“Nhưng người không phải là người bình thường, người muốn ra vào hoàng cung sẽ rất dễ dàng” Bà bà tốt bụng đào ngay một cái hố sau lưng nàng.
“Tử bất ngữ, quái lực loạn thần.
Loại chuyện hạt giống tưởng tượng này sao có thể coi là thật được chứ? Phụ hoàng anh minh sáng suốt, càng không nên để bị người khác làm cho mê mụi”
Hoàng để hơi cúi người: “Trẫm thật sự không tin vào chuyện ma quỷ hoang đường, nhưng mà, trẫm tin Trùng cổ.
Trẫm đã nhiều lần tiếp xúc với người Nam Chiếu, hiểu rõ sức mạnh của loại Trùng cổ này, tuyệt đối không phải là vô căn cứ”.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Mãi một lúc Lãnh Băng Cơ vẫn không hiểu lời nói của Hoàng đế có ý gì, tại sao bản thân mình lại có liên quan đến Nam Chiểu? Quẳng tám cây sào cũng không tới à nha?
Hoàng đế lấy ra một mảnh giấy từ trong tay áo, ném vào tay nàng: “Giải thích rõ ràng cho ta, mảnh giấy này có ý gì hả?”
Lãnh Băng Cơ kinh hoàng mở mảnh giấy ra, cả người đều căng thẳng, còn căng thẳng hơn.
so với lần đầu nhận được thư tình của nam sinh nữa, trái tim nhỏ bé của nàng đập liên tục “thành thịch”.
Nhận lấy và mở ra, vừa nhìn đã chết lặng.
Mảnh giấy này không phải mảnh giấy nào khác lạ, nó chính là mảnh giấy ngày hôm đó đưa cho con khỉ già đó, để nó đưa cho Vụ phó tướng.
Bên trên mảnh giấy cũng không viết nhiều chữ, chỉ là bào Vu phó tướng nhanh chóng bắt lấy Na Trát Nhất Nặc, ngàn vạn lần đừng để nàng ta rời khỏi Thượng Kinh.
Thế nào lại chạy đến tay Hoàng đế rồi?
Quả thật, dịch vụ vận chuyển này không chuyên nghiệp chính là không được, dễ dàng thất lạc thư.
Con khỉ đó không đáng tin cậy, Vụ phó tướng càng không đáng tin cậy.
Hoàng để nhìn thấy nàng giương mắt chữ a mồm chữ o, nhất thời hừ lạnh một tiếng: “Thật sự đem hoàng cung của trẫm biến thành chợ rau rồi đúng không? Ngay cả một con khỉ cũng có thể đi đi lại lại một cách tự do như vậy.
Còn muốn ăn cái gì, trẫm thấy, cứ đưa con vào nhà lao ăn mấy bữa cơm nhà lao đi”
Lãnh Băng Cơ kêu lên một tiếng đầy cay đắng.
Lão già này của Bạch gia thật không dễ bị lừa, đúng là cáo già xảo quyệt.
Hoàng để thấy nàng thường ngày mồm miệng lanh lợi, nhưng lúc này lại không nói một lời nào, thì tự dưng lại nổi giận.
“Sao vậy, không thể giải thích rõ ràng sao? Nguồn gốc của Na Trát Nhất Nặc này là gì? Con.
dẫn nàng ta vào cung nhằm mục đích gì hả? Tại sao con muốn Vụ phó tướng bắt lấy nàng ta hả?”
Lãnh Băng Cơ khóc không ra nước mắt: “Khởi bẩm phụ hoàng, người này tên là Na Trát Nhất Nặc, nàng ta tự xưng là người của Thánh Nữ giáo, lần này Thương Kinh, chính là muốn bắt kẻ phản tặc Linh bà của Thánh Nữ giáo quay về, để đền mạng cho giáo chủ.
Lãnh Băng Cơ dẫn nàng ấy vào cung, chỉ đơn giản là muốn tìm một nơi cho Linh bà ẩn náu, không ngờ lại nảy sinh ra nhiều vấn đề như vậy.
Lúc đó Băng Cơ không bảo vệ được mình nên đã lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn khỏi hoàng cung”
“Chắc con cũng đoán được, Trùng độc này có liên quan gì đến nàng ấy đúng không?”
Lãnh Băng Cơ vội vàng phủ nhận: “Có chút hoài nghi, nhưng không chắc chắn.
Suy cho cùng, nghe nói là người của Thánh Nữ giáo dùng là Vu thuật, đối với Trùng cổ thì không thông thạo.
Có nhiều khả năng là trước khi Linh bà vào cung đã bị trúng Trùng cổ, và bị nàng ta điều khiển.
Cho nên con mới muốn bắt nàng ta, giao cho phụ hoàng thẩm vấn, để xem xem phía sau còn có âm mưu nào không?
Hoàng để mỉm cười, nhưng nụ cười lại lạnh lùng, còn mang theo một chút châm biếm và ẩn
“Chắc con cũng biết, con làm như vậy là tội khi quân đúng không?”
Lãnh Băng Cơ đột nhiên ngẩng đầu lên, câu này không thể nói bậy, sẽ mất mạng như chơi.
“Tự Băng Cơ không thể chắc chắn được nên mới không bẩm báo lại với phụ hoàng, nếu không phải là Na Trát Nhất Nặc, há chẳng phải là tội khi quân sao?”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
“Những chuyện này trẫm biết rất rõ, đối với người hạ Trùng cổ lên người Linh bà, không phải con, vậy thì là Na Trát Nhất Nặc.
Dù sao thì con cũng không thoát được tội dẫn sói về làng.
Cho nên, kể từ hôm nay, con chuyển vào nhà lao ở đi, ở đó suy nghĩ về mọi chuyện”
Trời ơi, tướng công của nhà ta vẫn đang đánh nhau đẫm máu bên ngoài, để bảo vệ sự ổn định của Trường An, ta ở đây, lại chịu uất ức như vậy.
Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên một cách đáng thương: “Vậy con còn cơ hội lập công chuộc tội không?”
“Không còn” Hoàng đế từ chối, nói: “Và con cũng không cần đợi Phong Nhi quay về cứu con.
Trẫm đã ban thánh chỉ, sau khi Phong Nhị tiêu diệt bọn cướp ở Định Châu, thì lập tức đến Ba Thục, tiêu diệt Thánh Nữ giáo hại người này.
Nếu có thể thành công dẹp sạch, còn không thì, hừm! Con cứ ở trong nhà lao đến hết đời đi!”
Chẳng trách mấy ngày nay Mộ Dung Phong lại bình tĩnh như vậy, cũng không thấy trở lại Kinh.
Xem ra là không thương lượng được rồi.
Lãnh Băng Cơ thật sự muốn hỏi, có vài vị Vương phi khác đã từng cảm thụ đãi ngộ này, tại sao thượng đế lại ưu ái mình đến như vậy?
Huệ Phi thấy nàng đắc tội như vậy, bà ta hả hê vui mừng nói: “Hoàng thượng thanh minh!”
Hoàng để lạnh lùng nhìn bà ta: “Một mình Băng Cơ ở trong nhà lao cũng không có bạn đồng hành, nàng đi cùng đi”
“Hả? Hoàng thượng, chuyện này, chuyện này thân thiếp.” Huệ Phi nhất thời nói năng lộn xộn.
Nhìn thấy Huệ Phi chau mày khổ sở thiếu chút nữa Lãnh Băng Cơ đã bật cười thành tiếng như tiếng lợn kêu.
Vị Hoàng đế của Bạch gia này luôn thích đảo ngược tình huống mà, sống trong nhà lao vẫn muốn tổ chức thành chuyến du lịch bảy ngày sang trọng.
“Không phải vì nàng, thì có thể xảy ra chuyện rắc rối như vậy không? Nàng là thủ phạm cầm đầu, tội lỗi như nhau không thể tha thứ”.
Huệ Phi đột nhiên ngã quy, không ngờ rằng mình lại bị gậy ông đập lưng ông, lấy đá đập chân mình.
Vốn nghĩ rằng bị hạ cấp xuống hàng Phi tần đã rất đáng buồn rồi, ai biết được còn có thảm họa nhà lao.
Hai đối thủ sống chết trong nhà lao, e rằng không đơn giản chỉ là lời qua tiếng lại bình thường, nhất định sẽ có động tay động chân.
Chính là để xem lúc đó ai dũng mãnh hơn.
Huệ Phi có phải cũng là một Luyện gia tử hay không? Tự mình hai vì một, vậy thì nàng có phải là đối thủ của bà ta hay không?
Lãnh Băng Cơ thở dài cam chịu: “Nghe nói trong đại lao u tối và ẩm ướt, chuột chạy khắp nơi, niệm tình Băng Cơ đang mang thai, phụ hoàng, con có thể trở về mặc thêm hai cái áo nữa không?”
Hoàng đế liếc nhìn vòng eo thô ráp của nàng, vẻ mặt không đành lòng, rồi vẫn gật đầu: “Được.”
Lãnh Băng Cơ đứng dậy ngay lập tức, nàng trở về phòng, đem đồ ăn vặt trên bàn bỏ vào trong nhẫn không gian, lại nhìn chăn bông bằng gấm mềm mại và thoải mái trên đầu giường, khẽ thở dài một hơi, ôm vào trong lòng, rồi mới rón rén ra khỏi cửa.
Huệ Phi ở đây đã ủy khuất tới rơi nước mắt, bà ta khóc thút thít với Hoàng đế.
Nhìn thấy Lãnh Băng Cơ ôm theo chăn gối đến, thì liền cong môi mỉa mai.
Nhưng cuối cùng Hoàng đế vẫn không kiên nhẫn mà phất tay áo rời đi.
Lãnh Băng Cơ và Huệ Phi bị giam trong cùng một phòng.
Vẫn may là Hoàng đế niệm tình nàng đang mang thai, nên ưu đãi cho nàng.
Trong nhà lao
Lãnh Băng Cơ chớp mắt: “Bà nên quan tâm hơn đó là, trong bụng ta đang mang cái quái gì.
Biết đâu sinh ra, lại là một đôi tai dài và một cái đuôi, thì phải làm sao?”
Lời này nói ra khiến Huệ Phi bị dọa một phen, bà ta không ngờ rằng, Lãnh Băng Cơ ở trước mặt này không biết là người hay là quỷ, hay là yêu quái, tôn tử của ta...!Chết tiệt, thật sự không thể tưởng tượng nổi mà..
Danh Sách Chương: