Mục lục
Quyền Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Đông Yến Kinh, xưa nay là khu thành quan trọng nhất trong thành Yến Kinh, bởi vì phủ đệ quan viên trọng yếu nước Đại Yến gần như đều tập trung ở khu thành đông. Lúc này Tô Vũ Đình làm Thống soái Phượng Tường Doanh, năm ngàn binh mã, vọt vào khu thành đông như lang như hổ, dựa theo mục tiêu phân công tốt trước đó, các đội binh mã nhanh chóng khống chế phủ đệ cần thiết.

Phượng Tường doanh gây chiến, cũng không làm khó hoàng cung, mà quăng tất cả binh lực vào khu thành đông.

Mục tiêu tự nhiên là phủ đệ quan viên mấy thế gia lớn.

Phủ Thái Sư, năm phủ Thượng thư Binh, Lễ, Công, Hình, Hộ, phủ đệ Đại Lý Tự khanh Hồ Tuyết Tân, vài phủ đệ này rất nhanh bị Ngự lâm quân huấn luyện có tố chất vây quanh, tuy rằng các phủ đệ lớn đều có khoảng cách, nhưng hành động của Phượng Tường Doanh cũng cực kỳ thống nhất, trước khi sáng sớm đã hoàn toàn khống chế được vài nơi quan trọng.

Ngoại trừ vài phủ đệ này, một số phủ đệ nha môn cũng bị vây quanh, tất cả các con phố cũng đều bố trí trạm kiểm soát.

Phượng Tường doanh năm ngàn binh lực, có lẽ không nhiều nắm, nhưng không thể không biết, năng lực nắm binh của Tô Vũ Đình rất mạnh, hắn biết rõ mức độ lợi dụng lớn nhất của binh lực trong tay như thế nào, còn biết rõ như thế nào mới có thể thật sự khống chế được khu thành đông.

Đánh rắn giập đầu, phải khống chế toàn bộ khu thành đông, cũng không cần phải vây quanh tất cả các phủ đệ, cũng không cần đóng kín các ngả đường, quan trọng chính là khống chế những quan viên trọng yếu, cũng chẳng khác nào khống chế thành đông, thậm chí đã khống chế toàn bộ thành Yến Kinh.

Tô Vũ Đình cưỡi ngựa trên phố, nhìn toàn bộ khu thành đông một mảnh ánh lửa, đuốc của binh sĩ Phượng Tường doanh chiếu sáng địa phương nào liền cho thấy bộ hạ của mình đã khống chế được địa phương đó.

Nếu đã ra tay, Tô Vũ Đình không hề hối hận, hắn cũng không kiêng kỵ sử dụng vũ lực tàn khốc nhất trong tình huống này, lại càng không kiêng kỵ đổ máu hy sinh.

Tô Vũ Đình vô cùng rõ ràng trong lòng, lúc này có lẽ có rất nhiều quan viên đang giận dữ khiển trách, đang phẫn nộ, nhưng khi bọn họ nhìn thấy lưỡi đao rét lạnh, thậm chí lúc nhìn thấy có đổ máu, nhất định sẽ an tĩnh lại.

- Báo!

Một kỵ binh chạy như bay mà đến, trên lưng cắm cờ truyền lệnh:

- Đường tướng quân báo, Yến Kinh Cửu Môn, tất cả đều được khống chế, tướng sĩ Cửu Môn đều bị tước vũ khí!

Tô Vũ Đình gật đầu.

Đây là chuyện trong dự liệu của hắn, nếu Đường Minh Ngô ngay cả Cửu Môn cũng không lấy được, cũng sẽ không được Thái tử coi trọng như vậy.

Khu thành đông mơ hồ truyền đến tiếng binh khí va chạm, cũng không khiến vẻ mặt bình tĩnh của Tô Vũ Đình thay đổi, xuất hiện phản kháng là chuyện trong dự kiến của hắn, nhưng không thể nghi ngờ trong thành Yến Kinh hiện giờ, không có lực chiến đấu nào có thể so với Ngự lâm quân.

Quyền tổng chỉ huy Phượng Tường doanh và Hỏa Sơn doanh ở trong tay mình, tay nắm một vạn Ngự lâm quân, đây là một sức chiến đấu cực kỳ khủng bố hùng mạnh, thế lực như vậy, nếu không có trở ngại, hoàn toàn có thể khống chế thế cục Yến Kinh.

Mà trở ngại lớn nhất… !

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Vũ Đình lộ ra nụ cười lạnh.

Binh lực phân bố của kinh thành, tự nhiên là Ngự lâm quân mạnh nhất, tiếp theo là tướng sĩ Cửu Môn, phủ nha Yến Kinh, Đại Lý Tự và Bình bộ ba nơi này cũng không thể bỏ qua.

Ba nơi này chuyên quản tra tấn, bên trong Cửu Môn cũng có rất nhiều nha sai, trong đó phủ Yến Kinh quản hạt năm sáu trên nha sai, phụ trách trị an kinh thành, có thể nói là một nha môn.

Ngoài ra thêm người của Đại Lý Tự và Hình bộ, từ trên xuống cũng không dưới ngàn người.

Chẳng qua dựa theo kế hoạch, phủ nha Yến Kinh, Đại Lý Tự và Hình bộ lúc này hẳn đã bị người của Tây Hoa Thính khống chế, đối với năng lực của Tây Hoa Thính, Tô Vũ Đình vẫn có tin tưởng.

Nói cách khác, nhóm nha sai ba nơi này quản hạt cũng sẽ trở thành thế lực của mình.

Mà uy hiếp cuối cùng, đến từ hai quân doanh Ngự lâm khác, Long Tường doanh của Bạch Dị và Lang Giáp doanh của Xương Đức Hầu Tào Ân, hai quân doanh Ngự lâm này đều có sức chiến đấu cực kỳ dũng mạnh.

Nhưng trong lòng Tô Vũ Đình lại bình tĩnh khác thường. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trong kế hoạch của Thái tử, tự nhiên là tính cả hai quân lực lớn này vào, nhưng Thái tử dường như từng cam đoan với mình, chỉ cần mình có thể khống chế được khu thành đông trước tiên, nắm đám quan viên ở trong tay, như vậy hai đại doanh này tuyệt đối sẽ không trở thành uy hiếp.

Tỗ Vũ Đình cân nhắc mấu chốt trong đó, trong lòng hiểu được, những lời này của Thái tử tuyệt đối có đạo lý.

Cho nên việc hắn phải làm, là hoàn toàn khống chế được khu thành đông, bắt được các loại quan viên khu thành đông trước hừng đông, cũng chẳng khác nào cầm được vương bài mạnh nhất.

Nhiệm vụ của mình, là phải dùng thủ đoạn tàn khốc khống chế được kinh thành, khống chế được đám quan lớn thế gia, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình, tiếp theo, chờ động tĩnh phía Thái tử.

Phủ Thái sư lúc này cũng bị bao vây, đây là nơi quan trọng Tô Vũ Đình lặp đi lặp lại, ước chừng năm trăm tên Kỵ binh Ngự lâm quân vây quanh phủ Thái sư, thực sự xưng là ngay cả ruồi bọ cũng không bay ra được.

Tiêu Thái sư vẫn đều ngủ muộn, tuổi lớn, thân thể lại không tốt, nằm trên giường, luôn tới trước hừng đông mới có thể ngủ trong chốc lát, nhưng lúc này hắn vừa mới ngủ, trong phủ truyền đến tiếng kêu sợ hãi, liền khiến hắn bừng tỉnh.

Tiêu Thái sư nhíu mày, lập tức nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng của Đại quản gia:

- Thái sư, Ngự lâm quân… Ngự lâm quân bao vây phủ Thái sư chúng ta!

Tiêu Thái sư nghe vậy liền biến sắc, hắn đã từng vượt qua sóng gió, có khứu giác rất mạnh, một tiếng này của Đại quản gia khiến hắn nháy mắt hiểu được rơi vào trong nguy hiểm rất lớn.

Ngự lâm quân!

Vây quanh phủ Thái sư!

Tiêu Thái sư chỉ từ một câu này liền biết tối nay, thành Yến Kinh phát sinh biến cố lớn.

Hắn đứng dậy, mặc quần áo, vừa mới mở cửa, một đám người tụ tập bên ngoài, nhìn thấy Thái sư, mọi người kích động không thôi, đại quản gia đã tiến tới, khom người, trong hoảng sợ mang theo lo lắng:

- Thái sư, chúng ta bị bao vây. Trong phủ có người đi chất vấn, phát sinh xung đột với bọn chúng, bị bọn chúng chém chết trước cửa phủ… Đây là có người muốn tạo phản!

- Là Doanh nào?

Thái sư mặt âm trầm, lạnh lùng hỏi.

Bên cạnh lập tức có người nói:

- Là… là người của Phượng Tường doanh!

- Phượng Tường doanh?

Đồng tử Tiêu Thái sư co rút lại, hai tay khô héo nắm chặt, khóe mắt co giật:

- Là nhân mã của Tô Vũ Đình?

Đúng lúc này, Tiêu Linh Chỉ cũng vội vàng đến, tiến tới đỡ Tiêu Thái sư, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng hơi trắng bệch:

- Gia gia, Phượng Tường doanh tạo phản!

Toàn thân Tiêu Thái sư, vì phẫn nộ mà run rẩy.

Đại quản gia chính là ông lão bên người Tiêu Thái sư, lại tâm phúc, tiến tới thấp giọng nói:

- Thái sư, để Ảnh Tử Vệ che chở Thái sư phá vây đi ra ngoài… !

Tiêu Thái sư lắc đầu nói:

- Nếu Tô gia ra tay, thì không có khả năng để lão phu phá vây ra ngoài.

Hắn nhìn chung quanh, nơi nơi đều là ánh lửa ngút trời, mặt nhăn càng chặt, trầm tư.

Nhưng vào lúc này, lại nghe được tiếng giáp trụ va chạm vang lên, lập tức nhìn thấy mấy chục tên gia nô phủ Thái sư cầm bội đao lui về phía sau, mà một đám võ sĩ Phượng Tường doanh áo giáp lạnh băng nắm đại đao trong tay nhanh chóng vọt vào trong viện.

Đám gia nô phủ Thái sư đều hộ vệ trước người Thái sư, nắm chặt đại đao, giằng co với các võ sĩ Phượng Tường doanh xông vào.

Thái sư lạnh lùng nhìn đám võ sĩ kia, trầm giọng quát:

- Lớn mật!

Đám võ sĩ ki dừng bước, một gã võ tướng trang phụ Hộ Quân Úy đi ra, chắp tay với Tiêu Thái sư, bình tĩnh nói:

- Thái sư, Tô Chỉ huy sứ mời Thái sư tới uống trà!

Kinh thành đột nhiên xảy ra biến cố, giống như sấm sét vậy, trước đó không có bất cứ kẻ nào đoán trước được.

Hai quân doanh Ngự lâm quân giống như vũ bão, phối hợp ăn ý, Tiêu Thái sư tuy rằng vô cùng giảo hoạt, nhưng giờ phút này, hắn cũng vô cùng khiếp sợ, trong nhất thời nghĩ không ra biện pháp ứng đối.

Đại quản gia trầm giọng mắng võ sĩ kia:

- Các ngươi tự tiện xông vào phủ Thái sư, muốn làm gì? Tạo phản sao? Các ngươi muốn theo Tô Vũ Đình tạo phản sao?

Đám võ sĩ kia vô cùng lạnh lùng, Hộ Quân Úy lặp lại một lần:

- Thái sư, Tô Chỉ huy sứ mời Thái sư tiến đến uống trà!

Cùng lúc đó, hơn mười tên Ảnh Tử Vệ Tiêu gia nhảy ra một chỗ bí ẩn trong viện như âm hồn, chỉ đợi một tiếng ra lệnh của Thái sư sẽ đánh về phía đám võ sĩ Phượng Tường doanh này.

Tiêu Thái sư lạnh lùng nhìn tên Hộ Quân Úy kia, đầu óc lão giờ phút này xoay chuyển nhanh chóng, phán đoán tình thế, phán đoán nội tình sau lưng cuộc binh biến này, sau một lát, Tiêu Thái sư mới nhẹ nhàng nâng tay, ra lệnh Ảnh Tự Vệ luii ra, lập tức dưới sự nâng đỡ của Tiêu Linh Chỉ, chậm rãi tiến lên, thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Lão phu đang muốn uống trà, dẫn đường!

- Gia gia!

- Thái sư!

Mọi người Tiêu phủ kêu lên thất thanh.

Tiêu Thái sư khoát tay, ra hiệu mọi người không cần hoảng sợ, thản nhiên nói:

- Có lão phu, trời không sập xuống được!

Tiêu Thái sư dưới sự nâng đỡ của Tiêu Linh Chỉ, đi theo những binh sĩ của Phượng Tường doanh rời phủ, lên xe ngựa đã chuẩn bị tốt, không tới bao lâu tới ngoài một viện tử.

Lúc này trờ đã lờ mờ sáng, khi xe ngựa dừng lại, lúc Tiêu Linh Chỉ giúp đỡ Tiêu Thái sư xuống xe, liền thấy một chiếc xe ngựa cũng đi tới đối diện, xe ngựa kia cũng bị võ sĩ Phượng Tường doanh vây quanh, đợi xe ngựa kia dừng lại, một người từ trên xe đi xuống, mày Tiêu Thái sư càng nhíu chặt.

Người xuống xe đối diện không phải ai khác, dĩ nhiên là Hộ bộ thượng thư Hàn Huyền Đạo.

Không thể nghi ngờ, phủ Hộ bộ thượng thư của Hàn Huyền Đạo, cũng đã bị Phượng Tường doanh vây quanh khống chế.

Hàn Huyền Đạo nhìn thấy Tiêu Thái sư, hai tử địch trên triều đường lúc này đều lộ ra nụ cười cổ quái, Hàn Huyền Đạo bên kia đã tiến lên vài bước, chắp tay cười nói:

- Thái sư cũng được mời đến uống trà sao?

Tiêu Thái sư cười rộ lên:

- Lão phu cho rằng chỉ có mình ta, hóa ra uống trà còn có bạn trà. Huyền Đạo, ngươi và lão phu uống trà cũng một chỗ, thật đúng là không có mấy lần, không thể tưởng được hôm nay lại có cơ hội như thế này.

Hàn Huyền Đạo tiến lên, nâng cánh tay Tiêu Thái sư, thản nhiên cười nói:

- Tô gia có lòng mời chúng ta uống tra, ta chỉ hy vọng không nên lấy chút trà gạt chúng ta!

Hai người nhìn nhau cười, chậm rãi vào trong viện dưới lưỡi đao lạnh của võ sĩ Phượng Tường doanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK