Mục lục
Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiểu Vân Triệt đã xoay người rời đi, cẩn thận gấp lại gọn gàng bức chân dung về Lãnh Bằng Cơ.

Sau đó, cậu bé cất vào trong chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, vẫn chưa yên tâm lại ấn mạnh nó sâu vào trong. 
Phượng Lôi Ngọc thấy mọi chuyện đã bại lộ, cho nên muốn bể Tiểu Vân Triệt lên chạy trốn, thế nhưng tất cả đã quá muộn. 
Thẩm Phong Vân xông tới, lập tức ôm chầm lấy Tiểu Vân Triệt rồi vui mừng giơ cao đứa nhỏ lên quá đỉnh đầu: "Thật tốt quá rồi, nội điệt của ta, nhóc đúng là vẫn còn sống". 
Động tác của hắn nhanh như gió, những người bên Tàng Kiếm Các và Phượng Lôi Ngọc vậy mà nhất thời lại không phản ứng kịp.

Ngay sau đó, đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, bao quanh hắn.

trung tâm. 
"Thả đứa nhỏ ra!" 
Tiểu Vân Triệt mới vừa ăn vào một bụng đầy phở thì đã bị Thẩm Phong Vân bóp chặt bụng mình, suýt chút nữa đã nôn hết ra ngoài.

Đôi chân nhỏ bé ngắn củn vung vẩy, đá một cái vào cằm của Thẩm Phong Vân: "Mau thả ta xuống, thúc thúc kỳ quái này" 
Làm sao Thẩm Phong Vân có thể cam lòng thả đứa nhỏ xuống? Cũng giống như là vất vả lắm mới tìm thấy được bảo bối, hắn kéo cậu bé vào trong lồng ngực và kích động đến mức rơm rớm nước mắt, đồng thời ngoảnh mặt làm ngơ trước bầu không khí đầy sát khí xung quanh. 
"Đứa nhóc này, ta là biểu thức của nhóc, là biểu thức chảy chung dòng máu với nhóc đây! Thế nên ta mới tới tìm nhóc" 
Tiểu Vân Triệt gần như bị ghì chặt tới nỗi không thể hít thở được, mùi vị thịt dê trực tiếp xộc ra ngoài.

Đứa nhỏ dùng sức đập vào hai bàn tay của Thẩm Phong Vân thật mạnh, chân mang chiếc ủng nhỏ đã lên khiến người ta đau đớn. 

Thẩm Phong Vân kích động đến mức nước mắt chảy xuống: "Cậu nhóc này, nhóc có biết mấy năm nay phụ thân nhóc đã nhớ nhóc nhiều tới nhường nào không?" 
Những người thuộc Tàng Kiếm Các đều bối rối và đưa mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn sang Phượng Lôi Ngọc, không ra tay. 
Tiểu Vân Triệt ngừng phản kháng, tròn xoe đôi mắt trừng hắn: "Ta có bao nhiêu phụ thân vậy?" 
Câu hỏi này khiến Thẩm Phong Vân sửng sốt: "Một người thôi." 
"Ta hận phụ thân vừa vứt bỏ ta và không cần ta nữa" 
“Phụ thân ruột thịt của nhóc là Mộ Dung Phong!” Thẩm Phong Vân trịnh trọng nói: “Cừu thiểu chủ không phải là phụ thân thân sinh của nhóc đâu.” 
Tiểu Vân Triệt thậm chí còn không nghĩ ngợi gì: "Nếu có sữa thì chính là mẫu thân, nếu như có tiền thì là phụ thân.

Ta cảm thấy vị phụ thân mà mẫu thân tìm cho ta khá tốt, cho nên ta không có ý định thay đổi đâu" 
Thẩm Phong Vân cảm giác bản thân nói chuyện với đứa bé năm tuổi này có hơi khó khăn, đã có khoảng cách thế hệ rồi.

Cái miệng nhỏ nhắn mà ăn nói lưu loát này thật không hổ là nhi tử của Lãnh Băng Cơ. 
"Nhưng mà, phụ thân ruột thịt của nhóc hiện tại là Phong Vương gia, là nhi tử của hoàng đế" 
Đổi sang một cách nói khác, đầu óc của Tiểu Vân Triệt lập tức trở nên linh hoạt, lung lay sắp đổ: "Nghe nói là hình như vô cùng oai phong" 
"Nếu như nhóc về nhận tổ quy tông của mình thì nhóc sẽ là kim hoàng hôn của Trường An vương triều.

Cừu phụ thân của nhóc cũng sẽ phải dập đầu quỳ lạy khi nhìn thấy nhóc" 
Chết tiệt, có sức cám dỗ như thế? Vậy há chẳng phải là trở mình vùng lên sao? 
Tiểu Vân Triệt chớp chớp hai mắt: "Thế giữa Phong vương gia này với mẫu thân của ta thì ai lợi hại hơn?" 

Câu hỏi này không dễ trả lời cho lắm, Thẩm Phong Vân hơi do dự: "Mẫu thân của nhóc" 
"Vậy nếu như mẫu thân đánh ta, mà ngài ấy cũng không đánh lại được mẫu thân ta thì làm sao có thể ngăn cản mẫu thân được? Thôi quên đi, có thêm một người phụ thân yếu đuối như thể để làm gì chứ?" 
Tại sao mạch não của đứa bé này lại mới lạ, độc đáo vậy? Thẩm Phong Vân có phần không chống đỡ được: "Nhưng nếu nhóc là hoàng tôn thì nào là hoàng gia gia này, tổ nãi nãi này rồi cả ngoại tổ phụ, cữu cữu, nhiều người như thế đều sẽ cưng chiều nhóc, ai dám đánh nhóc được?" 
Tiểu Vân Triệt sững sờ: "Tại sao ta lại có nhiều thân thích vậy? Đến năm mới, chẳng phải sẽ dập đầu mệt chết sao?" 
“Mẫu thân của nhóc cũng đâu phải là nhảy từ khe đá ra, dĩ nhiên là có thân thích rồi 
"Nhóc là hoàng tôn, nhìn thấy nhóc thì không chỉ văn võ bá quan, mà thậm chí tất cả chúng ta đều phải quỳ lạy" 
Trong lòng Tiểu Vân Triệt đầy đắc chí: "Nếu đã như vậy, sao bây giờ ngài dám vô lễ với ta thế này?" 
Được rồi, hiện tại lại lập tức bắt đầu sĩ diện. 
Thẩm Phong Vân cũng đã thôi kích động, buông đứa nhỏ trong tay xuống, còn giúp cậu bé kéo kéo áo choàng nhỏ, nửa ngồi nửa quỳ, mang vẻ mặt thành thật hỏi: "Thế mẫu thân của nhóc đâu?" 
"Nương của ta đã bị kẻ xấu bắt đi, Cừu phụ thân đang đuổi theo cứu mẫu thân rồi". 
Thẩm Phong Vân kinh ngạc hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phượng Lôi Ngọc: "Đã có chuyện gì xảy ra thế?" 
Nhìn cái miệng nhỏ biết ăn nói này của Tiểu Vân Triệt đã để lộ thân thế, Phượng Lôi Ngọc giờ có muốn che giấu cũng không tài nào giấu diếm được nữa.

Trong lòng xuất hiện nỗi do dự. 
Nàng đang lo lắng cho sự an toàn của Băng Cơ và cừu thiếu chủ. 
Tuy rằng chuyện này đúng là phát sinh tại Trường An và Phi Ưng Vệ cùng Tàng Kiếm Các cũng đều có người ở đây nhưng mà đối thủ lại đường đường là thái tử Nam Chiếu.

Nếu đã có thể cướp được Lãnh Băng Cơ từ trong tay Cừu thiếu chủ thì có thể thấy bên cạnh hắn ta toàn là cao thủ như mây. 

Liệu cả hai người có khả năng yên ổn thoát ra khỏi nguy hiểm hay không? 
Nàng liếc nhìn Thẩm Phong Vân, cuối cùng hạ quyết tâm kể hết việc thái tử Nam Chiếu yêu thích Lãnh Băng Có nên muốn dẫn Lãnh Băng Cơ về Nam Chiếu làm thái tử phi. 
Thẩm Phong Vân vừa nghe thấy thế thì lập tức nổi giận, vất vả lắm mới tìm được biểu tẩu của mình, vậy mà lại lần nữa phát sinh rắc rối.

Vì sao cứ muốn làm việc tốt là lại gặp phải nhiều khó khăn như vậy chứ? 
“Không cần phải hoài nghi gì nữa, mình nhất định phải đi giải cứu hai người họ.

Cũng cần phải lập tức phái người truyền tin tới bên biểu ca để biểu ca đến Dự Châu: 
Hắn cúi xuống và hỏi Tiểu Vân Triệt: "Thế bây giờ mọi người muốn đi đâu?" 
"Cừu phụ thân cứ nhất quyết đuổi ta về Giang Nam, nhưng mà ta không muốn quay lại". 
Chắc chắn không thể trở lại. 
Thẩm Phong Vân suy tư một lúc: "Dự Châu chỉ cách kinh thành một con sông Hoàng Hà.

Nếu như nhóc đã không muốn trở về Giang Nam, hay là tới kinh thành tìm phụ thân của nhóc đi, thế nào?" 
Tiểu Vân Triệt lắc đầu: "Không đi đâu, ta cũng không thiếu phụ thân" 
“Nhưng nhóc phải biết rằng mẫu thân của nhóc đang bị người khác bắt đi.

Nếu mẫu thân tải giá thì nhóc sẽ trở thành kế tử rồi.

Người này rất lợi hại, ngay cả Cừu phụ thân của nhóc và ta cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.

Chỉ có phụ thân vương gia của nhóc mới có bản lĩnh để giành lại mẫu thân của nhóc" 

Tiểu Vân Triệt vừa nghe đã lập tức cực kỳ phấn khích: "Phụ thân giá hời này của ta vậy mà lại lợi hại như vậy sao?" 
Cừu phụ thân của mình cũng có tiền châu báu, nhưng so sánh với bên này thì rẻ hơn hẳn rồi! 
Thẩm Phong Vân tự động bỏ qua xưng hô đại nghịch bất đạo của nhóc con đối với Mộ Dung Phong: "Phụ vương của nhóc chính là chiến thần đánh đâu thắng đó, chỉ huy thiên quân vạn mã, chinh chiến trên sa trường, quân đội tràn tới chỗ nào là nơi đó không gì cản nổi" 
Vừa nói xong, Tiểu Vân Triệt lập tức thay đổi ý định: "Vậy thì ta sẽ đi gặp ngài ấy, để ngài ấy dẫn ta cưỡi ngựa đánh trận.

Thế tử, chúng ta đi ngay thôi." 
Phượng Lôi Ngọc đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Nàng hơi vướng bận, nếu mà nàng dẫn theo Tiểu Vân Triệt đi đến kinh thành, tới lúc phu nhân trở về, có phải sẽ trách mắng nàng không? 
Thẩm Phong Vân nghiêm nghị nhìn Phượng Lôi Ngọc: "Người này là thái tử cao quý, bên cạnh đầy rẫy các cao thủ như mây, thủ đoạn của hắn ta tất nhiên không hề tầm thường, huống chi còn đã chuẩn bị rồi mới tới đây nữa? Cừu thiếu chủ một người một ngựa chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta. 
Việc này còn dính dáng đến cả quan hệ ngoại giao giữa hai nước, sự an toàn của Băng Cơ nữa.

Vị cô nương này, thỉnh cầu Phong vương gia đến Dự Châu giúp đỡ là hành động sáng suốt nhất hiện giờ.

Hơn nữa, tình hình Dự Châu lúc này không ổn cho lắm, tuyệt đối không phải là nơi để người và cậu bé ở lâu.

Để hài tử về nhận tổ quy tông cũng là chuyện đương nhiên, thế nên ta xin cô nương hãy đưa đứa nhỏ đi một chuyến về kinh thành đi." 
Phượng Lôi Ngọc lại do dự mài, cắn chặt răng, trách mắng thì cứ trách mắng đi.

Dù sao, Thẩm Phong Vân cũng đã biết thân thể của Tiểu Vân Triệt, trốn tránh mấy thì cũng chẳng thể giấu diếm được nữa. 
Tiểu Vân Triệt có người của Tàng Kiếm Các chịu trách nhiệm bảo vệ, ngay lập tức lên đường trở về kinh thành..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK