy Thiên Nhu tự lẩm nhẩm một mình, trau mày, trầm tư suy nghĩ.
Đây là quyết định của gia tộc, kể cả anh trai mình có vô số con đường có thể thoát thân, thì cũng không dám chạy, không thể chạy.
Nhưng nếu như rơi vào tay mấy tên đối đầu với huynh ấy trước đây. Thì không biết sẽ phải chịu nhục như thế nào? Dựa vào tính cách cao ngạo của ca ca, làm sao có thể chịu được?!
"Nhị muội lại đang sầu muộn một mình gì vậy? Gì mà ba ngày sau vậy? Chẳng nhẽ trời sắp sập xuống à?" Tà áo trắng bay trong gió, người đang mỉm cười bước đến là Lăng Thần. Giống như trong phòng đột nhiên nở một bông hoa sen, dường như cùng với sự có mặt của nàng, đến không khí cũng trở nên thanh nhã hơn.
Kể từ khi Lê Tuyết đến biệt viện, dưới sự chỉ bảo tận tình của nàng, hàn băng thần công của Lăng Thần lại có sự tiến bộ nhảy vọt. Cùng với sự tiến triển của công pháp, khí chất vốn dĩ lạnh như băng giá của nàng cũng từ từ chuyển biến, chuyển biến trở thành thuần khiết giống như là tuyết ngọc. Do hàn băng mà thành huyền băng. Tự nhiên theo đó mà kèm theo một luồng khí cực kì thánh khiết.
Thủy Thiên Nhu trong mắt lộ ra nét ngưỡng mộ vô cùng. Nàng bản thân tuy cũng là mĩ nữ cùng đẳng cấp với Lăng Thần, nhưng so sánh với khí chất lạnh như băng tuyết, trơn mịn như ngọc, thì xét cho cùng vẫn là kém hơn một bậc. Mà trên người của Lăng Thần, còn có một luồng khí chất cực kì bí hiểm, điểm này trước lúc Lê Tuyết đến đây, Thủy Thiên Nhu chưa từng cảm nhận được từ bất kì người phụ nữ nào khác ngoài Lăng Thần; nhưng sau khi Lê Tuyết đến đây. Thủy Thiên Nhu và Ngọc Băng Nhan đều cảm thấy, nếu như nói Lăng Thần của trước đây là một miếng băng lạnh khiến người khác có thể đóng băng tim phổi mà chết, thì Lăng Thần của hiện tại là một viên ngọc lạnh mát thổi vào tim gan. Gần như là có sự chuyển biến về bản chất.
Mà khí chất trên người Lăng Thần và Lê Tuyết dường như là giống thì nhiều khác thì ít. Bất luận là sự thâm hậu về công pháp hay là khí chất nội tại. Đều có sự nổi bật hơn người, hai người dường như được khắc ra từ trong một khuôn đúc. Nếu như nhất định phải nói là có sự khác nhau gì, vậy thì điểm khác nhau duy nhất đó chính là, Lăng Thần có chút gì đó của sự trang nhã, thanh lịch, còn Lê Tuyết thì có chút gì đó của sự kiên cường, cao ngạo, chút gì đó sự độc lập. Một như băng sơn tuyết liên, một như ngạo sương hàn mai!
"Hôm nay sao không đi cùng vị Lê Tuyết tỉ tỉ đó vậy? Lại chạy đến chỗ tiểu muội này? Tỉ tỉ chê cười tiểu muội như vậy, thật là không chân thành". Thủy Thiên Nhu cười hi hi. Lập tức thu lại những suy nghĩ rối bời của mình. Thủy Thiên Nhu là một người như thế nào, là người có quyền kế thừa mà số lượng vốn cực ít trong Thủy Gia. Tâm tư trong lòng sao không nhạy bén được. Kể cả là nói chuyện với chị em như Lăng Thần, nhưng cũng không dễ gì bộc lộ tâm sự.
Mà trong thời gian này, Lê Tuyết đại tiểu thư đang lợi dụng triệt để khả năng giao tiếp xã hội kiếp trước của nàng để làm thân với ba kẻ mà được gọi là "phụ nữ của Lăng Thiên" này. Thân thân thiết thiết giống như người một nhà vậy. Kể cả là chị em ruột, chỉ sợ cũng chưa chắc đã so sánh được với tình cảm của 4 người phụ nữ này….
Chính tình cảm chị em cực kì nồng nàn này, cũng dẫn đến việc Thủy Thiên Nhu có chút vui không muốn về. Ở đây có được cảm giác chân thành tha thiết như vậy, mỗi lần chỉ yêu cầu đến biệt viện Lăng Phủ, là đều không có muốn rời khỏi đây….
Quyển 6