Lãnh Băng Cơ nhìn về phía Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong cười “hì hì”: “Hôm nay phụ hoàng đích thân đến quân doanh thưởng cho tam quân, cho nên ta dẫn Vân Triệt đi cùng”
Có hoàng đế ở đấy, đứa nhỏ nghịch ngợm này nhất định là ỷ lại không ai quản nổi mà chạy phá khắp nơi.
“Sau đó có phá phách gì không? Phụ hoàng nuông chiều nó như vậy mà”
“Cũng không tính là phá phách gì, chỉ là lúc phụ hoàng tuần tra tam quân, Vân Triệt không vừa ý việc mình thấp bé, nói là nhìn đâu cũng chỉ đều thấy toàn là chân”
“Sau đó phụ hoàng để cho Vân Triệt cưỡi trên cổ người”
Lãnh Băng Cơ hít một hơi khí lạnh: “Tại sao các ngươi lại để cho nó làm loạn như thế chứ?”
Thử nghĩ đến một vị hoàng đế oai phong lãm liệt, vừa giơ †ay năm ngón chỉ điểm giang sơn, tuyên bố hào hiệp, vừa để một đứa nhỏ cưỡi trên cổ, không phải là bức tranh này có vẻ không hài hòa sao?
Hơn nữa, Vân Triệt đã không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi, qua năm mới, nó đã hơn năm tuổi rồi.
Lại thêm cả việc được cho ăn uống tốt, cả người không có lấy chút mỡ thừa, toàn là cơ thịt chắc nịch khỏe mạnh.
Vậy mà tại sao lão gia tử vẫn còn nuông chiều nó như thế? Không sợ cổ sẽ bị đè gãy hay sao chứ.
“Đương nhiên là ta cũng muốn ngăn cản, nhưng mà phụ hoàng đâu có để ý đến ta”
Khi nào lão gia tử nhìn thấy Mộ Dung Phong cũng đều là vẻ mặt không muốn nhìn thấy hắn.
Đây cũng là một chuyện hết sức bình thường rồi.
“Vậy tại sao lại lăn lộn làm cả người toàn là bùn?”
Tiểu Vân Triệt tiếp lời một cách đầy tự hào, vẻ mặt vẫn chưa mất hết sự hưng phấn: “Hoàng gia gia cùng con chơi quan binh bắt cường đạo đấy!”
Mộ Dung Phong tiếp lời: “Quan binh là quan binh thật sự, còn cường đạo là phụ hoàng và đám người Lộc công công.”
Lãnh Băng Cơ đỡ trán, dở khóc dở cười.
Các quan lớn trong quân doanh cùng với một già một trẻ chơi trò chơi này, đã vậy hoàng đế còn bị chính quan binh nhà mình đuổi theo đến mức “sợ chết khiếp”.
Đây là cảnh tượng gì vậy? Nghe nói quân doanh là nơi không thể đùa giốn, vậy đây là cái gì chứ?
“Cái này vẫn được xem là thưởng cho tam quân sao? Phụ hoàng không sợ bị Ngôn Quan luận tội?”
“Sau khi ngoại tổ phụ nghe nói cũng lời lẽ đanh thép muốn ra sức khuyên can mà qua bên đó.
Kết quả là, không ai gào thét trợ uy hăng hái bằng ngoại tổ phụ, trống chiến đều được gõ vang.
Toàn bộ quân doanh nhiệt huyết sôi trào, so với thắng trận còn náo nhiệt hơn.
Còn cái này, do nhất thời hăng hái quá nên mới lăn lộn thành ra như thế này”
Trời ơi.
Một Phong Vương phủ đã không còn đủ cho tiểu Vân Triệt quậy phá nữa rồi.
Lãnh Băng Cơ võ trán, được rồi, dù sao thì quân doanh cũng đều là của người nhà, sẵn lòng bị dẫn vặt như thế nào thì cứ để bị dằn vặt như vậy đi.
Nhiều người nuông chiều như vậy, chính mình muốn quản cũng quản không được.
Nhìn khuôn mặt biểu lộ sùng bái một cách cường điệu của Vân Triệt, Lãnh Băng Cơ cũng biết rằng, lần này Mộ Dung Phong đã triệt để thu phục được con khỉ nhỏ này vào tay rồi.
Cuối cùng thì tiểu Vân Triệt đã không còn ghét bỏ phụ thân nhà mình nữa.
Thấy trời đã chập choạng tối, Lãnh Băng Cơ để hai cha con đi tắm rửa rồi ăn cơm.
Vì chơi đùa quá hăng hái nên Vân Triệt mệt mỏi đến mức cơm chưa ăn đã lăn ra ngủ thiếp đi.
Lúc Lãnh Băng Cơ ăn cơm, nàng nói về cuộc gặp gỡ tình cờ ngày hôm nay với Tê phu nhân: “Số bạc đó sẽ không phải là do chàng sai người gửi đến chứ?”
Bàn tay cầm đũa của Mộ Dung Phong dừng lại một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm, rõ ràng có chút không yên lòng.
“Không phải”.
Danh Sách Chương: