Trong Khang Đình Cung đang là lúc rượu uống chưa đủ đô, bầu không khí hài hòa nhất, thế là tiểu vương tử Mạc Bắc chủ động nhắc đến chuyện hòa thân.
Trong lòng Hoàng đế đã có tính toán từ trước, đương nhiên nhận lời ngay, vô cùng đồng ý, sau đó sai cùng nhân mời Lục Vụ công chúa quý giá nhất của ông ta ra đây.
Cung nhân lĩnh mệnh đi ra ngoài, dạo quanh một vòng rồi về, chạy đến bên tại Hoàng đế thấp giọng nói hai câu.
Hoàng để không khỏi sững sờ, sau đó rất bình tĩnh sai sử: “Tìm tiếp”
Hoàng hậu ngồi bên hông ông ta lập tức thấy có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”.
Hoàng để hơi nghiêng đầu, nói: “Lục Vụ biến mất”
Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh: “Nha đầu này mỗi ngày đều la hét muốn chạy trốn ra khỏi cung, chẳng lẽ là thật à?”
Hoàng để sững sờ: “Nó lại gan to bằng trời thế à?”
“Ngài có cần thần thiếp đi xem thử không?”
Trong lúc nhất thời Hoàng đế cũng không quyết định chắc chắn được: “Cũng được, đi xem tình huống như thế nào, để còn ra quyết định nhanh”
Hoàng hậu tìm đại một cái cớ để rời tiệc, đi xuống dưới hỏi các công nhân, mọi người muốn miệng một lời, tất cả đều là không biết.
Tiểu thái giám chạy ra cửa cung hỏi thăm, cũng không thấy nàng xuất cung.
Người duy nhất nhìn thấy Lục Vụ chỉ nói nàng ôm bao quần áo vải hoa đi ngang qua Ngự Hoa viên, nhưng cũng không để ý lắm.
Trong lòng Hoàng hậu lại rơi “Lộp bộp”, cảm thấy có tám chín phần mười nha đầu này đã chạy khỏi cung thật rồi.
Kiệu hoa đến trước cửa, tân nương tử lại biến mất.
Phải làm sao mới ổn đây?
Hiền Phi nghe nói nữ nhi bảo bối nhà mình biến mất, cũng đứng ngồi không yên trong cung điện của mình, hoang mang rối loạn đi nghe ngóng tình huống, sau khi biết được việc này, nàng lập tức liền sốt ruột đến độ đấm ngực dậm chân, liên tục mắng.
Hoàng hậu nghe phiền lòng, nổi giận nói: “Đã đến lúc mấu chốt thế này rồi, người mắng thì làm được gì? Nếu biết nàng có tâm tự như vậy từ trước, còn không sai người canh giữ nàng.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, không phải là khiến hoàng thượng không xuống đài được à? Cho dù sau này tìm nàng về được, lỗi lầm của các ngươi cũng rất lớn.
Bây giờ phải ăn nói thế nào đây?”
Hiền Phi cả gan ấp úng: “Nếu thật sự không được thì tìm người thay thế trước? Sau này tìm được rồi thì đổi lại?”
“Nói bậy nói bạ!”.
Hoàng hậu tức giận mắng: “Với dáng người của nữ nhi nhà người kia, tìm toàn bộ hoàng cung cũng không thấy người thứ hai, người tìm ai thế cho ta? Hơn nữa, đây là đùa giỡn à? Đối phương là vương tử Mạc Bắc, không phải quan viên trong vương triều Trường An ta”
Hiền Phi bị mắng máu chó đầy đầu: “Ta cũng không nghĩ tới Lục Vụ lại hồ đồ như vậy.
Nàng còn lẩm bẩm với ta, nói trong cùng còn có Cẩm Ngu quận chúa, rõ ràng nàng tốt hơn nàng, còn lớn hơn nàng mấy tuổi, phụ hoàng của nàng lại thiên vị, gà nàng đến nơi xa như vậy, sau này muốn tận hiếu dưới gối cũng không có cơ hội”.
Hoàng hậu càng tức giận hơn: “Còn mạnh miệng nữa! Mắt của Cẩm Ngu không tốt, nếu không làm sao hoàng thượng lại nỡ để Lục Vụ gả xa?”
Hiền Phi ngượng ngùng giải thích: “Nhưng ta nghe nói đôi mắt của Cẩm Ngu thật ra đã khỏe lại từ lâu rồi, vì muốn ở lại Kỳ vương phủ không chịu đi nên mới giả mù”
“Thật chứ?” Hoàng hậu hỏi.
“Cái này còn làm giả được à? Đó là Phong vương phi chính miệng nói với Lục Vụ.
Tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, chỉ là không vạch trần thôi.
Nếu không, sao nàng lại không dám để Phong vương phi bốc thuốc cho nàng? Chỉ để lừa gạt những người già đời trong cung thôi, không ai dám nói thẳng cả”.
Hoàng hậu hơi ngẫm nghĩ một lát, cân nhắc lợi và hại, bất đắc dĩ cắn răng: “Bây giờ không có cách nào khác, cũng chỉ đành như thế?
Bà ta giả vờ như không có việc gì đi về Khang Đình Cung, ngồi trước mặt Hoàng đế, thấp giọng nói: “Tìm xung quanh cũng không ra, ước chừng là chạy trốn ra ngoài thật rồi”
Gân xanh trên trán Hoàng đế nhảy lên, bàn tay cầm chén rượu siết chặt lại.
Hoàng hậu giả bộ uống trà, dùng tay áo che mặt: “Nếu không hãy để Cẩm Ngu thay thế Lục Vu?"
“Trẫm đã có ý này từ lâu, Cẩm Ngu này cứ bướng bỉnh đứng giữa Phong nhi và Băng Cơ rồi gây chuyện, tính toán trong lòng, đưa nàng đi hòa thân rất phù hợp, nhưng mà đôi mắt của nàng.”
“Nghe nói đôi mắt của nàng đều là giả vờ, nguyên nhân thế nào thì hoàng thượng nên đoán được.”
Hoàng để suy nghĩ một lát: “Tuyên nàng lên đây trước, sau đó làm việc tùy theo hoàn cảnh”
Hoàng hậu mỉm cười, nháy mắt với cùng nhân sau lưng, cung nhân lập tức hiểu ý, đi ra ngoài truyền chỉ.
Cẩm Ngu vừa được đưa về Kiêm Gia Điện, chỉ chờ xem náo nhiệt.
Có tiểu thái giám chạy vội tới, truyền khẩu dụ của Hoàng hậu, tuyên Cẩm Ngu đến Khang Đình Cung.
Cẩm Ngu lập tức khẽ giật mình, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
.
Danh Sách Chương: