Huệ Phi càng nghe càng kinh hãi, lại cho Lãnh Băng Nguyệt lui ra, cả tay chân và cả người đều toát lạnh: “Đạo sĩ Thiên Nhất hiện tại không ở kinh, vừa xuất môn vân du, việc này như thế nào mới tốt đây? Mộ Dung của ta nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng? Không được, ta phải đi nói cho Dung Phong, để nó nhanh chóng đuổi nàng ta ra khỏi Vương phủ!”
“Biểu ca sẽ không tin.” Tiêu Cẩm lập tức ngăn cản nói: “Hài nhi nhưng mà chỉ có nhắc nhở vài ba câu, biểu ca đã đem đánh hài nhi thành bộ dạng này.
Huynh ấy đã bị Lãnh Băng Cơ mê hoặc rất nặng rồi, không có kẻ nào có thể khuyên bảo được.”
“Vậy theo con thì cứ như vậy mà mặc kệ à!”
“Lãnh Băng Cơ trong người mang yêu thuật, chúng ta người trần mắt thịt thì làm sao là đối thủ của nàng ta hả? Việc bây giờ là phải tính kế, nương nương sao người không mời đạo sĩ tài giỏi đến để đánh bay hồn phách của nàng ta, đến lúc đó thì chân tướng sự thật sẽ rõ ràng hay sao?”
“Vậy con nói xem Linh bà có thể hàng phục được Lãnh Băng Cơ không?”
Tiêu Cẩm lắc đầu: “Linh bà hiện tại đang bị Lãnh Băng Cơ truy sát, trốn đông trốn tây, tự mình còn lo chưa xong, nào dám lộ diện, hôm nay Lãnh Băng Cơ lại ỷ vào quyền hạn ban thưởng thánh vật, mang theo một người quái dị không biết từ đâu đến, đi vào phòng Linh bà lục soát một phen, hình như là tà thuật đối phó Linh bà.
Linh bà ngộ nhỡ chết ở trong tay nàng ta, ai còn dám đụng đến Lãnh Băng Cơ nữa? Mắt con muốn hồi phục thị lực chỉ sợ là càng khó khăn thêm.”
“Hài nhi sợ, khi con nói ra không ai tin cả, biểu ca lại sai người trông coi hài nhi.
Nếu không phải là hôm nay nương nương giá lâm, Tiêu Cẩm có chết như thế nào cũng không biết.”
“Vậy thì cùng bổn cung hồi cung đi? Bổn cung sợ Lãnh Băng Cơ sẽ gây bất lợi đối với con.”
Tiêu Cẩm chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu: “Hài nhi lo lắng cho biểu ca, hài nhi muốn ở lại bên cạnh huynh ấy.”
Huệ Phi nhẹ nhàng thở dài: “Đáng tiếc là tại sao Mộ Phong lại không hiểu được phần khổ tâm của con vậy chứ?” Như thế thì việc này không được chậm trễ, bổn cung lập tức hồi cung.
Chính con ngàn vạn lần cũng cẩn thận một chút.”
Tiêu Cẩm một phen lau nước mắt, đầu kiên định mà nói: “Huệ Phi nương nương yên tâm, chỉ cần hài nhi ở lại bên cạnh biểu ca, mặc dù đối với hài nhi huynh ấy đang hiểu lầm càng sâu, hài nhi vẫn nhắc nhở huynh ấy, Tiêu Cẩm tuyệt đối không hờn dỗi.”
Huệ Phi lo lắng, cho nên không có một câu nhiều lời, trực tiếp mà về cung.
Bà âm thầm suy tính trên suốt dọc đường, biết rõ việc này không hề nhỏ.
Hơn nữa thêm thân phận nữ chủ phủ của Lãnh Băng Cơ, nếu chính mình chĩa mũi nhọn vào nàng ta, chính là làm mất lòng họ Lãnh lại vừa đụng đến người mà Dung Phong yêu.
Không thể hành sự lỗ mãng được.”
Sau khi hồi cung, bà lập tức tìm hoàng thượng, mượn danh Mộ Dung Phong, nói hắn muốn xung phong dẫn binh bình định Châu.
Hoàng thượng vừa nghe lập tức rất vui.
Việc Mộ Dung Phong vì để được Lãnh Băng Cơ tha lỗi mà dọn đến sơn trang, làm chính ông cảm thấy nhi tử nhà mình rất cảm tính, không có tiền đồ.
Hiện tại nó đã biết đem chuyện quốc gia đại sự để trong lòng, liền cảm thấy trong lòng dễ chịu, quản cái gì mà giết gà thì cần gì đao giết trâu, liền lập tức đồng ý, ban thánh chỉ, lệnh Mộ Dung Phong ngày hôm sau lập tức dẫn binh tiêu diệt.
Đáng thương cho Mộ Dung Phong không dễ dàng gì làm cho Lãnh Băng Cơ hồi tâm chuyển ý, quay trở về Vương phủ, còn chưa được ít lâu đã bị đánh uyên ương tách xa.
Hai người cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy trong đó có gì đó không đúng.
Mộ Dung Phong cho rằng chính mình chọc giận phụ hoàng, ông cố tình rèn luyện chính mình.
Đối với kinh nghiệm trên sa trường của Mộ Dung Phong mà nói, mấy kẻ thổ phỉ, chẳng qua là một món ăn nhỏ, vẫn chưa để trong lòng.
Vừa vặn là cùng chàng quay về trước đó, Lãnh Băng Cơ cũng rất không yên lòng.
Nàng biết, Mộ Dung Phong sắp đối mặt với địch là một đám cường đạo hung ác, không được sơ suất.
Lúc trước, đối với việc bị thương không được đi theo vết xe đổ.
Thậm chí, nàng còn suy nghĩ, nếu không thì tạo cho Mộ Dung Phong mấy cái chích điện phòng thân cho chàng.
Nhưng mà thời gian đã không còn kịp nữa rồi.
Nhanh trí khẽ động, nàng nhớ tới đồ cũng miễn cưỡng có thể phòng thân, tại nhà bếp đóng cửa lại, tính toán làm cho Mộ Dung Phong một sự kinh hỉ.
Mộ Dung Phong đợi ở trong phòng, xem xét Lãnh Băng Cơ thu thập bao hành lý cho chàng thì ngẩn người.
Lãnh Băng Cơ biết y trang đơn giản là điều cần thiết, cũng chỉ cho chàng hai bộ tư trang và đồ dùng hằng ngày, nhưng mặc khác lại chuẩn bị cho chàng các vị thuốc khẩn cấp.
Tất cả đều rõ ràng cụ thể từ tên dược liệu đến cách dùng.
Trong đó bao gồm bệnh thương hàn, dạ dày, còn có trị vào lúc bị thương do đao, kiếm.
Hành quân đều có quân y, Lãnh Băng Cơ cũng tổ chức tại viện mình truyền lại kiến thức cho các quân y mà không hề giữ lại.
Vậy mà vẫn chưa yên tâm.
Trong lòng Mộ Dung Phong có chút cảm động.
Biết bao lần ra trận, cũng biết bao người tiễn đưa chàng, uống qua bao nhiêu tiệc rượu tiễn đưa, hay là nghe qua bao nhiêu lời dặn dò, duy chỉ chưa từng có người thu thập bao hành lý cho mình.
Đây là lần đầu tiên.
Chàng cũng là lần đầu tiên xa Trường An mà lưu luyến đến vậy, đã không còn cuồn cuộn ý chí chiến đấu, hào hùng cùng lao tới chiến trường, ngoài nhi nữ tình trường.
Khó trách thế nhân nói, anh hùng khó qua được ải mỹ nhân.
Viện ngoài có tiếng động, mụ vương đi vào bẩm bá nói là Tiêu Cẩm vội đến tiễn biệt chàng.
Mộ Dung Phong âm thanh lạnh lùng: “Không gặp.”
Mụ vương ra ngoài thưa lại, Tiêu Cẩm liền ở đó canh giữ cửa không rời đi.
“Biểu ca, Tiêu Cẩm đến để nhận tội với huynh, chẵng lẽ không thể bằng lòng gặp Tiêu Cẩm một lần sao?”
Mộ Dung Phong không hờn không giận mà trầm giọng nói: “Xin lỗi là tất nhiên, nhưng cơ bản bổn vương cũng không định đồng ý.
Chỉ cần ngươi sau này đừng có những suy nghĩ hại người, an phận thủ thường ở Tê Hà Điện của ngươi là tốt rồi.
Bổn vương không ở Vương phủ hi vọng ngươi không đến quấy rầy sự yên tĩnh của Băng Cơ.”
Ngoài cửa, Tiêu Cẩm mặt biến sắc: “Được, Tiêu Cẩm nghe lời biểu ca, sau này sẽ không đến.
Tiêu Cẩm trước đây có làm cho biểu ca một bộ chiến bào, vẫn chưa có dịp tặng cho huynh.
Hôm nay vội cầm đến cho biểu ca, hy vọng huynh lên đường bình an, sớm khải hoàn.”
Mộ Dung Phong thuần túy trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Không cần, cầm đi đi.”
“Vậy Tiêu Cẩm đã đem y phục đặt ở cửa, biểu ca lát nữa còn nhớ thì nhận lấy thì tốt, chớ để Vương phi tỷ tỷ thấy được sẽ không thích.”
Nàng ta tìm kiếm đem vải gói chiến bào để ở cửa, ủy khuất mà gạt lệ.
Sau đó trong nháy mắt xoay người trở về.
Lãnh Băng Cơ sớm được mật báo tại trù phòng, Lãnh Băng Cơ ôm vai đứng ở cửa phòng bếp, xem xét vị này người cứ bám riết, đích thị là quận chúa Tiêu Cẩm, miệng lưỡi chính trực.
Như thế là nữ nhân ôn nhu dịu dàng quan tâm chu đáo lại vừa hiền lành, ai nếu như cưới được người đó chắc sẽ hạnh phúc.
Nàng Lãnh Băng Cơ một sẽ không nấu ăn, hai cũng chả may vá, chứ đừng nói là chiến bào, chiếc quần cộc nàng còn không thể làm nổi.
Mộ Dung Phong trong phòng chắc chắn nhất định ghét bỏ chính mình sao lại luôn chất vấn chính một nữ nhân như vậy chứ?
Nàng xem xét vật vừa mới được làm xong, trong đầu lại bắt đầu có ý nghĩ xấu.
Đây có lẽ cũng là điều phi lễ, Tiêu Cẩm quận chúa người ta thịnh tình như thế không thể chối từ, có phải chính mình cũng nên làm gì đó mà tốt để “Cảm ơn” nàng ta không? Cũng để cho nàng ta biết không có việc gì thì đừng có ve vãn tướng công người ta không, như vậy thật sự không tốt..
Danh Sách Chương: