Sở Nhược Hồ trừng mắt: “Đại ca! Đừng la nữa!” Đại công tử nhà họ Sở gãi gãi dầu: “Không la nữa, không la nữa, ta về nhà nói tin tin này cho mẫu thân” Rượu cũng không uống nữa, hắn xuyên qua đám người nhảy tưng tưng chạy đi.
Mọi người tiến đến chúc mừng, Lãnh Thanh Hạc nhất thời ngẩn ra, mặt đỏ lên, chỉ biết nhếch miệng cười ngốc nghếch.
Sở lão tướng quân biết Lãnh Băng Cơ đang trị bệnh cho Sở Nhược Hề, cũng vô cùng cao hứng nói: “Bàn tiệc này sẽ do phủ
tướng quân mời khách.
Xin mời Phong vương phi cùng với Phong vương gia nhất định phải đến dự.
Ngài thật đúng là Tổng tử quan âm rồi, quả thật là quá linh nghiệm rồi.
Về nhà, ta phải thắp cho ngài thêm hai nén hương mới được!”
Sở Nhược Hề quở trách: “Cha, người đang nói cái gì vậy!” Mọi người có mặt ở đó đều cười, Sớ lão tướng quân cao hứng đến mức râu cũng muốn vểnh lên: “Ta nói sự thật!”
Nếu như khuê nữ nhà ông ta còn không sinh con, cái miệng thối của ông lão nhà họ Lãnh kia không biết còn nói ra những lời dơ dáy bẩn thỉu gì nữa? Lần này ông ta hoàn toàn nở mày nở mặt rồi.
Các gia tộc lớn đều biết, Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hà đã lấy nhau rất nhiều năm, vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Mà bây giờ Lãnh Bằng Cơ mới về kinh thành hơn hai tháng, vậy mà hai người đã có tin vui!
Phải biết rằng, phủ tướng quân không phải là một gia đình bình thường, có đại phu kiểu nào mà không tìm được? Mấy năm nay, chắc chắn hai người đã bí mật chữa trị ở rất nhiều nơi nhưng đều không có hiệu quả.
Nói Lãnh Băng Cơ là Tổng tử quan âm, tuyệt đối không phải là nói quá!
Y thuật của nàng quả thật là quá cao siêu rồi.
Nhất thời, mọi người ở đây đều cảm thấy trận động.
Có gia đình hỗn loạn phức tạp nào mà không gặp phải vấn đề con nối dõi chứ?
Hay là, sau khi về phủ ta cũng thắp hai nén hương cho Phong vương phi để cầu một đứa con trai?
Mọi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Lãnh Băng Cơ, không ai còn quan tâm đến vết thương của Na Trát Nhất Nặc nữa.
Đại phu của phú quốc công cuối cùng cũng chạy đến.
Chuyện này xảy ra tại hôn lễ ở phú quốc công, nữ quyền của phủ quốc công đều tập trung vây xung quanh đó.
Đại phu kiểm tra vết thương cho Na Trát Nhất Nặc, cầm máu, bôi thuốc, miệng vết thương không nhỏ, dài hơn một tấc, khả năng cao là sẽ để lại sẹo.
Một người con gái còn chưa lấy chồng mà bị hủy đi dung mạo cũng là một chuyện rất lớn.
Ở bên khu chỗ ngồi của khách nam, mọi người nhìn nhau, không có ai lên tiếng.
Mẫu thân của Thẩm Phong Vân cảm thấy rất phiền não, nhất thời cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm, bà phải tìm ra là kẻ nào đã làm đổ bình phong.
Bức bình phong vừa rơi xuống đất này được làm từ gỗ giáng hương đỏ.
Loại gỗ này rất nặng, lại còn có đế bên dưới, khá chắc chắn, trừ phi là bị ai đó đẩy mạnh, nếu không thì không thể đổ được.
Hiên vương chủ động đứng lên, áy náy nói: “Vừa nãy là bản vương say rượu, đứng không vững, không biết là bị ai đó ồn ào đấy đụng vào bình phong.
Cho phép ta tại đây bồi tội với công chúa”
Hiên vương phi đứng bên cạnh nghe thấy vậy thì lo lắng.
Người khác muốn tránh đi còn không kịp, sao hắn lại chủ động đứng lên nhận lỗi chứ?
Một đám người đang ồn ào, ai mà biết được là kẻ nào đã đụng phải vương gia?
Nàng ta lo lắng, nháy mắt với Hiên vương.
Hiên vương làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Công chúa Nhất Nặc yên tâm đi, bản vương nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất chữa lành vết thương cho nàng, nhất định sẽ không để dung mạo xinh đẹp của nàng bị hủy.
Ta sẽ vào cung mời ngự y trong cung đến đây”
Na Trát Nhất Nặc chạm vào mặt mình, mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cắn chặt môi vì bất bình.
Hiên vương không nói còn đỡ, hắn vừa nói xong thì nước mắt nàng ta liền rơi xuống.
Không nói lời nào..
Danh Sách Chương: