Lãnh Bằng Cơ cuối cùng cũng tỉnh dậy sau cơn mê man.
Khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy trước mặt là tấm màn ngủ quen thuộc, còn có ánh mắt lo lắng của Nhi Nhi, của Điêu ma ma và đám người hầu, chỉ sau đó nàng mới cảm thấy mình đã trở lại trần gian một lần nữa.
Nàng hướng về đám người chậm rãi cười nói: “Ta đói bụng rồi” Điêu ma ma tràn ngập vui mừng: “Lão nô lập tức đi nấu cơm cho nương nương"
Vương ma ma: “Lão nô đi bảo cho Vương gia một tiếng”
Nhi Nhi: “Tiểu thư, người làm nô tỳ sợ chết khiếp.
Người có khát không? Nô tỳ lấy nước cho người nhé!”
Lãnh Băng Cơ thoải mái ngồi dậy, vươn vai: “Ta vừa cảm giác mình chỉ mới ngủ một giấc thôi, các người làm gì mà ầm ĩ như vậy?”
“Ngủ một giấc? Mà thối á? Tiểu thư, người đã ngủ hai ngày hai đêm rồi!”
Lãnh Băng Cơ lè lưỡi, thật ngại ngùng nói ra việc chính mình bị trúng độc: “Lúc ấy hơi vội, nên cái gì cũng bất chấp, hạ độc có chút hơi nhiều”
“Cái vị cái gì Cừu thiếu kia nghe nói người bị trúng độc lúc sau nôn ra rất nhiều máu, khó giữ được tính mạng, nhưng lại khiến chúng ta hoảng sợ.
May mà nhờ có Tề công tử tỉnh lại, nếu không thì Vương gia sẽ nóng lòng muốn chết”
Cừu thiếu chủ nôn ra máu? Lãnh Băng Cơ trong lòng căng thẳng: "Cừu thiếu chủ đã nôn ra máu? Hẳn bị thương sao? Hiện tại đã qua khỏi nguy hiểm rồi chứ?"
Nhi Nhi lắc đầu một cái: “Nô tỳ cũng không biết rõ nữa.
Dù sao người được phải tới hỏi thăm tình hình cũng đều quay về bép xép như vậy.
Nghe rất mơ hồ, sợ là không qua khỏi?”
Lãnh Băng Cơ làm sao còn có thể ngồi yên được? Sau khi hôn mê, nàng hoàn toàn không biết những chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, vạn nhất Cừu thiểu chủ vì cứu nàng mà bị thương nghiêm trọng thì sao? Dù sao thì độc dược kia cũng không kéo dài lâu, phân không rõ người tốt kẻ xấu.
Ngộ nhỡ đúng là Cừu thiếu chủ bị trúng độc và Tề Cảnh Vân nhân lúc đó mà làm chuyện gì thì sao đây?
Nàng lập tức đứng dậy vén chăn bông bằng gấm lên: “Không được, ta phải đi xem thử mới có thể yên tâm được”
“Nhưng mà người mới vừa mới tỉnh lại...”
“Việc quan trọng là cứu người, ta dù không lo được, nhưng cũng phải biết hắn hiện tại đang ở đâu?”
"Tỷ tỷ lo lắng đến như vậy sao?”
Phía sau có người kỳ quái nói: “Chỉ là một tên nam nhân lưu manh lỗ mãng, chẳng qua chỉ có hai đồng tiền dơ bẩn, làm sao có thể so bì được với Vương gia tải trí và văn võ song toàn? Lại còn có thể khiến cho tỷ tỷ của ta mê mẩn như vậy sao? Mới vừa tỉnh lại còn ngay cả Vương gia còn chưa thấy mặt mà đã vội vã đi gặp hắn ta như thế”.
Lãnh Băng Cơ quay người lại, Lãnh Băng Nguyệt đang một tay đỡ thắt lưng và một tay thì kéo cánh tay của Mộ Dung Phong, từ bên ngoài bước vào, trên mặt lộ vẻ tươi cười u ám.
Ánh mắt Lãnh Băng Cơ dừng lại, nhất là nhìn tay nàng ta đang kéo cánh tay của Mộ Dung Phong, thản nhiên mà thân mật như vậy, mà Mộ Dung Phong hoàn toàn không có ý bài xích, trên mặt cũng không có một chút khó chịu.
Trong hai ngày bản thân nàng hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện quái gì thế này?
Lãnh Băng Nguyệt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, nhếch môi cười đắc thắng: "Tỷ tốt xấu gì hiện tại vẫn đang là Phong Vương Phi, phải biết giữ thể diện cho Vương gia chứ.
Tỷ coi tỷ xem, vừa mới cùng Tề Cảnh Vẫn ở trong sơn trang vài ngày thì cũng không nói gì đi.
Vương gia vừa mới phải đem tỷ cứu về đây, tỷ ít nhất cũng phải tuân thủ quy củ mới phải, làm sao mà lại phóng đãng, lăng nhưng không chung thủy như vậy được, mới tỉnh dậy gấp không thể chờ mà đi tìm hắn ta chứ?"
Lãnh Băng Cơ mất điếc tai ngơ trước lời châm chọc của Lãnh Băng Nguyệt, coi như nàng ta đang nói loạn, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phong.
Bởi vì nữ nhân khác đang châm biếm nàng như vậy thế nhưng hắn lại thờ ơ! Ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có.
Ngay cả Nhi Nhi đang đứng bên cạnh cũng có một chút nghi hoặc.
Lãnh Băng Cơ mở miệng: "Mộ Dung Phong, chàng như vậy là có ý gì?” Mộ Dung Phong lạnh lùng mà nhìn nàng: "Ngươi dám làm, còn không để cho người khác nói sao?” Lãnh Băng Cơ chấn động, thật không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, chẳng lẽ Tề Cảnh Vân đã nói điều gì đó khiến cho hắn hiểu lầm nàng sao?
.
Danh Sách Chương: