Mục lục
Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kiểm tra khăn đỏ sao?
Còn có quy luật biến thái như vậy sao? Nhất định phải đem chuyện riêng tư tế nhị giữa vợ chồng ra để người khác xem xét và bình phẩm sao? Có phải đến kích thước, hình dạng và màu sắc cũng cần có tiêu chuẩn không?
Hơn nữa, nàng không còn là con gái, tìm đầu ra tấm khăn đỏ? Không đúng, cô và Tế Vương cũng chưa từng động phòng mà.

Lãnh Băng Cơ quỳ trên mặt đất, còn đang do dự chưa biết nên nói gì, Mộ Dung Phong nhẹ giọng nói: “Hôm qua cô ấy bị thương, chúng tôi vẫn chưa động phòng”
Lãnh Băng Cơ giật bắn người, nàng cho rằng Mộ Dung Phong hận mình đến mức sau khi vào cung sẽ hằn sẽ để mọi người thấy vết nhơ trên người nàng, sau đó không cần hẳn lên tiếng thì thải hậu cũng nhất định sẽ không chút do dự mà trị tội nàng.

Như vậy, hắn có thể ở bên cạnh Lãnh Thanh Nguyệt.

Không ngờ hắn lại chủ động lên tiếng, làm cho Lãnh Băng Cơ sững sờ quay lại nhìn.

Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Phong vẫn không giấu được vẻ chán ghét, nhìn nàng một cách khinh thường nhưng vẫn giữ khoảng cách với nàng.

Là đồng cảm cho bản thân, là lòng tự trọng của đấng nam nhi, hay tất cả chỉ là vì thể diện của hoàng gia? “Lão nô cả gan hỏi, còn trắc vương phi thế nào?” Huệ Phi khẽ cau mày: “Không phải là tối qua con đã ở phòng của nhị tiểu thư Lãnh gia chứ?”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Con lo lắng về bệnh tình của nội tổ mẫu nên tôi qua con đã đến phủ An Quốc Cống một chuyển, đến nửa đêm mới trở về thư phòng nghỉ ngơi.”
Huệ phi nhẹ giọng nói: “Con thân là hoàn thân, cho dù người khác có mất thể thống cách mấy thì con cũng phải biết chừng mực.

Con thích nhị tiểu thư nhà họ Lãnh, Thái Hậu cũng đã ân chuẩn cho rồi.

Ngày tháng còn dài, không cần nóng vội, đừng vì một phút nhất thời mà làm đảo lộn trật tự thiếp thất, kẻo làm hoàng tổ mẫu tức giận.”
Huệ Phi không nhắc gì đến nàng, cũng không khiển trách, nhưng Lãnh Băng Cơ nghe ra bà ấy không hài lòng với mình.


Nàng cúi đầu không nói lời nào, chờ Mộ Dung Phong lạnh lùng đề nghị thoái hôn.

Mộ Dung Phong khẽ mỉm môi: “Nhi thần nghe theo lời dạy của mẫu thân”.

Huệ Phi khẽ gật đầu, cung nữ hầu hạ bên cạnh lập tức bưng hai chén trà hạt sen táo đỏ đến trước mặt, khom người dâng cho Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ.

Chọn trà là bởi vì một khi trồng rồi thì không thể bỏ được, mang ý nghĩa tượng trưng cho sự bền chặt đến cùng.

Tân hôn kính trà càng thể hiện được sự công nhận con dâu của mẹ chồng.

Vì vậy Lãnh Băng Cơ do dự một chút, tự hỏi không biết có nên dâng chén trà này không.

Mộ Dung Phong không vươn tay, cũng không đứng dậy.

Cả hai chần chừ không ai lên tiếng trước, “Mẫu phi, nhi thần có chuyện muốn nói”.

“Có chuyện gì đợi kính trà xong rồi nói sau” Ánh mắt Huệ Phi khẽ liếc sang ma ma đằng sau, ý tử sâu sa.

Mộ Dung Phong nuốt ngược lại vào trong, xoay người bưng một chén trà sen lên, đưa tay qua đầu, Huệ Phi nhận lấy chén trà trong tay hắn rồi nhấp một ngụm, sau đó ra chiêu hài lòng gật đầu.

Cung nữ nghiêng chiếc khay về phía Lãnh Băng Cơ, nàng bắt gặp ánh mắt của Huệ Phi, nàng biết rằng Kỳ ma ma kia có lại lịch đặc biệt, đến Huệ Phi cũng có chút kiên dè, vì thể nàng cũng ngoan ngoãn đưa tay ra nâng lấy chén trà.


Nàng vừa cầm chén trà trên tay, cung nữ nhanh chóng rót nước vào.

Sau đó Lãnh Băng Cơ mới phát giác nước trà như thể vừa mới được đun nóng hổi.

Không đúng, tay nàng như đặt trên ngọn lửa, nóng như một lò thiêu.

Trong lúc nàng lơ là lại bị nước nóng làm cho giật bắn nên đã vứt chén trà sang một bên.

Nàng và Mộ Dung Phong đang quỳ cạnh nhau, tách trà nóng bị quẳng vào chính giữa làm bỏng cả hai người.

Nàng bị bỏng rát đến mức không nhịn được phải rít một hơi.

Đầu ngón tay của Lãnh Băng Cơ nóng rực rồi đỏ lên tức khắc.

Gân xanh trên trán Mộ Dung Phong nổi lên, đôi mắt lạnh lùng của hắn khẽ nheo lại: “Lãnh Băng Cơ, có phải người cố ýlàm vậy không?”
Huệ Phi cũng đứng phắt dậy, bà ta xém chút đã bộc phát cơn giận nhưng kìm lại được, sắc mặt đổi sang vẻ quan tâm, hỏi: “Làm sao vậy? Do vết thương trên người quá đau nên không cầm chắc à?”.

– Nhưng khi Lãnh Băng Cơ ngẩng mặt lên lại nhìn thấy trong mắt bà ta chứa đầy sự lạnh nhạt, nàng biết rằng sự quan tâm hời hợt này chỉ là đang diễn kịch.

Lúc này nàng mới đoản ra được lại lịch của ma ma này chắc là người của Thái Hậu Nương Nương.


Cho nên Huệ Phi mới không nhắc gì đến hành tung của nàng ngày hôm qua, lại còn tỏ ra nhân từ yêu thương nàng đến vậy.

Nếu đã như vậy chắc hẳn bà ta sẽ không vô cớ gây sự tự gây khó dễ cho mình chứ nhỉ? Vậy thì trong trà này nhất định có gì đó không ổn, là ai cố ý gây khó dễ cho nàng đây?
Hơn nữa, tách trà rơi thành từng mảnh, nhiệt độ cũng đã giảm xuống, nếu giờ nàng giải thích chỉ sợ không ai tin, còn nói nàng bịa chuyện.

Nàng gập đầu ngón tay đỏ ửng vào lòng bàn tay, gật đầu đáp: “Tạ mẫu phi lo lắng, con chỉ đột nhiên bị run tay không cầm chắc thôi ạ!”
Huệ Phi cười như không cười, đáp: “Miễn đi miễn đi, mẫu phi quên là con bị thương, nhanh đứng dậy đi, cẩn thận lại bị đâm trúng bây giờ”
Lãnh Băng Cơ khó khăn đứng dậy, Kỳ ma ma lập tức cáo lui: “Nếu như hôm nay Vương Phi không khoẻ vậy lão nô không ở đây làm phiền nữa.

Mong sau này được Huệ Phi Nương Nương chiếu cố cho”
Huệ Phi dịu dàng ra lệnh cho người tiễn bà ta đi, sau đó quay mặt lại nhìn Lãnh Băng Cơ, lúc này mặt bà ta đã thay đổi sắc thái, còn tăng hằng một tiếng, vô cùng lạnh lùng..

Xem sắc mặt của Lãnh đại tiểu thư không được tốt cho lắm, là cơ thể không khoẻ hay là do cố tình làm bổn cung mất mặt trước người của Thái Hậu Nương Nương?”
Lãnh Băng Cơ cúi đầu, bình tĩnh trả lời: “Bằng Cơ không dám, có thể là do mất máu quá nhiều”
“Mất máu nhiều quá sao?” Huệ Phi Nương Nương chế nhạo, vỗ bàn đáp: “Đã nhắc đến rồi thì chúng ta cũng nên nói cho rõ ràng ra, ngày tân hôn
Khiêng lên rồi hãy nói chuyện.

Ngày tân hôn đời sống đời chết, để cả kinh thành xem trò vui, còn khiến cho ngoại tổ mẫu của Phong Nhi tức đến phát bệnh, hại bổn cung trở thành trò cười trong mắt người khác.

Bồn cung hỏi ngươi, Phong Nhi nhà ta có chỗ nào không xứng với đại tiểu thư Tượng phủ ngươi chứ?”
Lãnh Bạch Cơ thực sự rất đau lòng, nguyên chủ mang thai không rõ của ai, đối mặt với sự chất vấn và chỉ trích của mọi người cũng không cách nào nghĩ thông được.

“Là Bạch Cơ tự biết thân phận không xứng với Vương Giao
Mộ Dung Phong nhân cơ hội nói thẳng ý định của mình: “Cho nên nhi thần muốn xin phụ hoàng và hoàng tổ mẫu làm chủ, tiến hành thoái hôn hoặc hoà ly, nạp nhiỷ tiểu thư của Tương phủ làm chính phi”.


Huệ phi lập tức sững người: “Nói bừa! Vợ chồng làm sao không cãi nhau, hở chút lại đòi chết đời sống, làm ầm lên đòi hoa ly sao? Trong mắt con còn có ta phụ hoàng con và hoàng tổ mẫu không hả?”
Kỳ ma ma vừa mới bước đi Huệ Phi Nương Nương liền liếc mắt đá mày, không vừa mắt nàng, nàng cho rằng Huệ Phi sẽ thắng thần thừa nhận, không ngờ Huệ Phi lại có biểu hiện trái ngược không chút ngượng gạo nào.

Huệ Phi thật sự không hài lòng với cô con dâu trước mặt, nguyên nhân chính là trò hề ngày hôm qua, giống như hầu hết các bà mẹ chồng trên đời, hôm nay gặp mặt phải tỏ uym kẻo ngày sau lại mất khí thế.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lãnh Bạch Cơ là đích nữ của Tượng phủ, bà ta vẫn rất hài lòng về gia thể của nàng.

Hơn nữa, hôn sự này là Thái Hậu ban cho, Mộ Dung Phong đã nhiều tỏ ra không thích, hẳn là trong lòng Thải Hậu đã không vui, còn đắc tội với Tương phủ.

Suy cùng xét tận, hôm nay bà ta mới cho Lãnh Bạch Cơ chút mặt mũi trước mặt người của Thái Hậu.

“Nhi thần đã hạ quyết tâm, xin mẫu phi hãy tác thành” Mộ Dung Phong kiên quyết nói.

“Mẫu phi nói không được là không được!” Huệ phi Nương Nương ngậm ngùi thuyết phục: “Con thích nhị tiểu thư đó, cầm trong tay hay ngậm trong miệng, miễn đừng quá lố thì chúng ta coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng con vừa mới thành thân, không thể vô duyên vô cớ hoà ly được, như vậy chẳng phải sẽ chọc giận hoàng tổ mẫu con sao? Con muốn làm bẽ mặt Tương Gia sao?
Bà ta nhấn mạnh bốn chữ “vô duyên vô cớ”, rõ ràng là để nhắc nhở điều gì đó.

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Bạch Cơ: “Chúng ta đều tự nguyện, là hoà ly chứ không phải là bỏ rơi”.

Lãnh Bạch Cơ cũng mím môi: “Xin mẫu phi ân chuẩn.” Cả ba người đều có những suy nghĩ và băn khoăn của riêng mình, nhất thời lâm vào cảnh bế tắc.

Một cung nữ cúi đầu đi vào, nói nhỏ: “Khởi bẩm Nương Nương, Thái tử gia phủ Quốc Công ở ngoài điện truyền khẩu dụ, gần gặp Vương Phi Nương Nương gấp”
Thẩm Phong Vân? Hắn tìm nàng để làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK