“Có gì hay mà đắc ý?” Lãnh Băng Nguyệt chanh chua xì một tiếng: “Chẳng qua dựa vào chút chuyện dị đoan trùng hợp chữa hết bệnh cũ của lão thái quân thôi.
Người cho rằng lão thái quân có thể chào đón người sao? Ngày hôm qua bị nhốt bên ngoài không cho vào, chẳng lẽ còn chưa cảm thấy sao?”
Lãnh Băng Cơ quay mặt sáng, mỉm cười với nàng ta: “Muội muội không nói thật ra ta cũng quên mất, dường như lão thái quân rất thích muội muội, hôm nay tại sao người không tranh thủ cơ hội, cầu xin lão thái quân, đồng ý cho ta và vương gia ly hôn, cũng dễ cho người nhảy lên vị trí kia?”.
Lãnh Bằng Nguyệt nghẹn lời: “Đó chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muôn mà thôi, người cho rằng, người còn có thể làm vương phi nương nương được bao lâu nữa chứ?”
“Miễn là Lãnh Băng Cơ ta vẫn còn ở đây một ngày, cuối cùng người cũng chỉ là thiếp thôi.
Đợi ta đi rồi, ngươi có thể lên làm nữ chủ nhân của vương phủ này hay không vẫn còn chưa nói chắc được, ngươi có gì mà đắc ý chứ?”.
Lãnh Băng Cơ cười lạnh, xách hộp đựng thức ăn, đi thẳng lên xe ngựa của mình, Nhi Nhi vén rèm xe lên, nghe thấy Tri Thu đứng đằng sau cất giọng khuyên bảo: “Tiểu thư cần gì phải chấp nhặt với nàng ta, nàng ta giả và bình tĩnh thờ ơ, e rằng trong lòng đã đổ kỵ đến phát điên rồi ấy chứ.
Đợi ngày kia nàng ta xám xịt bị đuổi ra khỏi vương phủ, nô tì nhất định sẽ nhổ lên mặt nàng ta một ngụm nước bọt.
Trút giận thay cho tiểu thư”
Nhi Nhi “phạch” một tiếng khép rèm lại, hầm hự tức giận nói: “Vương gia cũng thật quá đáng, không đi thì không đi, tại sao còn để cho nhị tiểu thư đi vào chúc thọ nữa, làm như vậy không phải cố tình làm tiểu thư khó chịu hay sao?”
Lãnh Băng Cơ rũ mắt: “Thế này thì có tính là khó chịu gì, sau này, e rằng còn phải chịu đựng những chuyện gấp trăm nghìn lần như thế này ấy chứ.
Tự bản thân mình phải học được cách không để trong lòng thôi”.
Nhi Nhi nhớ đến nàng đang mang thai, trong lúc nhất thời cũng không nói gì nữa, một lúc lâu sau mới an ủi nói: “Tiểu thư không tức giận là được rồi, miệng Trị Thu thổi như vậy, đúng là tướng làm nô tài, đáng tiếc cho một gương mặt dễ gần như vậy.”
Lãnh Băng Cơ cũng vén rèm nhìn về phía sau, thấy hôm nay vì phải ra khỏi phủ nên Tri Thu cũng cố tình trang điểm lại, chải búi tóc như Đôi Vân bóng loáng không dính nước, kẻ đen lông mày, tô chút son đỏ lên môi, trên mặt còn thoa một tầng phần nhạt, tuy là cách trang điểm của nha hoàn, nhưng mà cũng không che giấu được hết dáng người yểu điệu, đứng bên cạnh Lãnh Băng Nguyệt, vẻ quyến rũ này không hề kém cạnh chút nào.
Trong lòng nàng không kiềm được hơi dao động, suy nghĩ xấu xa ùng ục dâng lên, cười “hì hì”, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu: “Mộ Dung Phong thật là có diễm phúc”.
Nhi Nhi nghe thấy mà chẳng hiểu ra sao, chỉ đơn giản nhìn thấy nụ cười của tiểu thư nhà mình, sợ hãi trong lòng, theo trực giác cảm thấy e rằng có người sắp gặp tai họa rồi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Quốc Công, Nhi Nhi nhảy xuống xe ngựa trước, vén rèm cho Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Cơ khím người chui ra khỏi xe ngựa, thấy có ba bốn chiếc xe ngựa ngay ngắn đỗ lại ngay cửa phủ Quốc Công.
Mợ cả của Mộ Dung Phong, đại phu nhân của phủ Quốc Công đang đứng ở cửa phủ, chỉ huy người hầu di chuyển hộp quà lên xe.
Bà ta nhìn
thấy Lãnh Băng Cơ, lập tức lộ ra vẻ mặt hòa nhã lên tiếng chào hỏi.
“Vương phi nương nương đến rồi sao?”
Vì vẫn thường xuyên gặp nhau nên giảm bớt những lễ nghi phức tạp, chỉ gật đầu với nàng coi như chào hỏi.
Lãnh Băng Cơ nhìn những hộp quà mừng màu sắc rực rỡ kia, lúc này mới nhớ ra, phủ Quốc Công và phủ Bá Tước có quan hệ thống gia, hôm nay theo lẽ thường quý phủ phải đến phủ Bá Tước chúc thọ mới phải.
Quả nhiên, trong lúc nói chuyện, lão thái quân mặt mũi hồng hào, tóc bạc trắng được nhũ mẫu đỡ từ trong phủ đi ra, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, bước chân hơi khựng lại.
“Nghĩ là hôm nay người sẽ không đến cơ.
Phong Nhi tự đi đến phủ Bá Tước, không dẫn người đi cùng sao?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu, nghĩ rằng nếu lão thái quân đi đến phủ Bá Tước, vậy đương nhiên cũng không giấu được: “Hôm nay Băng Cơ cũng hơi không khỏe, nên sẽ để trắc phi của quý phủ làm thay”
Ảnh mắt lão thái quân sắc bén thản nhiên quét qua gương mặt nàng, không vui hừ một tiếng: “Chẳng thà đến tặng quà một lát rồi đi luôn cho xong, cần gì vẽ vời cho thêm chuyện, phái một trắc phi đi chúc thọ người ta.
Phủ Bá Tước tuy rằng không đủ vinh quang, nhưng cũng là dòng họ cao sang quyền quý”.
Lãnh Băng Cơ không tiếp lời.
Lão thái quân mặt mũi tối sầm, sau đó vén rèm xe, tức giận hỏi: “Còn ngây ra đó làm gì, mau lên xe đi chứ?” Lãnh Băng Cơ hơi bối rối: “Lên xe ạ?”.
“Tại sao người trẻ tuổi mà lại lề mề thế nhỉ, nói nhảm nhiều thế?” Lão thái quần buông rèm xuống: “Hóa ra là lời ta nói chẳng có tác dụng gì thể à.”
Cái này kêu là cây già lên mặt.
Hết cách rồi, Lãnh Băng Cơ đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nàng leo lên xe ngựa, quay mặt liếc nhìn Nhi Nhi, và hai thị vệ chướng mắt kia, không biết làm sao đành phải dặn dò: “Các ngươi về trước đi”
Nhi Nhi nghe lời lên xe quay về phủ Kỳ Vương, ở ngay cửa phủ, đúng lúc gặp được Mộ Dung Phong đang định đi ra ngoài.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, quay mặt liếc nhìn xe ngựa một cái, không nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, không kiềm được nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Người đâu?”
Nhi Nhi đi theo tiểu thư nhà mình, cũng can đảm hơn một chút, hôm nay một mình đối mặt với La Sát gương mặt lạnh lùng này, hai chân run lên, lắp bắp đáp lời: “Khởi bẩm vương gia, tiểu thư nhà ta, nàng, nàng đi theo lão thái quân ra ngoài rồi.” “Ra ngoài?”
Mộ Dung Phong lạnh lùng quét mắt liếc nhìn hai thị vệ mặt quỷ kia một cái, thị vệ lập tức đáp lời: “Hôm nay lão thái quân định đến phủ Bá Tước để chúc thọ cho lão phu nhân, dẫn theo vương phi nương nương cùng đi rồi”.
Đôi mày kiếm thon dài gần đến tóc mai của Mộ Dung Phong càng nhíu chặt hơn nữa, không vui hừ lạnh một tiếng: “Nàng ta cố tình làm như vậy sao? Định để cho Băng Nguyệt không xuống đài được à?”.
Nhi Nhi cả gan cãi lại: “Không, không phải, là lão thái quân.” Còn chưa nói hết câu, Mộ Dung Phong đã quay đầu ngựa, không kiên nhẫn thúc ngựa thật mạnh, đi thẳng về phía phủ Bá Tước.
Đoàn người lão thái quân đi đến phủ Bá Tước, lập tức được tiếp đón rầm rộ trước sau đông đúc, mời vào sảnh lớn tiếp khách.
Lãnh Băng Cơ đi theo sau lưng lão thái quân, váy màu trắng nhạt trang nhã, áo choàng ngoài mỏng màu tím khói, trên đầu trâm hai cài tóc chim tước vàng khảm pha lê tím, tao nhã đặc biệt, rộng lượng dịu dàng.
Ánh mắt mọi người không kiềm được nhìn về phía nàng mấy lần, nhỏ giọng hỏi thăm khách khứa bên cạnh xem nàng là cô dâu mới của phòng nào nhà họ Thẩm, thế mà lại trưởng thành như vậy.
Lão phu nhân phủ Bá Tước tự mình đứng dậy chào đón, một đám vai vế thấp hơn phải dập đầu chúc thọ, bà ta cười ha ha miễn lễ, ngược lại cũng không để ý đến hỏi thăm, đã có khách khứa chúc thọ kéo nhau đến.
dồn dập.
Bà ta và lão thái quân thăm hỏi ân cần được hai câu, sau đó gọi con gái mình là Tề Tú Vân mời những gia quyến nữ của nhà họ Thẩm ra chỗ ngồi sau tấm bình phong để uống trà.
Tú Vân là con gái út được lão phu nhân yêu thương chiều chuộng nhất, cũng coi như là già rồi mới sinh được con gái, cho nên cưng chiều như báu vật, gả cho nhị công tử của phủ Tĩnh Viễn Hầu là Thị Minh Trạch làm vợ, hôm nay đặc biệt về nhà thăm bố mẹ, chúc thọ mẹ mình.
Lãnh Băng Cơ đánh giá liếc nhìn nàng ta một lát, mặc váy thêu trăm con bươm bướm màu hồng đào vui mừng, áo choàng the hương vẫn trăm.
bướm xuyên hoa, đánh son phấn nhạt, đôi mắt hơi rũ xuống, trong đáy mắt có khí xanh khó mà che giấu được, tuy rằng cười rạng rỡ, nhưng nhìn thấy có vẻ mỏi mệt tiều tụy buồn bã.
Nhưng từ giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm của nàng ta có thể nhận ra được, đây là người có tính cách mềm mại như bông vải.
Sắp xếp cho gia quyến nữ nhà họ Thẩm ngồi xuống ổn thỏa, lão thái quân nắm tay nàng ta, thuận miệng hỏi: “Hôm nay Minh Trạch cùng đi với ngươi không?”
Lãnh Băng Cơ nhìn thấy Thẩm phu nhân đứng đằng sau lão thái quận.
lén lút giật tay áo bà ta.
Tú Vân cười gượng gạo: “Hôm nay Minh Trạch có việc.
Thực sự không thể từ chối được, nên không rảnh rỗi”.
Lão thái quân cũng không hỏi thêm nữa, sau khi trò chuyện ân cần hai câu Xong, Tú Vân lập tức đi chào hỏi những khách khứa khác.
Lão thái quân cũng hơi buồn bực: “Chuyện lớn như chúc thọ mẹ vợ, thế mà Minh Trạch lại không đến, như vậy là không lễ phép.”
Lúc này Thẩm phu nhân mới nói khẽ bên tại lão thái quân trò chuyện mấy câu.
“Mẫu thân có chuyện không biết đấy thôi, nhị công tử của Hầu phủ này là một kẻ không thèm nói lý lẽ, nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài, mấy ngày trước còn cậy mình có thai, tìm đến Hầu phủ ép Tú Vân phải cho nàng ta một thân phận chính thức.
Tú Vân gả đi được mấy năm cũng chưa sinh ra được đứa con nào, đó là một khuyết điểm, cũng chẳng biết làm sao, đành nhận một người phụ nữ bên ngoài vào viện, làm một thiếp thất.
Ai ngờ thiếp thất này cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, gây chuyện ầmĩ làm cho trong viện gà bay chó sủa.
Mà cậu hai lại cưng chiều người phụ nữ bên ngoài này đến mức không còn lý lẽ gì nữa, ngày nào cũng gây chuyện làm Tú Vân khó chịu.
Mẹ nhìn sắc mặt Tú Vân sẽ biết, cuộc sống chắc chắn không được yên ổn.
Nếu không phải còn kiêng kỵ phủ Bá Tước, cậu hai này e rằng đã sủng thiếp diệt thê, đuổi Tú Vân về phủ Bá Tước lâu rồi”
Lão thái quân hơi giật mình: “Lại còn có loại chuyện này nữa hay sao? Dì ngươi có biết hay không?”
“Biết rồi thì có thể làm gì được chứ? Cưới vợ cưới thấp, gả con gái gả cao, lòng dạ dì kiêu ngạo, nếu không đã không cho Tú Vân trèo cao gả cho Hầu phủ, hôm nay cho dù có bị chọc tức, cũng chẳng thể mở miệng nói gì được.
Chỉ riêng việc Tú Vân chưa từng sinh được con, Hầu phủ người ta đã có thể bỏ nàng ta ném về nhà mẹ đẻ được rồi, cũng không thể nói được câu nào.”
Ánh mắt lão thái quần chần chừ nhìn về phía Lãnh Băng Cơ một lúc: “Khó trách hôm nay em gái ta mừng thọ, còn cố tình bảo ta mời Phong Nhi ra đằng trước uống rượu, làm như vậy là muốn phủ Quốc Công chúng ta và phủ Kỳ Vương làm chỗ dựa tăng thể diện cho bà ta.
Đáng thương cho lòng cha mẹ trên thế gian này”
Lãnh Băng Cơ cúi đầu, giật mình, nếu quả thật đúng là như vậy, hôm nay Mộ Dung Phong lại cho Lãnh Băng Nguyệt ra đằng trước chúc thọ, chẳng phải lão phu nhân phủ Bá Tước sẽ xấu hổ sao?
Danh Sách Chương: