Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút: “Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối”
Chủ ý này quả thực không tệ, những kẻ làm quan điển hình như Hội Dương phụng âm, trước mặt là một bộ dáng sau lưng lại là một bộ mặt khác, ai cũng đều góp mặt trong vai diễn bọ ngựa bắt ve hoàng tước sau lưng.
Lãnh Băng Cơ muốn đóng vai làm con chim hoàng tước này, chỉ có mạo hiểm như thế kích thích mới kích thích được nàng.
Nhưng đáng tiếc là võ công của nàng chưa đủ thâm hậu, mà bên kia dù sao cũng đường đường là phủ nguyên soái.
Nếu không may bị người ta phát hiện rồi bị bắt giữ thì quả thực sẽ vô cùng xấu hổ.
Biết là vậy nhưng Lãnh Băng Cơ vẫn muốn thử một chút, vậy nên nàng liền lôi kéo Mộ Dung Phong chơi bao búa kéo để quyết định.
Kết quả cuối cùng là Lãnh Băng Cơ thua, bây giờ thì cho dù có không muốn, nàng vẫn phải thành thành thật thật leo lên ngựa mang theo lệnh bài của Mộ Dung Phong đi tới phủ nguyên soái Tấn Châu.
Đến cửa phủ, Lãnh Băng Cơ lấy ra lệnh bài, lắc lắc ở trước mắt thủ vệ: “Phong vương phi Lãnh Băng Cơ phụng mệnh thánh thượng truy tìm nhóm cướp.
Bổn vương phi đi ngang qua thành Tấn Châu, cần gặp nguyên soái đại nhân của các ngươi có chút việc.”
Thủ vệ canh cửa nhìn qua một cái, lệnh bài là thật, vậy xem ra Phong vương phi này hẳn không phải giả đi.
Hắn ta vội vàng, cuống quýt quỳ xuống dập đầu hành lễ, sau đó vội vàng chạy vào trong bẩm báo.
Mà lúc này tên thủ vệ không phát hiện ra có một bóng đen đã xẹt qua, lặng yên không một tiếng động theo hắn ta đi vào bên trong phủ.
Nguyên soái thành Tấn Châu họ Phó, tên có một chữ Côn, hiện giờ ông ta đang ở trong tổng binh phủ cùng Nhị hoàng thúc uống rượu.
Không biết hai người nói việc gì mà hạ nhân hầu hạ trước đó đều đã cho lui ra ngoài hết.
Thủ vệ không thấy có người đành phải tự tiến vào, hẳn ta đứng ở ngoài cửa bẩm báo: “Khởi bẩm đại nhân, bên ngoài cửa có một nữ nhân, nàng tự xưng là Phong vương phi phụng chỉ truy tìm một đám cướp, yêu cầu gặp đại nhân”
Hai người bên trong có chút ngạc nhiên nhìn nhau: “Làm sao có thể?”
Phó nguyên soái có chút khẩn trương: “Không phải nói Lãnh Băng Cơ mang theo năm ngàn thiết ky đi tới Lạc Dương thành rồi sao? Làm thế nào nàng ta lại có thể ở đây được, nàng ta mang theo bao nhiêu người?”
“Chỉ có một người một ngựa”
Tay Phó nguyên soái nắm ly rượu có chút run rẩy: “Nàng ta có nói đến đây tìm ta làm gì không?”
Thủ vệ lắc đầu, trả lời: “Không nói”
Phó nguyên soái cùng Nhị hoàng thúc hai người lại nhìn nhau một cái.
Nhị hoàng thúc lạnh lùng cười: ‘Lãnh Băng Cơ này nghe nói cũng không phải là người đơn giản, không thể khinh thường.
Có vẻ như tin tức lúc trước chúng ta nhận được là giả.
Lúc này, nàng ta một thân một mình đến tổng binh phủ, nhất định là có chuyện quan trọng”
Phó nguyên soái cắn răng: “Vậy có nên gặp không?”
Nhị hoàng thúc bình tĩnh trấn an: “Đương nhiên là gặp, còn chưa biết là thật hay giả.
Bây giờ cứ gọi nàng vào hỏi một câu không phải là liền biết sao? Nếu là giả, trực tiếp loạn côn đánh chết, còn nếu là thật thì cứ tùy cơ ứng biến thôi.
Ngươi sợ cái gì chứ?”
Phó nguyên soái nghe được những lời này tâm lý cũng ổn định lại, đứng dậy phủi phủi quan phục: “Vậy Nhị hoàng thúc, đành phiền ngài ngồi đợi hạ quan trong chốc lát vậy.
Ta đi tiền sảnh một chút, nhìn xem vị Phong vương phi trong truyền thuyết này rốt cuộc là người như thế nào “Ra khỏi nội trạch, Phó nguyên soái liền đi tới phòng khách phía trước, tự mình nghênh đón khách quý.
Lãnh Băng Cơ ung dung đi vào phủ nguyên soái, nàng vô cùng bình tĩnh còn nhàn rỗi quan sát bố trí xung quanh của phủ nguyên soái.
Tuy nói là đây là phủ đệ của võ quan, nơi thuộc về những người vốn không hiểu cái gì là phong nhã, nhưng rõ ràng không thể phủ nhận, Phó nguyên soái là người giàu có, phủ đệ nhìn qua có phần xa hoa.
Không biết ông ta thu được bao nhiêu tiền bạc từ trong tay đám thương nhân giàu có ở Tấn Châu rồi..
Danh Sách Chương: