Lãnh Băng Cơ không còn chút sức lực nào, nàng mềm nhũn ra, dồn hết sức nặng của mình vào trong vòng tay của Mộ Dung Phong.
Người giống như con cá mắc cạn, tuyệt vọng hấp thụ mùi vị thuộc về mình, cố gắng ôm chặt lấy mình trong lồng ngực của hắn, không có kẽ hở nào.
Nhịp thở ngày càng nhanh, ham muốn ngày càng rõ ràng.
Nó giống như một cơn gió nổi lên trên mặt đất, cuốn theo những con sóng trên biển, từng lớp từng lớp và cuối cùng trở thành một cơn sóng dữ dội, bất chợt dâng lên, lên đến điểm cao nhất, rồi dồn dập dồn dập vào bờ biển.
Những con sóng trắng xóa tan thành từng mảnh, nhưng niềm đam mê trào dâng được thăng hoa trong bước nhảy vọt tuyệt vọng đến nao lòng này.
Hai tay Mộ Dung Phong cũng dần dần trở nên không thoả mãn, những ngón tay có các khớp rõ thon dài, gần như dùng sức mạnh bạo khống chế vòng eo thon thả của Băng Cơ, sau đó hắn ôm ngang người nàng, sải bước đi vào trong phòng, cùng nhau ngã vào trong màn giường ngủ.
“Băng Cơ “Mộ Dung Phong nuốt nước miếng xuống trái cổ, khó khăn nói: “Nàng có biết ta nhớ nàng nhiều như thế nào không? Ngày nào ta cũng mơ thấy nàng, nhưng đáng tiếc, mỗi lần như vậy, nàng đều giống như không khí, khi nàng đang trong tầm tay ta thì đột nhiên biến mất không thấy nữa.
Sau đó, hết đêm dài này đến đêm khác, ta chỉ ngồi canh trên nóc lều mà không dám ngủ nữa.
Bởi vì, ta rất sợ, mùi vị của loại mất mác đó, nó giống như là bị lăng trì vậy, nó khiến tim ta rỉ máu, duy nhất chỉ có nỗi đau vẫn rõ ràng như vậy”.
Lãnh Băng Cơ nâng tay lên, chậm rãi vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, lông mày của hắn, thầy thâm tình và chuyên tâm:”Là ta không tốt".
“Không phải, là ta quá khốn nạn, đại ca nói rất đúng, từ trước đến nay, đều là nàng luôn nỗ lực giữ gìn gia đình của chúng ta, bảo vệ ta.
Nhưng mà những phiền phức và đau khổ này đều là ta mang tới cho nàng.
Chung quy vẫn là do ta đối xử với nàng chưa đủ tốt, chưa đủ tin tưởng.
Thời khắc mà ta đánh mất đi nàng, cuối cùng thì ta mới hiểu rõ được, yêu một người, không chỉ là đau lòng, cưng chiều mà còn cần phải hiểu nữa.
Là ta không đủ hiểu năng mới làm cho nàng phải chịu cực khổ đến như vậy.
Từ nay về sau, Băng Cơ, ta Mộ Dung Phong bảo đảm tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến nàng.
Quãng đời còn lại của ta sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ con cái của chúng ta, gia đình của chúng ta, đời này kiếp này sau này sẽ không chia cách nữa”
Lời nói của hắn làm cho Lãnh Băng Cơ nước mắt tràn đầy mi mắt, gần như nghẹn ngào: “Chàng không cần tự trách bản thân mình quá nhiều, chuyện đó cũng đã xảy ra rồi, là do lúc đó chúng ta còn quá trẻ, không hiểu rõ như thế nào là tình yêu, không hiểu được sự thẳng thắn thành thật khi đối xử với nhau, không thể.”
“Hức hức”
Chính là tình yêu qúa sâu đậm, dưới giường đột nhiên phát ra tiếng thút thít, làm cả hai đều bị giật mình, doạ họ xém chút nữa thì nhảy ra khỏi giường.
“Là ai đó!”
Mộ Dung Phong lạnh lùng mắng.
Tiếng khóc dưới gầm giường càng lớn hơn: “Oa oa oa, cảm động quá rồi.
Để ta khóc một lúc nữa!"
Lãnh Băng Cơ đột nhiên hiểu rằng vẫn còn một người trốn dưới giường.
Chính là lần hành động của tối hôm qua đã làm tiểu nha đầu này bị doạ ngất đi.
Sau đó, sợ bị phơi bày, nên đã giấu nàng ấy dưới gầm giường.
Ước chừng vừa rồi hai người ngã nặng trên giường, tiếng động đã đánh thức nàng ấy.
Ây da mẹ ơi, vậy mà lại bị nàng ta nghe thấy, thật là ngại mà, may là vẫn chưa có làm chuyện gì đáng xấu hổ.
Đúng là bất ngờ có mặt ở khắp mọi nơi.
Lãnh Băng Cơ cũng bước xuống giường, nắm tay Mộ Dung Phong: Là tiểu nha đầu làm nhiệm vụ giám sát ta lúc trước, bị ta nhét xuống gầm giường”
Tiểu nha đầu bước ra khỏi gầm giường với khuôn mặt đầy nước mắt, tủi thân lịch bịch ngước nhìn, khi nào mới xuất hiện một người đàn ông lạ mặt trong cung mà lại anh hùng bất phàm, đẹp trai xuất chúng như vậy chứ?
Cô ta ngủ mê man suốt thời gian qua, mà nàng vẫn không biết rằng thành Bích Thuỷ đã thay đổi triều đại và đất nước đổi chủ.
Mộ Dung Phong sắc mặt tối sầm: "Lại đây, đem nàng gái này ra ngoài cho bổn vương”
“Tuân lệnh!”
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Vụ phó tướng bị người bên ngoài đá văng từ ngoài cửa vào, tiến lên hai bước mới vững vàng, trong tay cầm một cái chiêng, liền rớt xuống đất kêu leng keng.
Vụ phó tướng cười khẩy nhìn hai người bọn họ, đồng thời nhấc cái chiêng đồng lên: “Ta mang nàng ta đi đây, đúng là làm hỏng chuyện tốt, thật mất hứng!"
Những người bên ngoài cửa cười “khúc khích”.
Mộ Dung Phong đột nhiên nhớ tới, lúc đầu khi Cẩm Ngu trốn khỏi Tử Đằng Tiểu Trúc, bị tiếng gõ chiêng của Vụ phó tướng làm cho choáng váng, kết quả nghe người ta kể lại là sợ phải tỉnh dậy, người ta nói rằng tiếng của chiếc chiêng này vốn là được chuẩn bị để đối phó bản thân mình, đôi mắt hắn bất giác nheo lại.
“Vụ phó tướng cầm cái chiêng này để dùng làm gì vậy?”
Vụ phó tương đương hiện không dám nói, nói ra là tiêu đời liền.
“Vụ phó tướng cổ họng ta khàn rồi, nói chuyện không được, nếu không, dùng tới cái chiêng sẽ có tiếng to hơn đó”.
“Thật không?"Mộ Dung Phòng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi tới cửa phòng của bổn vương la hét sao? Muốn làm loạn hả?
Vụ phó tướng cố gượng cười tẻ nhạt: “Không, làm sao có thể chứ? Chỉ là tiện đường đi qua thôi”.
Bên ngoài có người bỡn cợt: “Vụ phó tướng nói muốn cổ vũ Vương gia khích lệ tinh thần!”
“Ngươi ăn nói vớ vẩn tào lao quá!”Vụ phó tướng tức giận nhảy dựng lên phản bác: “Đây là con rùa nào lúc nãy đã nắm tay ta? Nói là làm cho Vương gia dập lửa".
Lãnh Băng Cơ mặc dù nói mình da mặt dày, nhưng cũng không nhịn được một đám xấu xa trêu chọc đùa giỡn như thế này, khuôn mặt đỏ bừng như lửa đốt, thúc giục nói: “Các ngươi vẫn chưa mệt à!"
Mộ Dung Phong nhìn ánh mắt quyến rũ của nàng, tâm thần sốt ruột, trong lòng như bị mèo cào, đừng nói đến khó chịu nhiều như thế nào, nhóm người này đúng là không có mắt nhìn.
Hắn nghiến răng với Vu phó tướng: "Hôm nay mọi người đều làm việc chăm chỉ, ta giao nhiệm vụ tuần tra này cho ngươi.
Cái chiêng này xem ra người dùng rất hợp tay”
Vụ phó tướng lập tức bị doạ sợ rồi: “Cái chiêng này là dành cho những nhà nuôi khỉ trên đường dùng, ta sẽ gửi trả lại cho bọn họ.
Vương gia, người cứ tự nhiên mà thưởng thức.
Người có thể yên tâm giao cho mạt tướng này công tác phòng ngự, mạt tướng sẽ bố trí lực lượng binh lính hùng hậu canh giữ, cam đoan không có người nào được phép tới gần cửa này quấy rầy dù chỉ là nửa bước”
Tốt hơn hết vẫn là không nên nói mấy lời này, Lãnh Băng Cơ hận không thể trực tiếp đá hắn một cái bay ra ngoài.
Vụ phó tướng đã khá quen biết tiểu nha đầu này, dắt tiểu nha đầu đi ra ngoài, tiểu nha đầu xúc động đến mức bật khóc, vừa ra khỏi cửa là biến thành tên ngốc, mới biết bản thân mình bị biến thành tù nhân.
Ngoài cửa vang lên tiếng cười ầm ĩ.
“Chúng ta giúp Vương gia đứng canh gác sao?"
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Cái uy phong lúc đầu chàng mới gặp ta biến đâu mất rồi? Tại sao người trong doanh trại này không ai sợ chàng, còn cảm giễu cợt chàng”
Mộ Dung Phong cong môi: "Những người này là chiến hữu vào sinh ra từ nhiều năm cùng ta, uy phong của ta không thể áp dụng lên người bọn họ.
Bọn họ là vì vui mừng cho ta”.
.
Danh Sách Chương: