Thẩm Phong Vân tạm thời tin Vân Hứa đạo sĩ.
Hắn lập tức vào cung, nói ra toàn bộ vị trí cất giấu tư liệu cơ mật mà Tề Cảnh Vân đã nói với hắn cho Hoàng đế.
Hơn nữa, hắn cũng lấy lý do phá án để xin ý chỉ của Hoàng thượng, thả Vân Phong ra khỏi đại lao, phái người áp giải ông ta đi tìm cao nhân.
Nghe nói mọi chuyện có tiến triển, vẻ mặt Hoàng đế vô cùng vui mừng, tự mình xuất cung, cùng Thẩm Phong Vân chạy tới căn nhà mà Tề Cảnh Vân đã nói tới.
Đến nơi, họ phá cửa mà vào, mở hầm ra rồi nhìn chăm chú, được lắm Tế Cảnh Vân, có tới mấy cái rương liệng chúng tới trước mặt Hoàng thượng, hai bàn tay của người cũng đếm không hết.
Chuyện này thật xấu hổ, hàng ngày các ái khanh của trẫm không yên ổn giúp trẫm quản lý đất nước, mà bận rộn làm gì, đến mức để Phi Ưng vệ người ta nắm giữ nhiều điểm yếu như vậy.
Nếu cứ tiếp tục thế này, có phải toàn bộ triều đình đều rối tung hết lên không? Hoàng đế ông ta e rằng cũng không làm được.
Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt nghiêm lại, nhìn mười mấy cái rương đầy lo lắng.
Lật xem từng quyển là chuyện không thể nào làm được, nhiều như vậy thì bản thân có không ăn không uống cũng phải xem tới hơn nửa năm.
Huống chi, những thứ vớ vẩn này, nhìn nhiều thêm một chút thì chỉ sợ sẽ tức chết mất.
Bảo Đại Lý Tự thẩm tra? Vậy càng không được, đây toàn là điểm yếu của họ, ai biết họ sẽ âm thầm gây ra chuyện ầm ĩ gì?
Phi Ưng vệ đã đưa cho mình một vấn đề vô cùng khó khăn.
Hoàng để suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng ông ta bước tới trước, ra lệnh cho người mở rương ra, tiện tay lấy một quyển rồi thờ ơ lật ra xem.
Sau đó, vẻ mặt ông ta vô cùng giận dữ, ném quyển sách đó vào trong rương.
“Lý nào lại vậy! Đây chính là thần tử của trẫm sao? Họ lại có thể làm ra những chuyện lẽ trời khó tha.
Cho dù có chặt mười cái đầu của hắn trẫm cũng không thể hả giận!”
Hoàng thượng vừa nổi giận, trong lòng một đám người đều run rẩy sợ hãi, quỳ xuống hồ vang: “Hoàng thượng bớt giận”
Hoàng đế vòng đi vòng lại tại chỗ ba vòng, cuối cùng giận dữ vung tay nói: “Đốt, đốt hết cho trẫm!”
Mọi người đều không hiểu gì, Hoàng thượng khó khăn lắm mới tiêu diệt được Phi Ưng vệ, tra hỏi ra tung tích của những tư liệu cơ mật này, sao lại không nhân cơ hội này để thanh trừng triều đình, diệt trừ gian thần, mà ngược lại, lại muốn đốt sạch số tư liệu này? Vậy không phải tội chứng của những quan viên này đều bị xóa sạch sao?
Chỉ có Thẩm Phong Vân, lúc này mới hiểu được lý do tại sao Tề Cảnh Vân bảo mình đừng tham công, một thân một mình tới trước thu lại số tư liệu này.
Nước trong quá ắt không có cá, nếu triều đình của hoàng thượng thật sự muốn nghiêm túc, cứ dựa vào mười mấy cái rương này, e rằng phải máu chảy khắp nơi, xác trôi trăm dặm.
Đốt, chứng tỏ Hoàng đế muốn hồ đồ bỏ qua chuyện này, đây là ân huệ của Hoàng đế.
Mà ông ta cũng chỉ lật xem một quyển trong số đó, mấy quan viên bị nắm thóp kia sẽ lo lắng liệu đó có phải quyển ghi lại nhược điểm của mình không.
Mấy chuyện như nhận hối lộ, làm trái vương pháp, làm chuyện phi pháp, chắc chắn sau này cũng phải hạn chế lại.
Hắn là người đầu tiên đứng dậy, lấy đuốc trong tay người thị vệ bên cạnh, tiến lên trước châm lửa đốt mười mấy cái rương kia.
Hoàng đế nhíu chặt mày, trầm giọng ra lệnh: “Hạ chỉ, Tề Cảnh Vân, tội không thể tha, lập tức chém đầu.
Phủ Bá tước, tước bỏ phong hào, tịch thu gia sản, xung vào công quỹ”
Chuyện Phi Ưng vệ cứ thế rơi vào hồi kết.
Hoàng đế thấy lửa cháy bừng bừng thì xoay người hồi cung.
Thẩm Phong Vân quỳ trên đất, cung tiễn Hoàng đế, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, vô cùng khó chịu.
Huynh đệ cùng mình lớn lên từ khi còn nhỏ, thân nhau như tay chân, ai ngờ lại đi sai đường, rơi vào kết cục như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Nhưng kết cục này đã nằm trong dự liệu của hắn.
Hoàng đế không để phủ Bá tước chịu liên đới, tịch thu toàn bộ tài sản và giết sạch cả phủ là đã khai ấn rồi.
Tro bụi bay lên tựa như những con bươm bướm, bay bay lơ lửng, chúng bay lượn trước mắt hắn nửa ngày rồi rơi xuống trước mặt hắn.
Hai mắt hắn dán lên trang giấy này, bên trên vẫn còn vài nét chữ chưa bị đốt.
“Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn, thân Côn to lớn, trải mấy ngàn dặm...”.
Thẩm Phong Vân sửng sốt, hắn nghi ngờ xoay người lại, lại nhặt lên một mảnh giấy khác bên cạnh: “Có bằng hữu từ phương xa tới.”
Hắn quỳ một chân trên đất, im lặng rất lâu, mãi tới khi bên cạnh có thị vệ nhắc nhở hắn: “Thẩm thế tử, Thẩm thế tử, Hoàng thượng đã đi rồi”
Lúc này, hắn mới từ từ đứng dậy, môi mím chặt, nhìn chằm chằm mười mấy cái rương kia, ra lệnh cho thị vệ: “Đổ thêm dầu cho cháy nhanh hơn”
Ngọn lửa lớn hơn, thể lửa ngút trời.
Thẩm Phong Vân nhớ lại, từ khi còn bé, Tề Cảnh Vân đã luôn là người nhiều mưu mô nhất trong số ba người, không ngờ đã qua bao nhiêu năm như vậy mà mọi chuyện vẫn như thế.
Mình lại trúng kế của huynh ấy.
.
Danh Sách Chương: