“Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút không yên tâm” Tiết di nương rối rắm vò vò góc áo: “Nếu không phải hiện giờ không có người thân cận hiểu rõ cách hầu hạ tướng gia thì ta đã nói với tướng gia một tiếng xin tới Hạo vương phủ để chiếu cố Thanh Dao mấy ngày rồi.
Khi thân thể của nàng ổn định hơn, ta sẽ lập tức trở về tướng phủ.”
Nghe được mấy lời này, Lãnh Băng Cơ trong lòng liền hiểu rõ, Tiết di nương đang lo lắng, bà ta sợ Hạo Vương phi vì tranh sủng mà gây bất lợi cho Thanh Dao.
Vì vậy bà ta mới muốn đi Hạo vương phủ tương trợ cho Lãnh Thanh Dao.
Nhưng bà ta lại sợ nếu mình đi thì ở Tướng phủ lại có người thừa dịp chen chân vào thế chỗ bà ta.
Cha nàng đã lớn tuổi như vậy rồi mà Tiết di nương vẫn còn không yên tâm sao?
Chuyện này, nàng thật sự không có cách nào cho ý kiến, chỉ có thể nói: “Nếu bà thật sự không có cách nào rời đi được vậy thì chọn một bà tử khôn khéo, trung thành trong phủ rồi đưa qua hầu hạ Thanh Dao là được”
Tiết di nương không lấy được đáp án bà ta muốn từ Lãnh Thanh Dao, bà ta cảm thấy có chút mất mát.
“Thiếp thân còn muốn xin vương phi nương nương một chuyện, lần trước người cho Thiếu phu nhân thuốc dưỡng thai, †a thấy cực kỳ linh nghiệm.
Bây giờ không biết người có thể cho Thanh Dao một thang được không?”
“Nếu Thanh Dao mang thai ổn định thì không cần phải uống quá nhiều thuốc bổ, nếu không sẽ phản tác dụng.
Bổ sung một chút dinh dưỡng là ổn rồi.
Bà đừng quan tâm quá rồi lại thành loạn”
Tiết di nương xoa xoa tay: “Khiến Vương phi nương nương chê cười rồi.
Bây giờ ta rất tin tưởng vào y thuật của người, nếu như có ngày vương phi gặp Thanh Dao, không biết có thể làm phiền người xem mạch tượng cho nàng không?”
Lãnh Băng Cơ thấy bà ta lo lắng cho con gái như vậy đành phải đồng ý, sau đó nàng đứng dậy cáo từ.
Đi ra đến ngoài sân, vừa vặn trông thấy Lãnh Thanh Kiêu, hình như hắn đang muốn đi ra ngoài.
Lãnh Thanh Kiêu thấy nàng đi đến, hướng về phía nàng hành lễ đúng mực: “Tham kiến vương phi nương nương”
Đối với chuyện lần trước Lãnh Băng Cơ đã coi như không có gì xảy ra, cười tủm tỉm hỏi: “Làm việc ở hình bộ có vất vả không?”
Thanh Kiêu lắc đầu: “Rất tốt”
Băng Cơ gật đầu: “Qua năm mới, lại lớn thêm một tuổi, trưởng thành hơn trước nhiều.
Nếu ngươi có chuyện mình thích làm hoặc là có chỗ nào khó khăn, phụ thân lại không tiện ra mặt, có thể tới tìm đại tỷ để Vương gia giúp ngươi thu xếp”
Thanh Kiêu cúi đầu: “Không làm phiền đại tỷ, mọi việc của Thanh Kiêu đều rất tốt”
“Ừm” Băng Cơ gật đầu: “Ta chỉ lo là mấy lão cáo già bên Hình bộ thấy ngươi tuổi còn nhỏ lại tính kế ngươi.
Phải nhớ là, người một nhà không nói hai lời, có việc thì nên nói ra, phải cho mấy lão cáo già này biết ngươi cũng có ca ca tỷ tỷ che chở, bọn họ trước khi làm việc gì cũng phải cân nhắc cho kỹ”
Thanh Kiêu cúi đầu thấp hơn, tay trong tay áo nhẹ nhàng run lên: “Ta đã hiểu rồi.”
Lãnh Băng Cơ không nói nhiều nữa, có một vài lời chỉ cần chỉ điểm đôi chút là được.
“Vậy nếu ngươi có việc bận thì giải quyết đi, tỷ tỷ cũng đi đây”
Lãnh Thanh Kiêu chắp tay, xoay người rời đi, bước chân vội vàng.
Tiết di nương khẽ cười nhạo một tiếng: “Vương phi nương nương thật sự là khoan dung độ lượng.
Người quên mất rồi sao, lúc trước khi người còn ở trong khuê phòng, Lãnh Thanh Kiêu này bị Kim thị xúi giục đã đối xử với người và đại công tử ngang ngược kiêu ngạo như thế nào?”
“Vẫn là một đứa nhỏ không hiểu rõ sự đời, vả lại bà cũng biết là hắn bị Kim thị xúi giục.
Chỉ cần bây giờ tốt hơn trước kia thì còn so đo điều gì nữa?”
Nếu như Tiết di nương vốn sẵn có một chút khoan dung, lúc trước sẽ không hùng hổ hăm dọa Tứ di nương, vậy thì hiện giờ vị trí phu nhân Tướng phủ này cũng đã ngồi vững vàng rồi..
Danh Sách Chương: