Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xưa tới nay, chuyện tranh quyền đoạt thế thì nơi nào mà chẳng có, dù là ở chốn triều đình, hay ở trên giang hồ, chỉ cần có người ở, thì ở nơi đó sẽ có tranh đấu quyền lợi, không phân biệt tuổi tác, không quan tâm đến giới tính.

Liễu Như Mộng đang là Đại Tế Ti của Phong quốc, người dân nước Phong tín ngưỡng sâu sắc, nên vị trí Đại Tế Ti cũng không kém gì Đại tù trưởng.

Chức vị Đại Tế Ti (thầy tế), được bách tính kính trọng như thần linh, thế nhưng cũng không có ít kẻ có lòng dạ khó lường đang thực hiện những âm mưu hèn hạ khác.

Liễu Như Mộng không ngờ lại còn có một tỷ muội song sinh khác, tướng mạo và ngoại hình giống Liễu Như Mộng như đúc, thậm chí là cả lời ăn tiếng nói cũng không thể phân biệt được sự khác nhau, vậy thì người chị này nếu dám có ý đồ gì khác, muốn thay thế thì cũng không phải là chuyện không thể xảy ra được.

Hàn Mạc vốn tưởng mình đã đoán không đúng hết, luôn cảm thấy có tới bảy tám phần là như thế này, nhưng Liễu Như Mộng lại gật gật đầu, khẽ thở dài:

- Không phải là như vậy.

Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức vuốt cằm, cười nói:

- Như Mộng tỷ tỷ, ta càng nghe càng cảm thấy hồ đồ… Vy thì như thế này đi, hãy bắt đầu kể từ chuyện tại sao tỷ lại tới Đông Hải?. Hai năm trước, tỷ đột nhiên tới Đông Hải, hơn nữa hành tung lại rất bí ẩn, không cho bất cứ ai biết…ngay cả đến Đại tông chủ của Hàn gia cũng bảo vệ tỷ nghiêm ngặt, điều này… tất cả những chuyện này rốt cuộc là có liên quan gì với nhau?

- Bảo vệ?

Đang đứng ở trong xó xỉnh tối tăm nhưng không hề hé nửa lời, lúc này Hắc Mộc Địch cười lạnh một tiếng nói:

- Rốt cuộc là bảo vệ thầy tế, hay là để giám sát thầy tế, trong lòng của ngươi chắc chắn rõ hơn chúng ta.

- Giám sát?

Sắc mặt của Hàn Mạc trầm xuống, nhìn về phía Hắc Mộc Địch, thản nhiên nói:

- Ngươi nói chuyện không cần úp úp mở mở, ta cùng với Như Mông đang bàn chuyện đại sự, ngươi việc gì phải chen ngang vào đây!

Hắc Mộc Địch hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra phía ngoài.

Liễu Như Mông khẽ thở dài: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Ngũ thiếu gia, y nói ra những lời như vậy, ngươi cũng đừng nên chấp với y làm gì. Nếu không phải là nhờ có y, thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay hai ta được hội ngộ rồi.

Hàn Mạc đứng dậy, trong sự tối tăm của căn phòng tìm lấy một ấm trà, bên trong đã pha sẵn một ấm trà ngon, có lẽ Hàn Bá nghĩ Hàn Mạc sẽ có khả năng ghé qua nơi này, cho nên đã chuẩn bị khá chu đáo.

Hàn Mạc rót cho Liễu Như Mộng một chén trà, rồi đưa qua bên, liền giống như hồi mà hai người bọn họ mới gặp nhau lần đầu, vượt qua những khó khăn gian khổ thì trong lòng của Liễu Như Mộng lúc này đã cảm thấy cực kỳ lo lắng, tiếp nhận lấy chén trà, rồi nói:

- Ngươi cũng đã từng đi qua Phong quốc, chắc cũng đã nghe nói qua cuộc tranh đấu giữa Hồng đầu nhân và Bạch đầu nhân?

Hàn Mạc gật gật đầu, nói:

- Cuộc tranh đấu của Hồng Bạch, dường như là do xích mích của các Tù trưởng Phong quốc mà ra.

Khuôn mặt quyến rũ hiền lành của Liễu Như Mộng lập tức hiện vẻ giận giữ, cười khổ:

- Ta đi về Đông Hải, chính là do cuộc tranh đấu của Hồng Bạch.

Điểm này đúng là Hàn Mạc đã không hề nghĩ tới, Liễu Như Mộng rời khỏi Phong quốc, lại liên quan đến vụ náo động kia.

- Theo như ta được biết thì, năm đó trong bữa tiệc rượu của Phong quốc thì Đại tù trưởng Thác Hồ Phong của Phong quốc, đột nhiên hành thích, giết chết tại chỗ ba vị lạc trưởng, do đó đã dẫn tới cuộc tranh đấu của Hồng Bạch.

Hàn Mạc nghiêm mặt nói.

Liễu Như Mộng nói:

- Hắc Mộc trại chủ gia là Hắc Mộc Đường, Lang Gia trại chủ gia là Mẫn Cầu Đồ Nguyên, còn có Thanh Mộc trại Thanh Mộc Thu!

Hàn Mạc nói:

- Ba vị lạc trưởng này sau khi bị sát hại, Thác Hồ Phong đã liền sai người giả tạo sách thư của Hắc trại chủ gia lạc trưởng Hắc Mộc Đường, đến tới Hắc Mộc trại bổ nhiệm Hắc Mộc Dịch làm tân lạc trưởng, thế nhưng bức thư giả tạo đó đã bị người của Hắc Mộc trại nhìn ra, hơn nữa Hắc Mộc trại đã nhanh chóng vung ra mẻ lưới bắt gọn đám người ở Hắc Mộc trại do Thác Hồ Phong cài vào, liền lập con trai của Hắc Mộc Đường tiếp tục kế nhiệm chức chủ gia lạc trưởng của Hắc Mộc trại, giơ cao chiến cờ. Lang Gia và Thanh Mộc hai trại lập tức hưởng ứng, ba trại cùng bắt tay liên kết, phát binh công kích Thần Sơn thành, muốn lấy thủ cấp của Thác Hồ Phong. Đám người này trên đầu đều quấn khăn đỏ, cho nên được xưng là Hồng đầu nhân, còn đám bộ hạ của Thác Hồ Phong lại quấn khăn trắng, cho nên xưng là Bạch đầu nhân.

- Hóa ra những điều này ngươi đã đều biết hết.

Liễu Như Mộng ảm đạm nói:

- Ngươi có biết đứa con trai của Hắc Mộc Đường là ai không?

Hàn Mạc nheo mắt lại, nhớ tới đến một việc, ánh mắt liền hướng ra bên ngoài, trong lòng có chút giật mình: "Không phải là A Địch chính là con trai của Hắc Mộc Đường chứ? Y chính là thủ lĩnh của Hồng đầu nhân Phong quốc?"

Liễu Như Mộng nhìn thấy cái vẻ mặt của Hàn Mạc, biết là hắn đã đoán ra, gật đầu nói:

- Không sai, đó chính là Hắc Mộc Địch, Hắc Mộc Địch chính là con trai của Hắc Mộc Đường!

Hàn Mạc liền tỏ vẻ rất thoải mái, nghĩ tới chuyện xảy ra ở trong thung lũng của Phong quốc với những thắc mắc còn vướng vít trong lòng, vì sao lúc đó A Địch muốn xông tới Thần Sơn thành để ám sát Thác Hồ Phong, hiện giờ đã có câu trả lời để giải thích điều đó rồi.

- Bên trong Thần Sơn thành, Thác Hồ Phong đã giết ba vị lạc trưởng, lúc đầu ta không rõ chân tướng của sự việc, Thác Hồ Phong thường ngày vẫn được coi là kẻ giả nhân giả nghĩa, lại bẩm báo với ta là, ba vị lạc trưởng đó có rắp tâm gây rối, mưu đồ ám sát y, cho nên vì bảo vệ sự an toàn của y, đã diệt trừ loạn cướp.

Liễu Như Mộng ảm đạm nói:

- Cho tới nay, y đối với ta vẫn tỏ ra rất cung kính, thoạt nhìn thì cũng không phải là đại gian thần ác bá đạo gì. Chỉ trách ta đã nhìn nhầm người, cho rằng y là người tốt, cho nên đã không có chút nghi ngờ gì với y. Chỉ có điều sau đó mấy hôm, y lại bẩm báo với ta rằng, nói Hồng đầu nhân làm loạn, toàn bộ Phong quốc bị đẩy vào vòng xoáy của chiến loạn, loạn binh Hồng đầu nhân không kiêng nể uy lực của Xà thần, phát động cuộc tấn công có quy mô lớn vào Thần Sơn thành. Thần Sơn thành đang rơi vào thế nguy cấp, khuyên ta hãy rời khỏi Thần Sơn thành, để tránh đại họa.

Hàn Mạc thở dài:

- Với trí tuệ của tỷ, y lo lắng rằng sớm muộn gì cũng bị tỷ lật tẩy cái bộ mặt thật của y ra, nếu như không thể để ngươi tránh sang một bên, thì y sẽ khó có thể thực hiện được toan tính của mình.

Liễu Như Mộng buồn bã nói:

- Y nói ba vị lạc trưởng làm loạn, ta tin y, nhưng gã nói Hồng đầu nhân không để ý đến quyền uy của Xà thần tấn công vào Thần Sơn thành, ruồng bỏ Xà thần, thì thật sự là ta đã rất hoài nghi rồi. Ta vốn định ra ngoài thành triệu kiến Hắc Mộc Địch, hỏi hắn tại nguyên nhân làm sao lại nổi loạn, thế nhưng đã bị Thác Hồ Phong khuyên can, y nói những lời lẽ mang tính hăm dọa, nói nếu như ta không nhanh chóng rời khỏi thành, thì Hắc Mộc Địch nhất định sẽ làm khó dễ ta. Ta không hề để ý những lời mà y nói, kiên quyết muốn đi gặp Hắc Mộc Địch, bất luận ai đúng ai sai, đều muốn khuyên nhủ Hắc Mộc Địch buông vũ khí đình chiến, nếu không cuộc tranh đấu Hồng Bạch một khi xảy ra, thì người chịu khổ chắc chắn sẽ là bách tính của Phong quốc…!

Nói tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Mộng dường như đã đỏ lên.

Trong lòng Hàn Mạc thở dài một tiếng, lúc mà hai người mới gặp nhau, hắn liền có cảm giác rằng Liễu Như Mộng đang có rất nhiều tâm sự trong người, mỗi ngày dường như đều như đều đang vướng bận chuyện gì đó, lúc đó vốn nghĩ là Liễu Như Mộng đang vướng bận chuyện nhà, hiện giờ xem ra, cái gánh nặng của bách tính Phong quốc đang đè nặng lên đôi vai nàng.

- Như Mộng tỷ, tỷ là người kiên định, nếu như Thác Hồ Phong đã kiên quyết như vậy, thì tỷ cần phải nhận ra có ẩn tình gì trong chuyện này mới đúng.

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Vậy tỷ tới Đông Hải như thế nào?

- Nam Xà Bố Tốc Cam!

- Bố Tốc Cam?

Hàn Mạc nghe thấy tên người này, thân thể dường như bị chấn động mạnh, nhíu mày lại,:

- Chuyện tỷ tới Đông Hải, cũng liên quan tới lão?

Liễu Như Mộng gật gật đầu nói:

- Do ta kiên quyết muốn đi gặp Hắc Mộc Địch, Thác Hồ Phong đã nhiều lần ngăn cản, đang lúc lòng ta rối bời không biết làm thế nào, thì bỗng nhiên Bố Cam Túc xin được cầu kiến, lão là người mà ta tín nhiệm nhất…!

- Lão cũng khuyên tỷ không nên đi gặp Hắc Mộc Địch lúc đó?

- Đúng.

Liễu Như Mộng nói:

- Khẩu quyết của lão giống y đúc như của Thác Hồ Phong, nói rằng Hắc Mộc Địch có mưu đồ cướp đoạt chức Đại tù trưởng, khởi binh làm loạn, Thần Sơn thành đang rất nguy hiểm, nếu như ta còn ở lại trong Thần Sơn thành, thì sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Lão còn nói khi Hắc Mộc Đường còn sống, lấy lợi ích của các trại, đã thu nạp không ít người, tuy âm mưu đó đã bị bại lộ liền bị Thác Hồ Phong giết chết, nhưng Hắc Mộc Địch lại đang thay cha để hoàn thành cái ý đồ này, tiếp tục làm loạn, toàn bộ Phong quốc đã lâm vào cảnh binh biến và hỗn loạn ở bên trong, cho nên ta nhất định phải rời khỏi Thần Sơn thành…!

Nàng nhắm nghiền mắt lại, trên nét mặt thể hiện sự thốn khổ nói:

- Bố Tốc Cam đã thề trước mặt của Xà Thần rằng, nhất định sẽ không ruồng bỏ Xà Thần, một lòng một dạ bảo vệ bách tính Phong quốc, nhưng… lão đã không giữ trọn lời thề của mình…

- Tất cả những việc này, tất nhiên là đều nằm trong sự tính của của lão với Thác Hồ Phong.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Căn nguyên của cuộc phát động nội chiến bên trong Phong quốc, chẳng qua là bọn chúng chỉ là muốn khống chế các trại của Phong quốc, để thực hiện những toan tính lớn lao của bọn chúng.

Lại nhớ tới lúc mà Phong quốc xuất binh xâm nhập biên cương Ngụy quốc, xem ra cũng chỉ là kết quả của cuộc nội loạn năm đó mà thôi.

Liễu Như Mộng nói:

- Bố Tốc Cam tuyên bố, lão sẽ dốc toàn bộ sức lực trí tuệ, nhanh chóng đẩy lùi cuộc nội chiến này để bình ổn đất nước, nhưng vì muốn bảo vệ sự an toàn của ta, thì ta nhất định phải rời khỏi Phong quốc, đợi đến khi cuộc nổi loạn được dẹp yên, sẽ nghênh đón ta quay về Thần Sơn thành!

Nói tới đây, Liễu Như Mộng chậm rãi đứng dậy, tiến vài bước về phía bên cửa sổ, nhìn ra ánh trăng đang lặn dần xuống khỏi hoa viên, cái giọng nói vô cùng dịu dàng quyến rũ kia đang mang theo sự phẫn nộ tột cùng nói:

- Ta tới bây giờ cũng không thể ngờ rằng, Bố Tốc Cam lại có thể lừa gạt ta như vậy. Ta cũng chưa từng nghĩ rằng, lúc mà lão đứng trước mặt Xà thần thề thốt, không ngờ lại dám làm ngược lại, Xà thần… nhất định sẽ không tha thứ cho lão.

Hàn Mạc cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, chắp hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng hỏi:

- Tỷ tin những lời của lão nói, cho nên mới tới Đông Hải? Tâm trạng của tỷ mỗi ngày ở đây đều không yên, chính là vì thương bách tính của Phong quốc?

- Bố Tốc Cam bí mật sắp xếp cho ta rời khỏi Thần Sơn thành, đám người đưa ta đi cũng không hề hay biết, lão đã một tay sắp xếp, ta tới Đông Hải… rồi quen ngươi…!

Liễu Như Mộng quay đầu nhìn Hàn Mạc, dưới ánh trăng, nét mặt của nàng hiện lên vẻ quyến rũ dịu dàng, nhưng rất nhanh, cặp mày của nàng đã chếch lên, giọng có vẻ cũng lạnh lùng nói:

- Nhưng ta thật không ngờ rằng, ngay cái ngày mà ta rời khỏi Thần Sơn thành, bọn chúng đã chuẩn bị chu đáo, mang người chị em song sinh của ta tiến vào Thần Sơn thành, giả mạo ta trở thành Đại Tế Ti.

Nói tới đây, thân thể nàng run lên nhè nhẹ, nói:

- Ta vốn cứ nghĩ rằng, chị và ta giống nhau, đều là người hầu trung thành của Xà thần, thế nhưng…chỉ vì một người, đã ruồng bỏ Xà thần, giúp đỡ đám người vô liêm xỉ này, đẩy bách tính của Phong quốc vào cuộc chiến tàn khốc này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK