Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Mạc hôn lên bộ ngực Diễm Tuyết Cơ một cái, Diễm Tuyết Cơ vốn đã có ý định giết hắn, nghĩ đến Hàn Mạc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, xâm phạm với nàng, nhưng nàng nháy mắt hiểu được, hắn chẳng phải là khinh bạc, mà là vì nàng hút độc huyết ra, chỉ có như thế, mới có thể khiến độc huyết ở ngực không lan ra khắp cơ thể, cũng chỉ có như thế mới cứu được tính mạng cho nàng.

Diễm Tuyết Cơ cũng biết được loại độc này độc tính cực mạnh, cho dù là nàng đã toàn lực vận công ngăn cản, cũng không chắc sẽ chặn được độc huyết xâm nhập vào cơ thể. Quỷ Cốc thủ đánh ra một chưởng, một khi tiến vào trong cơ thể, cho dù là cao thủ tuyệt thế như Diễm Tuyết Cơ cũng chỉ có thể ngọc nát hương tan.

Hàn Mạc dùng miệng hút máu độc ra, trên thực tế rất nguy hiểm, một khi có một tia máu tươi chảy vào khoang miệng, lọt vào trong cơ thể, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

- Máu có độc!

Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói.

Hàn Mạc hút một ngụm máu tươi, sau đó cầm lấy chén rượu bên cạnh, ngậm độc huyết phun vào cái chén, Diễm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn một cái có chút giật mình, thản nhiên nói:

- Lấy được ra là tốt rồi! Tiếp tục hút chất độc.

Không thể phủ nhận, hôn lên bộ ngực đầy đặn của Tuyết Cơ làm cho người ta có cảm giác kích động, nhưng Hàn Mạc cũng hiểu được, Diễm Tuyết Cơ rất khó có thể đối phó với loại độc dược này, độc tính khác với những loại bình thường, bản thân mình cũng phải cẩn thận, nếu không cứu người không được mà tính mạng của mình giữ còn không nổi.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ thần sắc cực kỳ kỳ quái.

Trong lòng có chút suy nghĩ, Hàn Mạc nhìn ngoài thì rất xảo quyệt, không ngờ cũng cực kỳ tình nghĩa. Vào lúc này, khi mình gặp nguy hiểm, một nam nhân không ngờ không để ý đến tính mạng vì mình mà hút chất độc.

Nếu chỉ là là vì sắc đẹp, đương nhiên Hàn Mạc không làm như vậy, thiên hạ mỹ nhân như mây, thân phận và thực lực của Hàn Mạc hẳn không thiếu các mỹ nhân vây quanh.

Đương nhiên Diễm Tuyết Cơ cũng là thế gian có một. Nhưng không thể phủ nhận, trên đời này, tuyệt sắc mỹ nhân là không hề ít.

Người như Hàn Mạc không có khả khăng vì sắc đẹp mà mạo hiểm.

Như thế xem ra, Hàn Mạc cứu mình, là xuất phát từ sự chân thành, muốn kéo mình từ quỷ môn quan trở về.

Trong ngôi nhà nhỏ bằng gỗ yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có Diễm Tuyết Cơ hơi thở dần dần đều đặn, Hàn Mạc hút chất độc ở ngực Diễm Tuyết Cơ từng chút một, từng chút một, rồi nhổ ra, chưởng ấn vốn đen sẫm, đã dần dần nhạt màu.

Thời gian trôi qua, một lúc lâu sau trên trán Hàn Mạc chảy ra mồ hôi. Hắn vừa phải hút máu độc, lại phải chú ý không đụng đến phần cơ thể nhạy cảm nhất của Diễm Tuyết Cơ, càng phải cẩn thận để độc huyết không xâm nhập vào cơ thể, cẩn thận vô cùng, để hút độc huyết ra hắn cũng phải rất cố sức.

Cuối cùng độc huyết cũng được hút ra hết, máu đã chảy ra màu đỏ sẫm, Hàn Mạc biết trước ngực Diễm Tuyết Cơ độc huyết đã bị mình hút khô tịnh.

Hắn ngậm độc huyết phun vào giữa chén rượu, rượu huyết hòa vào nhau, màu đỏ tươi đáng sợ.

Lúc này hắn mới lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, đưa lên miệng Diễm Tuyết Cơ, hạ giọng nói:

- Đây là viên thuốc tiêu độc, có thể bảo vệ tâm mạch!

Diễm Tuyết Cơ không do dự ngậm viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.

Hàn Mạc xoa xoa mồ hôi trên trán, lấy khăn lau bầu ngực trắng như tuyết của Diễm Tuyết Cơ trắng như tuyết, rồi mới ngồi xuống, hít sâu hai cái rồi hỏi:

-Trong người thế nào rồi?

Diễm Tuyết Cơ hơi mím môi, cũng không thu công ngay lập tức.

Ngay lúc đó, nghe bên ngoài cửa có đập cửa, Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ đều cả kinh, liếc nhau, chợt nghe giọng của Hạ Học Chi vang lên:

- Hàn thế chất, tỉnh dậy chưa?

Hàn Mạc nhíu mày, nhanh chóng cởi xiêm y, chỉ còn lại mỗi cái áo lót ở bên trong, mang cho Diễm Tuyết Cơ cái áo ngủ màu đen bằng gấm mặc lên người, lúc này mới trả lời:

- Là ai?

Là ta!

Hạ Học Chi nói

- Quấy rầy thế chất có chút việc.

Hàn Mạc hỏi :

- Là thế bá ? Có chuyện gì vậy ?

Hạ Học Chi nói :

- Mặc dù có chút thất lễ, tuy nhiên có chuyện muốn cùng Thế chất thảo luận, Thế chất xin đừng trách mọc, chỉ vì chuyện này không nhỏ, mới tới đây quấy rầy !

Hàn Mạc mày lại nhíu chặt, một khi Hạ Học Chi chạy đến tận đây, có khả năng là đã nghi ngờ Diễm Tuyết Cơ.

Lúc này mà úp úp mở mở, lại càng khiến Hạ Học Chi nghi ngờ.

Tuyết Cơ bị thương, chứng tỏ phía sau Hạ Học Chi có một thực lực rất thâm hậu, điều khiến Hạ Học Chi nghi ngờ, chỉ sợ đúng là Diễm Tuyết Cơ. Điều này cực kỳ bất lợi, bở vậy chính Hạ Học Chi cũng sinh ra nhiều hoài nghi.

Hắn nhìn về phía Diễm Tuyết Cơ, đã thấy Diễm Tuyết Cơ thu công, hướng nhìn hắn gật gật đầu.

Hàn Mạc lúc này mới tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng, chỉ thấy mình Hạ Học Chi đứng trướcc cửa, trên mặt vẻ quái dị, nhìn thấy Hàn Mạc mở cửa, Hạ Học Chi chắp tay nói:

- Quấy rầy thế cháu, chớ trách chớ trách!

Bởi vì Hàn Mạc vừa hút chất độc cho Diễm Tuyết Cơ, thần sắc thoạt nhìn có chút mỏi mệt, mắt Hạ Học Chi đảo quanh để tìm dấu vết.

- Thế bá, đã trễ thế này, người còn không có nghỉ ngơi?

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Không biết Thế bá có chuyện gì chỉ bảo?

Hạ Học Chi vội nói:

- Vừa rồi trong phủ có thích khách, bị thương không ít người, ta lo lắng Thế cháu ở bên này có chuyện, cho nên chạy đến xem, thấy Thế cháu không bị sao, vậy là tốt rồi.

Hàn Mạc làm ra vẻ cảm kích nói:

- Thế bá quan tâm, Hàn Mạc cảm kích vô cùng. Đúng rồi, thích khách bắt được chưa, có cần Hàn Mạc hỗ trợ?

Hạ Học Chi ha hả cười nói:

- Thế chất khách khí, đây là địa bàn của ta, nếu thích khách đột nhập vào đây, nhất định ta không cho hắn thoát.

Trong khi nói chuyện, y lại nhìn như không có ý định vào phòng thăm dò, cầm tay Hàn Mạc thân thiết nói:

- Thế chất phiên tâm, ta rất cảm kích. Ta chỉ lo lắng thích khách nhân cô hội này xuống tay với Thế chất, cho nên đánh lui được thích khách, liền vội vàng đến đây.

Y tủm tỉm cười mà nhìn Hàn Mạc, bước đi không ngừng đến bên bình phong, rồi đi vào bên trong, dựa theo lẽ thường, cái này đã là thật vô lễ, cũng làm cho Hàn Mạc hiểu được, Lão gia hỏa này nhất định đang hoài nghi về Diễm Tuyết Cơ, cho nên muốn vào xem động tĩnh của Diễm Tuyết Cơ.

- Nói như vậy, thích khách đã trốn thoát?

Hàn Mạc ung dung thản nhiên nói:

- Thế bá có biết lai lịch của thích khách ra sao?

Hạ Học Chi đã kéo tay Hàn Mạc đến mặt sau bình phong, đôi mắt trước tiên liếc quét qua trên giường, thấy bên dưới giường lộ vẻ hỗn độn xiêm y, mà trên giường, thân lưng Diễm Tuyết Cơ hướng ra bên ngoài, cái áo ngủ bằng gấm cũng hơi hơi hiện ra mảnh tuyết trắng nhỏ lưng ôn nhuận tuyệt vời, tóc huyền rối tung, da thịt trong suốt như ngọc làm nổi bật nhau lên, đen trắng rõ ràng, chỉ nhìn phía sau đã là khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Trong mắt Hạ Học Chi xẹt qua vẻ nghi hoặc, rất nhanh đưa ánh mắt đến chỗ khác, khẽ thở dài:

- Thích khách đó võ công không kém, đúng là để hắn trốn thoát. Tuy nhiên thích khách bị trọng thương, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu, Thế chất không cần lo lắng!

Trên mặt Hàn Mạc che kín vẻ u ám, làm ra bộ cùng chung mối thù, cười lạnh nói:

-Kẻ này thật quá to gan, dám chạy đến Xuân Viên đến ám sát. Nếu ta biết hắn ở chỗ nào, ta sẽ dẫn binh sĩ Ngự lâm đi tiêu diệt!

Hắn miệng nói nhưng tai thì vểnh lên nghe ngóng, hồ như trên nóc nhà có tiếng động, biết được trên nóc nhà có không ít người mai phục, nếu như Hạ Học Chi nhận ra Diễm Tuyết Cơ là thích khách, trên nóc nhà bóng dáng những người mai phục nhất định sẽ hiện thân, cùng nhau giết Diễm Tuyết Cơ.

Tuy rằng hiện giờ chất độc trên người Diễm Tuyết Cơ bị loại trừ, nhưng để ngăn chặn độc huyết thâm nhập cơ thể, kinh khí tổn hao nhiều, lúc này là lúc suy yếu nhất, vệ sĩ Hạ gia muốn đến giết chết Diễm Tuyết Cơ chỉ sợ là khó có thể ngăn cản.

Hạ Học Chi nhìn có vẻ như đang tươi cười, thực ra sát khí ngút ngàn.

Hàn Mạc tinh thần cũng đề phòng, trong cơ thể kình khí đã vận chuyển, bây giờ chỉ có thể cố gắng từng bước tiếp cận Hạ Học Chi, nếu không bọn vệ sĩ sẽ động thủ, thật sự lúc này không biết nên ra tay trợ giúp Diễm Tuyết Cơ như thế nào.

Vì việc này mà để hỏng đại sự, hắn thật không cam lòng. Theo đại cục mà nói, thật sự không nên trở mặt ngay với Hạ Học Chi.

Vì Diễm Tuyết Cơ, làm đảo lộn kế hoạch của hắn, bên trong cảnh giác như vậy cũng không phải là chuyện hay, cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Hơn nữa cho dù thật sự ra tay, Hàn Mạc cũng không nắm chắc thật sự có thể đánh lui bọn vệ sĩ Hạ gia, dù sao đây cũng là Xuân Viện. Lực lượng tinh anh nhất của Hạ gia đều tập trưng tại đây, một tòa trong vườn màu sắc rực rõ xa hoa vô cùng, hơn nữa Hàn Mạc phán đoán, viện này nhất định có một địch thủ dũng mãnh, chỉ sợ không cứu được Diễm Tuyết Cơ ra, Hạ Học Chi sẽ mượn cơ hội này mà hạ thủ chính mình.

Hạ Học Chi mặt ngoài thân mật, tuy nhiên là cũng hy vọng Hàn Mạc ở Nghi Xuân không nên hành động thiếu suy nghĩ, đại gia tường an vô sự mà vượt qua đoạn thời kì này, nhưng Hàn Mạc mà lộ thái độ đối địch với Hạ gia, Hàn Mạc tin tưởng Hạ Học Chi cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với mình.

Hàn Mạc và Hạ Học Chi cùng một loại, tính tính toán toán chỉ muốn dồn địch thủ vào chỗ chết!

Chỉ cần đối phương sơ hở, ắt sẽ ra đòn ngay.

Đây là thế gia, Hàn Mạc rất sớm hiểu được một đạo lý, bởi vì chỉ có như thế, mới bảo toàn cho chính mình, quy tắc của loại trò chơi này chính là là ngươi tử ta mất mạng!

Hạ Học Chi nghe được lời nói của Hàn Mạc thấy thiếu niên nóng tính, ha hả cười, nói:

- Nếu cần dùng Ngự lâm quân của thế cháu, ta cũng không khách khí. Tuy rằng không biết thân phận của thích khách, nhưng ta biết thích khách là một nữ nhân!

Y nói tới đây, mắt lại đảo lia lịa về phía chiếc áo ngủ bằng gấm của Diễm Tuyết Cơ.

Diễm Tuyết Cơ vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng gì.

-Nữ nhân?

Hàn Mạc nhíu mày, khẽ thở dài:

-Xem ra thế giới này nữ nhân có đôi khi so với nam nhân càng thêm nguy hiểm.

Hạ Học Chi khẽ mỉm cười, đột nhiên vỗ đầu, tự trách nói:

- Thế chất chớ trách, vì không kìm nổi lòng mà đến đây, thật sự là đường đột, ta đã quên, Mị Nương cô nương còn ở trong này. Mà, Mị Nương cô nương đã ngủ chưa?

Hàn Mạc trong lòng cười lạnh, lại đến giường biên, dịu dàng nói:

- Mị Nương, là Hạ thế bá!

Tuyết Cơ thân thể mềm mại khẽ nhúc nhích, chỉ có điều sung mãn kiều mỵ mà ừ một tiếng, thỏ thẻ lên tiếng:

- Đại lão gia ta thất lễ. Không có tiện đứng dậy. Giọng nói của nàng tràn đầy nhu nị, mang theo vẻ xuân mãn tràn đầy.

Trong mắt Hạ Học Chi xoẹt qua dị sắc, trong lòng hắn nghĩ Mị Nương chính là khả nghi là lớn nhất, nhưng lúc này nghe tiếng nói của nàng như không bị thương chút nào mà nhu nị như nước, thanh âm câu hồn, xem ra phán đoán cũng là sai lầm.

- Mị Nương, hãy hầu hạ Hàn thế chất cẩn thận.

Hạ Học Chi ha hả cười, lúc này mới nâng bước đi ra ngoài, vừa đi vừa xin lỗi nói:

-Thế chất, chớ trách ta đường đột, vì chuyện thích khách, đầu óc ta căng thẳng, lúc này mới mạo phạm!

Hàn Mạc đưa hắn đến trước cửa, cười nói:

- Thế bá không nên nói vậy, rồi hạ giọng:

- Tối nay ta lưu ở chỗ này, để xem thích khách có dám đến đây hay không.

Hạ Học Chi cười ha hả, nói:

- Thích khách không cần lo lắng, hãy vui vẻ với giai nhân đi.

Rồi chắp tay đi ra cửa. Hàn Mạc thấy hắn ra sân, lúc này mới đóng cửa lại, đi đến bên giường, thấp giọng nói:

- Ngươi không sao chứ?

Diễm Tuyết Cơ quay sang, sắc mặt có chút tái nhợt

Hàn Mạc ra tắt ánh nến rồi lên giường, nằm xuống bên người Diễm Tuyết Cơ, hạ giọng nói:

- Lão cáo già tới thăm dò, may mắn không để ra sơ hở. Vết thương của nàng có sao không?

- Không chết được.

Diễm Tuyết Cơ thở dài, nhưng nhiều năm nay ta chưa gặp đối thủ nào lợi hại đến vậy!

- Ai? Hạ Học Chi?

- Hắn không xứng!

Diễm Tuyết Cơ lạnh lùng nói:

- Hắn chả là cái gì, lão nương không coi hắn trong mắt.

- Vậy người nàng nói là ai?

Hàn Mạc nhẹ giọng hỏi.

- Đả thương người của ta!

Diễm Tuyết Cơ thấp giọng nói:

- Ta còn coi thường hắn, không thể tưởng tượng được võ công của hắn lại lợi hại đến thế! Nguồn: http://truyenfull.vn

Hàn Mạc nhíu mày, xoay người, nằm đối mặt với Diễm Tuyết Cơ, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng trên người Diễm Tuyết Cơ tỏa ra, nhẹ giọng hỏi:

- Hắn là ai vậy? Ai có võ công như vậy? Có phải là người của Hạ Học Chi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK