Nam Cung Ngọc cố sức thở dốc, tuyệt vọng nhìn Lê Tuyết, thanh âm cực kỳ phẫn hận thấp tiếng nói: "muốn lấy sinh mệnh của ta để ma luyện. Ngươi quên ý nghĩ đó đi".
"Bịch!" Lê Tuyết một cước đá Nam Cung Ngọc ngã lăn ra, xương cốt bị sai trẹo phát ra thanh âm răng rắc. Cằm Nam Cung Ngọc đã bị nàng một cước đá vỡ khiến cho không thể cắn lưỡi tự tử, tiếp theo là một cước giẫm lên đan điền nàng. Băng hàn nội lực như thủy triều dũng mãnh tiến vào nghiền nát huyệt đan điền của Nam Cung Ngọc đồng thời lạnh lùng nói: " Hoàng tuyền lộ, chung quy ngươi nhất định sẽ phải đi nhưng không cần phải sốt ruột như vậy".
Ta sẽ chăm sóc ngươi cho đến lúc nào Lăng Thần giết chết ngươi mới thôi. Nếu như nàng không muốn giết thì như vậy ngươi cố nhiên cầu sinh là không thể nhưng muốn chết thì cũng vạn vạn lần không dễ dàng! Nam Cung thế gia các ngươi chính là đại lễ tối hậu, ta há lại không biết đạo lý hảo hảo lợi dụng sao".
Không để ý tới ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng của Nam Cung Ngọc, Lê Tuyết nhẹ nhàng thu chân lại, trong miệng quát lên hai chữ: " mang đi!"
Lúc này, Lăng Thần lẳng lặng mở mắt ra, ánh mắt rất phức tạp. Nhìn một phiến tàn chi trước mặt mà tưởng tượng như địa ngục, miệng có chút run run, thân thể cũng run rẩy một trận nhưng tiếp đó Lăng Thần vẫn quật cường không nhắm mắt lại và cũng không có xoay người đi.
Lê Tuyết đã nói mà thậm chí bản thân mình cũng rõ ràng về đạo lý này. Chẳng lẽ thực sự vì sự mềm yếu của chính mình, sự nhân từ của mình mà lại làm cho người mình yêu thương nhất gặp khó khăn sao? Trong thiên hạ loạn lạc này, không giết người thì sẽ bị người giết nhưng ta không muốn người ta yêu thương nhất, anh em huynh đệ bị thương tổn, như vậy cũng chỉ có cách phải tàn nhẫn kiên cường đối mặt với thiên hạ này!
Trong những năm gần đây, công tử và Lăng Kiếm đã vì mình mà ngăn cản rất nhiều mưa gió nên tay đã dính nhiễm rất nhiều máu tươi, Lăng Thần ta chẳng lẽ cứ một mực trốn né ở sau lưng bọn họ sao. Chẳng lẽ ta không thể vì hắn mà đứng ra đảm nhận một lần sao?
Sắc mặt Lăng Thần càng lúc càng trắng bạch nhưng nhãn thần thì càng lúc lại càng kiên định. Thân thể run rẩy dần dần dừng lại, bàn tay nắm chuôi kiếm cũng dần dần có thêm lực lượng, càng lúc càng khẩn trương.
Lê Tuyết thở dài một hơi, xem ra tâm tư Lăng Thần này đã vượt qua được cửa ải lớn nhất. Phần còn lại bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Sau khi trải qua thời gian mười ắp tới, Lăng Thần trước mắt này nhất định sẽ thoát thai hoán cốt. Về một điểm này, Lê Tuyết rất có tín tâm.
Đám người Lăng Lôi hành động quả nhiên là phi thường nhanh chóng đồng thời lại rất sạch sẽ. Mới bất quá chỉ trong chốc lát công phu mà các dấu vết trên mặt đất, thậm chí ngay cả một vết máu cũng không còn lưu lại. Chỉ thấy một khoảng không hoang dã. Nếu có ai đi ngang qua đây thì cũng không thể phát hiện ra chỉ chốc lát trước đây, ở đây từng phát sinh một trận giết chóc cực kỳ bi thảm.
Mười ngày sau cả Lăng Phủ biệt viện đột nhiên trở nên trầm mặc. Trong mười ngày này có một người đang dần dần lột xác. Sự thay đổi này cực kỳ trầm mặc mà thong thả nhưng lại rất rõ ràng với xu thế không thể đảo ngược.
Ngày đầu tiên. Lê Tuyết ngay từ sáng sớm đã đứng ở trước cửa phòng Lăng Thần sau đó liền như áp giải phạm nhân đem Lăng Thần nhốt vào thạch thất đang giam giữ đám người Nam Cung thế gia. Trong gian thạch thất này có mười người là số mà Lăng Thần phải giải quyết trong ngày hôm nay. Sau khi Lăng Thần tiến vào, Lê Tuyết liền khẩn trương đóng chặt cánh cửa lớn lại. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Trải qua ba thời thần, cuối cùng Lăng Thần run rẩy sắc mặt trắng bạch đi ra. Cả người trên dưới cơ hồ là ướt đẫm mồ hôi. Mới vừa xuất môn đã bắt đầu cong mình nôn ọe không ngừng, cơ hồ ngay ruột gan cũng nôn ra. Sau khi Lăng Thần đi ra, có vài người nhanh chóng tiến vào thạch thất kéo ra mười cái thi thể đầm đìa máu tươi.
Lăng Kiếm một thân hắc bào, mặt mày lạnh lùng vô biểu tình đứng giữa gian thạch thất trầm mặc không nói gì nhưng hai nắm tay lại nắm chặt khiến gân xanh phải nổi vồng lên. Trong lòng hắn rất đau xót cho Lăng Thần nhưng hắn cũng biết một bước này Lăng Thần nhất định phải vượt qua. Lê Tuyết thật sự là một nữ nhân ác độc. Nàng cư nhiên có thể đối đãi với Thần nha đầu như thế. Nàng cư nhiên nhẫn tâm làm được điều mà công tử và chính mình cũng đã nghĩ đến nhưng lại thật sự không nhẫn tâm đi làm. Giờ khắc này, Lăng Kiếm thật sự không biết có nên cảm kích Lê Tuyết này hay không!
Thực sự là rất mâu thuẫn.
Ngày hôm nay, Lăng Thần không ăn được gì, cả đêm đều hôn trầm, vô số lần đang ngủ lại chợt bừng tỉnh nôn thốc nôn tháo rồi lại bất tỉnh lăn ra ngủ, bừng tỉnh, nôn thốc nôn tháo như thế mấy lần.
Ngày thứ hai, khi cửa phòng Lăng Thần thì thấy thân thể nàng có vẻ phi thường suy yếu mà tinh thần cũng đồng dạng héo hon nhưng lại tự mình mở cửa đi ra, trong tay cầm theo trường kiếm tùy thân của mình. Hai người yên lặng đối mặt một hồi sau đó Lê Tuyết né sang một bên mở đường. Lăng Thần lảo đảo tiến vào thạch thất, trong đó hiển nhiên là lại có mười người, mười người sắp bước lên hoàng tuyền chi lộ.
Một thời thần sau, Lăng Thần đi ra, có vẻ muốn nôn nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn được.
Nàng quay về phòng, ngã xuống giường lịm mê đi!
Ngày thứ ba, Lăng Thần cuối cùng đã ăn được hai bát cơm. Sau khi ra khỏi cửa thì thấy Lê Tuyết đang lạnh lùng đứng ở trong sân, bộ dáng phảng phất như đang cùng Lăng Kiếm giằng co.
Ngày thứ năm, Lê Tuyết không có đi đến cửa phòng Lăng Thần chờ nữa mà đứng chờ tại cửa thạch thất. Sau khi thấy Lăng Thần đến thì hai mắt như phát sáng hỏi nói: " Đã đến rồi". Ba chứ này có ẩn chứa ý tứ hàm xúc thâm trường, vô luận là người hỏi là Lê Tuyết, người đáp là Lăng Thần hay Lăng Kiếm bên cạnh cũng rõ ràng ba chữ này có ý tứ gì.
Sắc mặt Lăng Thần lạnh ngạnh, mà hơi có chút quất súc lại nhưng trong con ngươi lại lấp lóe quang mang kiên nghị khác thường, lãnh đạm nói: " chung quy sẽ phải đến thôi".. Trong thanh âm có mang theo vẻ lãnh đạm ủy khuất cùng sự oán giận.
Nhiệm vụ ngày hôm nay lại có vẻ gian nan hơn, một mạch đến lúc hoàng hôn Lăng Thần mới từ trong thạch thất đi ra, trên người đã bị máu tươi đỏ sẫm nhiễm hồng, trong mắt lại có chút cuồng loạn nhưng lại không có vẻ muốn nôn chút nào. Vừa mới đi ra nàng đã nhìn Lê Tuyết, trong ánh mắt mơ hồ mang theo vài phần cầu khẩn.
Lê Tuyết lạnh lùng lắc đầu nói một câu: " ngày mai tiếp tục". rồi ly khai.
Phía sau, trên mặt Lăng Thần có hai dòng nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Ngày hôm nay, ngay cả đám binh lính vào thạch thật thu lượm thi thể cũng không tự kiềm chế được mà nôn thốc nôn tháo một trận. Mười khối thi thể là mười cái chết theo các cách thức không đồng nhất. Cái này làm cho bọn hắn không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ Thần cô nương đã dùng Huyền thiết kiếm thêu tú hoa trên đám
Ngày thứ tám, sau khi Lăng Thần đi ra thì Lê Tuyết đã cư nhiên sai người hầu bưng qua hai bát thịt bò nóng hổi nhưng trên mặt lại tưới máu bò tươi đỏ chót đồng thời bắt nàng ăn luôn tại chỗ. Lăng Thần rất thống khoái ăn hết một bát tuy nhiên cử động này làm cho vốn đã có chút quá sức lúc này cảm giác chán ghét, ghê sợ cơ hồ là đã thấm tới tận đáy lòng nàng. Đượg nhiên, việc này đã vượt xa khả năng chịu đựng của Lăng Kiếm khiến hắn bất mãn đến cực điểm, cơ hồ muốn tìm Lê Tuyết quyết đấu!
Cho dù là rèn người thì cũng nên có một hạn độ nào đó thôi, nữ nhân ác độc quả nhiên là ác độc.
Đến buổi tối, Lê Tuyết bất chấp mọi người phản đối mạnh mẽ kéo Lăng Thần ra khỏi biệt viện, đi đến một chỗ đầy loạn thạch. Đây chính là nơi chôn hơn trăm người Nam Cung thế gia mới vừa chết. Hai nữ nhân này đứng trong đêm tối, cũng không ai nói câu nào.
Ngày thứ chín, Lăng Thần vốn tám ngày trước không ăn sáng, hôm nay lại ăn một bát nhỏ và uống một bát canh sau đó chính mình cầm theo kiếm không chút do dự nào tiến vào trong thạch thất.
Lần này, Lăng Thần chỉ mất một khắc thời gian, khi đi ra cũng không có nôn mà cũng không có bất tỉnh ngủ đi. Sau khi xong xuôi thì lại như ngày thường đi về phòng xử lý sự vụ.
Ngày cuối cùng Lê Tuyết cư nhiên không lộ diện mà Lăng Thần sau khi tiến vào thạch thất thì bất quá chỉ nửa khắc sau đã đi ra. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra một phiến mạnh mẽ tự trấn tĩnh. Trong ánh mắt thoáng có chút phức tạp, một thân áo bào trắng không nhiễm chút máu tươi nào, bộ dáng giống như Lăng Ba tiên tử vừa đi đạp nguyệt thưởng hoa về. Trước khi đi đến phòng mình, nàng dùng một cái khăn trắng như tuyết nhẹ nhàng tỷ mỉ lau qua thân kiếm sáng như nước một lần.
Thi thể của Nam Cung Ngọc đã được mang ra ngoài. Nữ nhân ác độc này cuối cùng đã đi hết đoạn đường sinh mệnh của mình. Chỉ không biết là nếu nàng nghĩ lại quãng đường tối hậu này, mọi hành động của nàng thật sự là ngu ngốc thì trong tâm nàng đến tột cùng sẽ có tư vị gì.
Sau khi Nam Cung Ngọc chết, Lăng Thần đã từng yên lặng đứng trước mộ phần của nàng một hồi mà trong lòng lại nhớ lại thỉnh cầu cuối cùng của Nam Cung Ngọc. Đó là hy vọng sau khi Lăng Thiên quay về, Lăng Thần có thể đưa hắn đến đây đứng một hồi nhưng lại đừng nói cho hắn, dưới này có chngươi, một nữ nhân đến lúc chết vẫn bảo trì được sự kiêu ngạo cũng như một phần tình cảm với hắn.
Lăng Thần buồn bã thở dài một tiếng. Người này vừa đáng thương lại vừa đáng hận hoặc ứng với người nào đáng hận thì đồng thời cũng có chỗ đáng thương. Nhưng không quản ra sao cuối cùng đều quay về với cát bụi. Một lộ này đi hảo hảo a, Nam Cung Ngọc!
Nhưng không quản như thế nào, Lăng Thần tuyệt không thể tha cho nàng, mà lấy tâm tính cùng sự điên cuồng của Nam Cung Ngọc thì cách tốt nhất là giải thoát cho nàng, tựa hồ cũng chỉ có tử vong là vĩnh viễn hằng tịch diệt chi lộ.
Sau mười ngày này, Lăng Phủ biệt viện lại khôi phục lại vẻ thường ngày. Đám người Lăng Thần, Lê Tuyết cũng toàn bộ khôi phục lại vẻ như thường, nhìn mặt ngoài mà nói thì hai nữ nhân này vẫn nói cười tự nhiên với nhau. Lăng Thần mặc dù có vẻ không có gì khác biệt mọi người đều cảm thấy trên người Lăng Thần lại tựa hồ như có thêm cái gì vừa lại giống như ít đi cái gì nhưng không lâu sau mọi người cũng quen với điều này.
Quyển 6