Kiệu hoa diễn tấu sáo và trống đã đến Phong vương phủ.
Còn trong phủ khách khứa cũng đã sớm đông đủ, cực kỳ náo nhiệt.
Lãnh Băng Cơ đội khăn trùm đầu rồng và mũ phượng, hai mắt một mảnh đen xì, chỉ có có thể nhìn chằm chằm mũi chân mình mà đi theo Mộ Dung Phong.
Vang lên bên tai đều là âm thanh chúc mừng, quen thuộc có, lạ lẫm có, cả sảnh đều rộn ràng không khí vui mừng, phấn khởi.
Hết thảy mọi chuyện đều rất thuận lợi, không ai gây rối, không ai làm ầm ĩ, hai người nghiệm túc bái đường, cúng bái thiên địa, sau đó đưa vào động phòng.
Còn ở ngoài kia, khách khứa ngồi vào vị trí uống rượu một cách vui vẻ.
Trong phủ khắp nơi đều là màu đỏ rực rỡ, tạo nên một không khí cực kỳ tươi đẹp.
Đèn lồng đỏ thẫm mạ vàng được treo trên cao phát ra ánh sáng màu đỏ cam phủ lên toàn bộ khung cảnh, cả vương phủ liền trở nên đỏ rực.
Trong lúc ăn uống linh đình, mọi người đều cảm thấy vui vẻ, tươi cười rạng rỡ, đám huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử này miệng cũng dần trở nên ngọt hơn, trêu chọc Mộ Dung Phong những lời dí dỏm thêm cả nói khoác, tạo nên một trận cười vang.
Mộ Dung Phong dặn dò lang trung sau lưng: “Đám người kia, bản vương nghĩ nhất định là nín hỏng rồi.
Người lớn thêm chút đồ vật vào trong rượu của bọn hắn, để cho bọn hắn nghỉ ngơi sớm chút.
Đến lúc đó để Vụ tướng quân chuẩn bị xe đưa bọn hắn về quân doanh”
Lang trung đương nhiên hiểu đồ vật mà vương gia nhà mình muốn thêm vào là cái gì.
Đối với một đại phu y thuật cao minh - còn đã theo hắn mấy chục năm - mà nói thì không hề khó.
Vì đêm xuân một khắc ngàn vàng của vương gia nhà mình, chỉ có thể ôm lấy lương tâm mà làm trò liều lĩnh dễ bị ông trời đánh hội đồng kia.
Từng vò từng vò rượu được đưa lên, đám người này uống rượu mà cứ như uống nước, một ngụm hết một vò.
Uống từ giữa trưa cho đến khi mặt trời lặn về đằng tây, mọi người đều say đứ đừ.
Huệ phi cũng đã trở về cung, lúc này mới xiêu vẹo mà gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
Không phải là say ngất mà là do thuốc bắt đầu có tác dụng.
Vụ tướng quân gọi người đến, hao công tốn sức mới khiêng được đám người này lên xe ngựa, trong lòng thầm lẩm bẩm: Vương gia nhà mình lần này quá ác, để bản thân có thể an ổn “ăn thịt”mà ra tay với chính huynh đệ trong nhà.
Hắn có nên gọi bọn họ dậy không?
Không thi mai tỉnh lại, các huynh đệ sẽ lỡ mất phân đoạn đặc sắc nhất, hắn là đồng loã có thể hay không cũng bị đánh?
Trốn sang một bên cùng với lang trung, rì rầm thương lượng cả buổi cũng không đưa ra được quyết định.
Hôm nay Tiểu Vân Triệt cực kì hưng phấn, điên cuồng chạy cả một ngày, người có trách nhiệm trông coi hắn cũng mệt đến mức tê liệt, đến lúc này mới bị Thiên Thời dỗ đi ngủ.
Mộ Dung Phong cảm thấy mỹ mãn, tất cả chướng ngại đều đã bị loại trừ, kể cả cái tên Cừu Thiếu Chủ khiến người ta ghét nhất kia, hôm qua cũng bị bản thân dùng kế điệu hổ ly sơn đưa hắn rời khỏi Thượng Kinh, không thì không biết mọi chuyện còn lộn xộn đến mức nào.
Bây giờ ngẫm lại, chắc không còn gì có thể ngăn cản hắn và Bằng Cơ thân mật đúng không?
Gặp lần đầu sau năm năm, đó là khoảng thời gian ăn đói mặc rét, ăn như hổ đói.
Bây giờ sau khi đã nếm được tư vị đó thì lại càng không thể chờ đợi được nữa.
Vất vả lắm mới có thể nhịn đến lúc sắc trời tối đen, đèn trong phủ đã được đốt lên, đám khách chả tinh ý gì hết ngồi đến tận giờ này, cuối cùng cũng đã đời đi.
Mộ Dung Phong lúc này rượu cũng bắt đầu ngẩm, xông thẳng lên não, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Hắn lo lắng xoa xoa tay, cuộn mình vào trong tay áo, ổn định nhịp tim, tiến vào cửa Triều Thiên Khuyết.
Nhi Nhi, Điêu ma ma và những người khác tiến đến thỉnh an, hắn ra tay rất hào phóng mà phát tiền thưởng cho tất cả mọi người.
“Vương phi đã dùng bữa chưa?
Điều ma ma đáp: “Đã dùng rồi ạ, rượu hợp cần cũng đã chuẩn bị xong”
Đêm động phòng hoa chúc là lần đầu tiên, nhưng làm tân lang cũng không phải lần đầu tiên, có thể nói là quen việc dễ làm.
Mộ Dung Phong phất tay.
Tất cả mọi người đều lui ra ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Nến đỏ cháy cao, cả sảnh đường vui mừng.
Lãnh Bằng Cơ một thân mũ phượng khăn quàng vai ngồi ngay ngắn ở màn bên trong, trên đầu phủ khăn đỏ tươi, cúi thấp đầu, như ẩn vào trong bóng tối bên trong màn che, thoạt nhìn có chút khẩn trương, hai tay bên trong tay áo lúng túng cọ xát.
Đôi hài màu đen đường viền kim tuyến của Mộ Dung Phong dừng lại bên cạnh nàng, yết hầu hắn chyển động, ậm ừ lên tiếng: “Băng Cơ”
Lãnh Băng Cơ không nói gì, chỉ khẩn trương đến mức cả người hơi rụt vào trong màn, lại còn khoát tay kéo cả màn rơi xuống.
Mộ Dung Phong khẽ cười: “Còn xấu hổ sao?”
Lãnh Bằng Cơ dùng giọng mũi hừ nhẹ một tiếng, mềm mềm nhu nhu.
Mộ Dung Phong ngồi ở bên giường, vén lên một góc màn che, đưa tay ôm lấy vai nàng: “Hai ba ngày không thấy ta, có nhớ ta không? Ta cũng thiếu chút nữa không nhịn được treo tường tướng phủ vào đó”
Lãnh Băng Cơ nhẹ xoay người, chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng thẹn thùng.
Bên trong màn tối đen như mực, hắn chỉ thấy những bảo thạch các loại may ở đường kim tuyến trên mũ phượng và khăn quàng vai đang phát sáng lấp lánh.
Mộ Dung Phong bắt lấy tay áo hỷ phục, nhẹ nhàng mà kéo, bầu không khí kiều diễm mập mờ giữa hai người cũng bắt đầu toả ra.
“Bản vương đã mong chờ ngày này từ lâu.
Ngày trước khi nàng không ở đây, bản vương đã từng nghĩ tới, nếu mọi thứ lặp lại lần nữa, nàng còn có thể trở lại bên bản vương, nhất định ta sẽ đền bù tất cả những tiếc nuối, bù đắp tất cả những khoảng thời gian mà chúng ta đã bỏ qua, lần nữa cho nàng một hôn lễ thật long trọng, bắt đầu lại cuộc sống mới của chúng ta”
Cừu Thiếu Chủ dạng tay dạng chân nằm trên giường theo hình chữ đại, dáng vẻ mặc người định đoạt: “Phong vương gia nói mấy lời ân ái thật là sến súa, đến ta cũng có chút động lòng, nếu Lãnh Băng Cơ không muốn gả, ta cũng có thể miễn cưỡng đồng ý gả cho ngươi nha”
Mộ Dung Phong “ba”một tiếng từ người hắn đứng phắt dậy, lập tức thẹn quá hoá giận: “Lăn”
Cừu Thiếu Chủ không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn đắc ý dào dạt, kéo cổ áo ra một chút, để lộ xương quai xanh lồi lõm.
“Cũng năm năm rồi mà Phong vương gia chẳng có chút tiền triền nào, nếu bạn thiếu gia là nữ nhân thì có khi hôm nay sẽ phải đâm lao thì đành theo lao mà ngủ với ngươi? Nàng dâu của mình mà nhận sai tận hai ba lần, nam nữ mà cũng không phân biệt được, thật là ngốc nghếch”
Mộ Dung Phong cũng thấy khó chịu trong lòng, những lời tâm tình sến súa đều bị tên kia nghe thấy hết thì thôi đi, chính mình thiếu chút nữa còn hôn thật xuống, ngẫm lại liền đặc biệt cảm thấy buồn nôn.
Mấu chốt nằm ở chỗ Cừu Thiếu Chủ là Âm Dương song tính nhân, dậy thì tuy nói là cao gầy, nhưng khung xương cùng dáng người, khụ khụ, thực sự rất giống nữ nhân.
Hắn ngồi ngăn ngắn trên giường, lại còn trong bóng tối, Mộ Dung Phong đang ngà ngà say sao nghĩ được rằng sẽ thay xà đổi cột, hoán đổi Lãnh Băng Cơ?.
Danh Sách Chương: