Mục lục
Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 884

“Hoàng thượng lại đối đãi thiếp như vậy sao?”Hoàng hậu vội đến mức thân thể run lên, há miệng nửa ngày, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Thiếp quả thật có tâm tư riêng, thiếp thừa nhận, nhưng vẫn chưa đến mức ra tay tàn nhẫn như vậy, liều lĩnh mà mạo hiểm”

“Đó là bởi vì Vân Triệt và Huệ phi bình yên vô sự, nếu không, âm mưu của nàng sao có thể bại lộ chứ? Sao bọn họ đến lãnh cung ai mà biết được?”

Hoàng hậu rút cây châm vàng ở trên đầu xuống, nghẹn giọng mà nói: “Thiếp đồng ý lấy cái chết để chứng minh! Chứng minh sự trong sạch với hoàng thượng!”

Mộ Dung Phong với Lãnh Băng Cơ nhìn thấy, nhất thời kinh hoàng, quỳ xuống ngay bên cạnh.

“Mẫu hậu tuyệt đối đừng kích động, chuyện này chỉ là phụ hoàng đang tra hỏi, vẫn chưa kiểm chứng. Nhi thần tin răng, mẫu hậu sẽ không làm hại Triệt nhỉ”

Lãnh Băng Cơ cũng bình tĩnh phân tích: “Nếu như mẫu hậu có tâm tư này, thì chỉ cần dụ Vân Triệt vào lãnh cung là được, hà tất phải làm thêm chuyện, dụ dỗ Huệ phi nương nương đến đó chứ? Băng Cơ mới bàn bạc với vương gia, cảm thấy chuyện này giống như kế một mũi tên trúng hai con nhạn.

Mục tiêu ban đầu của người này có lẽ là Vân Triệt, muốn mượn dao giết người, mượn tay của Cẩm Ngu để làm hại Vân Triệt. Nhưng, nàng ta lợi dụng khỉ đen đế dụ Vân Triệt đến lãnh cung, lại nghĩ đến bên cạnh Vân Triệt chắc chắn sẽ có cung nữ bảo vệ, nên không thể ra tay trọn vẹn.

Cho nên, nàng ta tính toán thêm, lại bày kế mượn tay cung nữ bên cạnh mẫu hậu, dụ Huệ phi nương nương đến đó. Như vậy, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, hoặc là Vân Triệt xảy ra chuyện, hoặc là mâu hậu bị liên lụy, thì cũng có thể được như bây giờ, một đấm được hai, người đứng đăng sau là kẻ chiến thắng cuối cùng. Cho nên xin phụ hoàng nghĩ kỹ hơn”

Hoàng đế ngước mắt nhìn ba người đang quỳ trên mặt đất, đôi môi từ từ nhếch lên, vui mừng mà tán thưởng.

Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong có thể nghĩ đến, thì sao ông ta lại hồ đồ được chứ? Chỉ là bản thân có suy nghĩ riêng mà thôi.

Hai đứa trẻ này đều có lòng nhân ái, hiểu lấy đức báo oán, thấy người gặp nguy, lại còn nói giúp cho hoàng hậu.

Đặc biệt là Băng Cơ, thông minh khéo léo, lương thiện trong việc lột bỏ kén, quả thật là hiếm thấy.

“Nếu Phong nhỉ và Băng Cơ đã xin cho nàng, thì trãm cũng không bức hỏi nàng nữa, nhưng vụ án này nhất định phải nghiêm túc điều tra đến cùng, nhất định phải trả lại cho nàng sự trong sạch. Từ hôm nay trở đi, tạm thời tước đoạt phượng ấn nắm giữ lục cung của nàng, giao cho Huệ phi và Lâm phi nằm giữ.

Nàng mau phối hợp tìm ra người hãm hại Huệ phi, đưa ra lời giải thích đi”

Hoàng hậu không dám lên tiếng, còn phải ấm ức tạ ơn.

Cổ trên người Huệ phi là thuốc trừ bệnh, trong chốc lát không khác gì người bình thường.

Thái giám phụ trách thấm vấn Cấm Ngu tiến vào, bẩm báo với hoàng đế: “Khởi bấm hoàng thượng, Cấm Ngu công chúa nói cái gì cũng không chịu thừa nhận, nàng ta nói, trừ phi Phong vương gia qua đó?

Gân xanh trên trán Mộ Dung Phong nhảy dựng lên, không cần suy nghĩ “Không đii”

Hoàng đế giận dữ hừ: “Một đám rác rưởi, miệng của một nữ nhân mà không thể cạy được sao?”

Thái giám mồ hôi đầm đĩa, liên tục kêu tha mạng.

Lãnh Băng Cơ hiểu được, Cẩm Ngu là người của Na Trát Nhất Nặc, có lẽ tính mạng vẫn còn nằm trong tay của Na Trát Nhất Nặc, muốn nàng ta khai ra tất cả mọi chuyện, tìm lấy hình phạt, thật đúng là vô ích.

Nàng nhìn Mộ Dung Phong bên cạnh, tiến lên một bước: “Hoàng thượng, chỉ bằng để Băng Cơ đi nói với Cấm Ngu vài câu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK