Mục lục
Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Am Đạt bị Mộ Dung Phong từ chối một cách vô tình, cũng có phần sốt ruột: “Có lẽ Phong Vương gia hiểu lầm rồi, bản vương tử không có ý này, ta chỉ muốn hỏi xem ngươi có phương thuốc dân gian nào không?”
Mộ Dung Phong càng nhăn chặt đôi mày kiểm, thậm chí trong mắt đã có khí lạnh thấu xương, nói: “Bản vương không thích những thứ này, người hỏi nhầm người rồi”
Am Đạt vương tử nháy mắt ra hiệu với hắn, vô cùng ngại ngùng, ấp úng nói: “Từ khi ta trưởng thành chưa từng đi nhà vệ sinh chung với người khác, cho nên ta vẫn cho là mình rất lợi hại.

Không ngờ rằng núi đã cao còn có núi khác cao hơn.

Khụ khụ, ngài có hiểu ý ta không?”
Mộ Dung Phong nhìn sang Am Đạt vương tử, nghe không hiểu lầm.

“Ngươi có gì thì cứ nói thẳng”.
“Là thế này, tại sao Phong Vương gia người lại dũng mãnh đến thế? Vương phi nương nương là thần y, chắc hẳn nàng sẽ có bài thuốc bí truyền nào đó đúng không? Ngươi xem ta còn có thể ừm, khụ khụ, thêm một chút không? Nếu như Phong Vương gia bằng lòng chia sẻ, Âm Đạt tất nhiên là vô cùng biết ơn”.
Mộ Dung Phong vẫn không rõ lắm, vẻ mặt trừng mắt đờ ra, thật lâu sau mới hỏi lại một câu: “Cho nên hôm qua người nhất quyết phải lôi kéo ta tắm rửa chung với ngươi? Hôm nay lại chuyển vào Triều Thiên Khuyết của ta?”
“Khi hai người bình thản đối mặt với nhau thì sẽ trò chuyện dễ dàng hơn, nhất là lúc đêm khuya vắng người” Am Đạt vương tử vẫn đang nỗ lực giải thích rốt cuộc tại sao hai hôm nay mình lại có dụng ý xấu với Mộ Dung Phong: “Từ ngày đó người và ta cùng nhau đi vệ sinh, người có biết lúc đó ta đã kinh sợ đến mức nào không? Đây là thứ có giá trị nhất mà ta có được khi đến Trường An, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời ta, sự oai phong của nam tử, cầu xin Phong Vương gia có thể nói rõ sự thật”
Mộ Dung Phong kinh ngạc như bị sét đánh trúng, trên đầu liên tiếp hiện lên mấy dấu chấm hỏi.
Trên lầu, Lãnh Băng Cơ đã thực sự không nhịn được nữa, kìm nén đến mức sắp sinh luôn đứa con rồi.

Nàng tức tốc đóng cơ quan lại, lúc này mới thực sự không kiềm được, thật lòng phình bụng cười to, hận không thể nằm trên đất vui sướng lăn mấy cái giống như con lừa.
Thật sự Am Đạt vương tử này đã chiếm hết điểm cười trong một năm nay của nàng.

Nàng vốn dĩ cho rằng hắn giả heo ăn thịt hổ, nhất định có âm mưu quỷ kế gì, ai biết hắn dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Mộ Dung Phong như thế, khiến cho người khác hiểu lầm hắn có âm mưu làm loạn, nhưng lại xuất phát từ lý do làm người ta không biết nên khóc hay cười thế này chứ?
Thì ra từ nhỏ đến lớn, đức bé này đều cao ngạo hơn người, được một đám thái giám tâng bốc, nịnh bợ, còn tưởng rằng mình là đệ nhất thiên hạ phải không? Mộ Dung Phong lòng dạ hẹp hòi, cố ý đi kích thích người ta, kết quả làm người ta bị kích thích thật, còn khiêm tốn đến xin dạy bảo thế này đây.
Sao nam nhân nhỏ bé nhanh nhẹn này lại khó nói như thế chứ?
Thông qua buổi giao lưu sâu sắc hôm nay, tin rằng tình trai giữa hai người này chắc hẳn sẽ trở nên vững chắc, không thể phá võ.

Lãnh Bằng Cơ cười đủ rồi, thở bình thường lại, mở cơ quan lần nữa.

Hai người dưới lầu đã ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục uống từng chén rượu một bầu không khí không còn xấu hổ như vừa rồi, trở nên hòa hợp hơn nhiều.
Tin rằng Mộ Dung Phong đã rất uyển chuyển phổ cập một chương trình học về vệ sinh sinh lý cho Am Đạt vương tử.

Phần tiếp theo của cuộc trò chuyện đã buồn tẻ không thú vị, không còn gì để nghe.
Hình như là đang thương nghị việc giao thương, cửa khẩu gì đó, có vẻ là Am Đạt vương tử chủ động đề xuất hai nước hòa bình hợp tác, bù đắp cho nhau, tăng cường kinh tế của cả hai bên, muốn mời Trường An mở một cửa khẩu để buôn bán giao thương.
Bởi vì nhiều nguyên nhân về mọi mặt như địa hình địa vật và khí hậu, Mạc Bắc không có tài nguyên phong phú bằng Trường An, các vật dụng thường ngày cần thiết như lá trà, tơ lụa, kể cả trang giấy đều được nhập từ Trường An.
Đó là lý do các quốc gia lân cận cứ nhìn chằm chằm Trường An như hổ đói, mưu toan xâm chiếm đất nước này.


Sức mạnh của Mạc Bắc yếu kém, chỉ có thể thông qua cách hòa thân để đổi lấy sự hợp tác hòa bình giữa hai người, bổ sung phần thiếu sót.
Lãnh Bằng Cơ chờ mà buồn ngủ, cho đến khi hai người uống say thả cửa.
Trên đường lớn đột nhiên ồn ào, còn vang lên tiếng chiêng mở đường, vô cùng náo nhiệt.
Lãnh Băng Cơ lập tức dựng tại lên, vực dậy tinh thần, chú ý nghe âm thanh bên ngoài.

Tiếng ồn đến trước mặt đột nhiên thay đổi, có người kinh ngạc thốt lên, có người hét lên, sau đó là đám người bàn tán ồn ào, sau đó nữa là rất nhiều người trăm miệng một lời.
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK