Mục lục
Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lãnh Băng Cơ trong lòng đang giật thót tim, nàng xấu hổ như thế ăn trộm bị bắt quả tang vậy nhưng vẫn phải cố giả bộ trấn tĩnh.

“Đấy gọi là tương kế tựu kế, không giả giờ thân thiết với đệ và dùng mỹ nhân kế thì một phụ nữ yếu ớt như ta làm sao có thể đáp trả lại những tên xấu xa của Phi Ưng Vệ chứ? Đã chủ động hiến thân còn bị chê bai nữa khiến ta nóng hết cả mặt đây, ta còn tưởng Phi Ưng Vệ đều là thái giám nữa đấy”
Tề Cảnh Vân cười khúc khích đầy nham hiểm: “Đây chẳng qua là từng có tiền lệ thôi? Nhớ khi xưa biểu huynh của đệ nổi cơn ghen khiến ta phải ghi nhớ mãi đấy, sự thật đã cho thấy tất cả phụ nữ trên đời này đều có thể trêu chọc ngoại trừ biểu tấu, suýt chút nữa là mất mạng luôn rồi”.

Trong lòng Lãnh Bằng Cơ hơi hoảng sợ, cũng may vừa rồi mình không nói hớ điều gì, nếu không thì bây giờ khi đối mặt với Tề Cảnh Vân không biết phải ngượng ngùng đến nhường nào đây.

Nàng đứng dậy và không dám tiếp tục cái chủ đề này nữa: “Thật ra không có việc tự tìm việc mà, đệ ăn no không có chuyện gì làm đúng không, đệ tự chơi một mình đi, ta đi đây”.

Tề Cảnh Vân vội vàng nằm lấy vạt áo nàng: “Thuốc độc của ta còn chưa tan mà, nếu tẩu đi mất lỡ như có nữ lưu manh nào đó có ý đồ xấu với ta thì ta sẽ không có sức chống chọi đấy”
“Một lát tác dụng của thuốc sẽ qua, đệ sẽ tự khỏi thôi.


Lãnh Bằng Cơ tỏ ra khá bực mình, sau khi bị trêu chọc thì trở nên tức giận.

Tề Cảnh Vân đột nhiên dẹp đi bộ dạng hí hửng và nghiêm túc hỏi “Biểu tẩu có phải là đang giận biểu huynh không?”

Lãnh Băng Cơ khẽ thở dài một cái: “Lãnh Bằng Nguyệt mang thai rồi, có tính không?”
“Của ai đấy?” “Nhảm nhí”.

“Cái gì?” Tề Cảnh Vân có chút bất ngờ, sau đó xoa xoa cắm lẩm bẩm: “Không ngờ đấy, Phong Vương gia lại là người đa tình như thế, trong bộ dạng thì rõ đàng hoàng, luôn tỏ vẻ chân thân một lòng một dạ nào ngờ lại âm thầm tạo ra cả đứa con sao, thế nào nói là không gần nữ sắc nữa chứ? Có lẽ do ngày xưa chưa hiểu chuyện, bây giờ nếm trải sự đời rồi nên mới được nước làm tới đấy.


Lãnh Băng Cơ cảm thấy hắn giống như đang cười cợt trên nỗi đau của nàng vậy, nàng thật sự muốn bỏ thêm chút thuốc độc đấy.

Tề Cảnh Vân cảm nhận được sự nguy hiểm của mình: “Nói đùa thôi, biểu huynh thật sự rất quá đáng mà, một lát ta gặp huynh ấy sẽ giúp tẩu dạy dỗ huynh ấy một trận”.

“Có gì mà dạy dỗ chứ, nam nhân các đệ tam thể tứ thiếp chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Những biểu tẩu thì khác, người tốt khó tìm như biểu tẩu mà biểu huynh còn không biết trân trọng sao? Dù gì cũng đợi mấy năm nữa khi tẩu đã già đi mới thay lòng đổi dạ chứ, đứng núi này trông núi nọ thật là quá đáng mà”
Lãnh Băng Cơ nghiến chặt răng: “Đệ không cần phải khuyên ta nữa, ta sợ đệ càng nói sẽ càng khiến ta đi vào đường phải tìm chỗ chết đấy”
“Đừng mà! Nhìn thoáng chút đi, trên đời chỗ nào không có cỏ dại chứ, hà tất phải chết vì một cái cây xiêu vẹo như biểu huynh chứ? Đi nào, ta dẫn tẩu đi mở mang tầm mắt, tìm hiểu về sự muôn màu của cuộc sống này, nhưng mà thì cũng phản bội nhau thôi, tới lúc đó không chịu cũng phải chịu”
“Không đi” Lãnh Băng Cơ nghiến răng: “Bây giờ ta chỉ muốn giết người phóng hỏa thôi, đệ đừng đi theo ta kéo ta lại ngứa tay đấy?”
Tề Cảnh Vân chậc chậc nói: “Lúc biểu huynh tức giận thì cũng rất thích giết người, hai người sống cùng nhau thật quá nguy hiểm mà, vẫn là xa nhau tốt hơn”
Lãnh Băng Cơ không có tâm trạng nói đùa với hắn nên mặc kệ hắn và chán nản một mình bỏ đi, dù sao thì đi thật xa khỏi ngọn núi này chắc hai chân vẫn còn khả năng chịu được.


“Hay là ta dẫn tẩu đi săn bắn nhé?” Tề Cảnh Vân đề nghị: “Những con mồi sau mùa thua thường rất mập mạp đấy, một mũi tên bắn trúng một con, tiếng mũi tên xuyên qua lớp da thịt phát ra tiếng phụt nghe rất thư giãn, hiệu quả có lẽ rất giống với việc giết người đấy”.

Thì ra cách nghĩ của mình lại man rợ thế sao? Từ miệng của người khác nói ra khiến nàng bất giác run rẩy người, nàng đúng là một nữ ma đầu mà.

Nhưng việc săn bắn đúng là một đề nghị hay đấy, mặc dù mình đang có mang nên cơ thể khá cứng nhắc nhưng lại có thức ăn ngon.

Thời điểm thích hợp lắm, thức ăn ngon và mỹ nam đều không được phụ lòng.

Cứ thể quyết định đi!
Mộ Dung Phong đến sơn trang nhưng không tìm thấy gì cả bèn không dám chậm trễ ngay lập tức quay trở về thành và tìm Lãnh Thanh Học hỏi về người phụ xe kia.

Lãnh Băng Nguyệt đã rời khỏi Tướng phủ rồi, Lãnh Thanh Hạc Bảo Huệ Phi nương nương đã đưa nàng ta vào cung, vả lại còn căn dặn bảo hắn phải tiến cung ngay.

Mộ Dung Phong không cần tiến cung cũng biết tâm ý của Huệ Phi, lúc này hắn đang rất hoảng loạn thì làm gì còn có tâm trạng tiến cung nghe bà giáo huấn nữa chứ? Hắn và Lãnh Thanh Hạc trực tiếp đến tìm người phụ xe kia và hỏi về việc Lãnh Bằng Cơ rốt cuộc xuống xe ở đầu và ông ta đã nhìn thấy điều gì?
Người phu xe nghĩ ngợi một lát: “Lúc đó trên đường không có ai qua lại cả, hình như ở ngã rẽ phía trước có một người đang cưỡi ngựa đứng dưới gốc cây giống như đang chờ đợi ai vậy?”

“Bộ dạng người đó thế nào?”
“Thân hình cao ráo, khá giống với thân hình của ngài và đặc biệt nhất chính là trên khuôn mặt người đó có đeo mặt nạ”
“Mặt nạ sao?” Mộ Dung Phong và Lãnh Thanh Hạc đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Người phu xe khẳng định nói: “Đúng vậy, chính là cái mặt nạ, hình như nó làm bằng bạc và che hết nửa khuôn mặt nên không nhìn rõ tướng mạo thế nào.


“Có phải giống như một con chim ưng đang bay lượn không?” Mộ Dung Phong hỏi một cách đầy nghi hoặc.

“Đúng, hình như là vậy! Khi đó ta cảm thấy người này rất kỳ lạ nên chịu không nổi nhìn thêm vài cái, sau đó vị phu nhân kia lập tức bảo ta dừng xe lại, ném cho ta thỏi bạc bèn vội vàng rời khỏi”
“Đi về hướng nào? Có phải đi tìm người đó không?”
Người phu xe cười cười lắc đầu: “Nói thật thì phu nhân ra tay rất rộng rãi, thỏi bạc có giá trị rất lớn nên ta chỉ chú tâm vào thỏi bạc vì sợ phu nhân sẽ đòi lại nên nhanh chóng đánh xe quay về thành”
“Vương gia có quen biết với người này sao?” Lãnh Thanh Hạc nghi hoặc hỏi.

Khuôn mặt Mộ Dung Phong lập tức đanh lại và chầm chậm thốt ra: “Phi Ưng Vệ.

"
“Phi Ưng Vệ sao?” Lãnh Thanh Hạc càng cảm thấy kinh ngạc hơn: “Người đó có thân phận gì? Băng Cơ sao lại quen biết với người đó chứ?”
Mộ Dung Phong nắm chặt lấy cái dây cương ngựa và không giải thích với Lãnh Thanh Hạc mà nhanh chóng nhảy lên yên ngựa quất ngựa chạy đi mà không để lại lời nào cả, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự tức giận.


Con tuấn mã xuyên qua vài con hẻm, đi qua vài con đường, Mộ Dung Phong bỗng kéo dây cương lại và cúi đầu nghĩ ngợi gì đó, sau đó lập tức cho ngựa quay đầu chạy thẳng về phía hoàng cung.

Kiêm Gia Điện.

Lãnh Băng Nguyệt ngồi ở phía dưới, các ngự y trong cung đang tập trung bắt mạch cho nàng ta.

Huệ Phi khẽ nghiêng người tựa vào chiếc ghế La Hán Tháp, những nô tì trong cung nhẹ nhàng bóp vai cho bà.

Một lúc sau, ngự y mới đứng dậy cung kính nói với Huệ Phi: “Hồi bấm Huệ Phi nương nương, Lãnh Trắc phi đúng là đã có mang như mạch tượng không bình thường, thai rất yếu ớt nên cần phải tẩm bố nhiều.

Huệ Phi nhướn mày, trên khuôn mặt để lộ vẻ vui mừng: “Mạch tượng không bình thường là có ý gì?”
"Sức khỏe của Trắc phi nương nương dường như không được tốt lắm, nội tạng có dấu hiệu bị tổn thương nên dẫn đến việc thai không ổn định, e rằng có nguy cơ bị sẩy thai”.

Huệ Phi vừa nghe thấy thế liền lập tức ngồi thẳng lưng: “Cái gì? Sẩy thai sao? Cho dù có dùng biện pháp gì cũng phải chăm sóc sức khỏe cho Trắc phi và giữ đứa con trong bụng”
Thái y vội vàng gật đầu: “Vị thần nhất định sẽ cố gắng hết sức, mong Trắc phi nương nương hãy tịnh tâm dưỡng thai, đừng để cảm xúc quá kích động và uống thuốc dưỡng thai đúng giờ”
Sau khi dặn dò xong xuôi thì thái y mới lui xuống bốc thuốc.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK